Bên vách núi tình duyên của Tiên giới phong cảnh tú lệ, một nam một nữ im lặng nhìn nhau, người nam một thân đồ đen, vạt áo tung bay khói đen lững lờ, còn người nữ thì phóng khoáng vô cùng, chỉ mặc mỗi bộ bikini màu đỏ quyến rũ cực ít vải.
“Cô là ai?” Người nam lên tiếng trước.
“Mẹ kiếp còn mày là thằng nào?” Người nữ văng tục luôn.
Trong một biệt thự nào đó ở thành phố A, Tiêu Ngọc Hoành ngồi trước máy tính cười, nghĩ thầm người anh em này bạo miệng ghê.
Vốn thấy thông báo Hàn Tuyết Thiên onl, Tiêu Ngọc Hoành lập tức phi thiên đến vị trí của cô ả, sau đó liền nhìn thấy cô thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ đồ bơi hắn tặng đang hiên ngang tàn sát dã quái, di chuyển lả lướt, kỹ thuật đạt chuẩn, nhất thời kinh ngạc tưởng gặp thiên nhân, còn tưởng mình tìm được thiên tài chơi game làm bà xã.
Từ ban đầu đến mình có skill gì cũng chẳng biết, đến có thể làm nhiệm vụ một mình rồi, lại đến hiện tại đã trở thành “lò sát sinh dã quái hình người”, tốc độ tiến bộ như ngồi tên lửa.
Sau đó đối phương liếc mắt nhìn hắn, hơi nhướng mày, cao lãnh tung ra một câu: “Không phải chính chủ.”
Sau đó bắt đầu đối mặt nhau.
Nhớ lại ban đầu Hàn Tuyết Thiên chẳng biết gì, lên cấp 33 rồi mà vẫn như mới chơi, Tiêu Ngọc Hoành giờ đã hơi hơi hiểu, hóa ra là người anh em đang onl đây luyện cấp cho cô ả?
“Khụ.” Tiêu Ngọc Hoành chỉ chỉ tên gọi trên đầu mình, phá vỡ sự yên tĩnh ngại ngùng: “Tôi là chồng của chủ tài khoản mà anh đang dùng.”
Trong một thôn nhỏ nào đó phía nam, anh Trần ngậm thuốc lá cười lạnh, Vương Tiểu Thiên là con trai, sao lại có chồng được?
Có điều nhìn tên tình duyên trên đầu thiếu nữ xinh đẹp, anh Trần im lặng một chốc rồi gõ phím: “Tôi là anh của chủ tài khoản này.”
Hóa ra là anh trai. Tiêu Ngọc Hoành cũng không nghi ngờ nhiều, hiện giờ hắn đã triệt để không nghĩ đến Vương Tiểu Thiên nữa, một là giọng đối phương là giọng nữ, hai là tính tình thích làm nũng trái ngược hoàn toàn với Vương Tiểu Thiên, ba là Vương Tiểu Thiên không có anh trai.
Tuy mấy ngày nay rất hòa hợp với cô ả ngực to kia, nhưng Tiêu Ngọc Hoành vẫn muốn biết mục đích cô ả tiếp cận mình, không thì sẽ cảm giác có cái xương mắc trong họng, khó chịu.
Thế là hắn quyết định tìm thông tin từ ông anh này.
“Anh em, anh nên bảo em gái anh là lên mạng đừng dùng tên thật.” Tiêu Ngọc Hoành giả vờ quan tâm mà bảo anh ta: “Dù là game nhưng dùng tên thật không tốt.”
Tiêu Ngọc Hoành ban đầu nhìn ID “Hàn Tuyết Thiên” đã nghi là tên thật, nếu như có thể xác định đây là tên đối phương, vậy ít nhất cũng tìm ra đối phương tiện hơn rất nhiều.
“Yên tâm, đây không phải tên thật của thằng bé.” Anh Trần thuận miệng đáp, vì mẹ Vương Tiểu Thiên tên Hàn Tuyết Mai, nên ban đầu thấy cậu đặt tên là “Hàn Tuyết Thiên” cũng không cảm thấy lạ.
Sau đó Tiêu Ngọc Hoành sững ra.
“Thằng bé”?
“Thằng bé”???
Con trai à?!!
Không thể nào! Tiêu Ngọc Hoành cau mày, giọng đối phương rõ ràng là nữ, chẳng lẽ người anh em này gõ sai chữ?
(她- chỉ con gái với 他-chỉ con trai đều có pinyin là ta1, bình thường gõ nhanh quá cũng hay nhầm.)
Ngẫm nghĩ một hồi, Tiêu Ngọc Hoành giả vờ bình thường mà nói tiếp: “Ồ, vậy thì tôi yên tâm rồi, đúng rồi, ông anh đây không đi trông tiệm với em gái sao?”
Em gái? Trông tiệm? Anh Trần ngẩn ra, sau đó nhớ ra em gái Vương Tiểu Thiên.
Em gái Vương Tiểu Thiên chính là người mà bố qua đời sớm, cô cậu một mình không nuôi được, thế là được bố cậu đón về nhà nuôi, vì mấy năm qua cô Vương Tiểu Thiên mở cửa hàng quần áo trong thành phố có khởi sắc, thế là đón con gái về đi học, giờ hai mẹ con sống dựa vào cửa hàng đó.
Nghĩ vậy cái là mọi việc đều khớp hết, anh Trần bỗng bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới biết hóa ra là em gái Vương Tiểu Thiên cũng chơi tài khoản này, thảo nào lại đi kết tình duyên với con trai.
Thế là ngậm thuốc lá trả lời Tiêu Ngọc Hoành: “Cửa hàng đã có mẹ con bé trông rồi.”
Lần này dùng “con bé”, Tiêu Ngọc Hoành thở phào, quả nhiên ban nãy đối phương gõ sai.
Con gái, nhà bốn người, bố mẹ và một anh trai, nhà mở cửa hàng sửa chữa máy tính, nghe giọng thì tuổi cũng không lớn quá, mục đích tiếp cận hắn có khả năng là chủ nghĩa thờ tiền. Tiêu Ngọc Hoành đã nắm được thông tin đại khái về đối phương, nếu đúng là vậy thì cảm giác không cần phải đào sâu thêm nữa, dù gì cũng chỉ là trò chơi, hắn cũng không có ý định phát triển trong thực tế với đối phương, còn đối phương có thể chiếm lợi từ hắn không thì còn phải xem bản lĩnh của cô ả.
Ít nhất thì xét về hiện tại mà nói, tiêu ít tiền cho cô ả rồi lấy được chút ít giải trí từ cô ả, Tiêu Ngọc Hoành vẫn chấp nhận, có điều nếu đối phương muốn biến hắn thành cây ATM, vậy hắn sẽ phải kính nhi viễn chi rồi.
Thế là không thăm dò tin tức từ ông anh trai này nữa, Tiêu Ngọc Hoành chào anh ta rồi log out.
Buổi chiều hắn còn phải cùng mẹ đi đăng ký kết hôn.
Anh Trần thấy đối phương đi rồi cũng không níu kéo gì, anh chỉ giúp luyện cấp, acc chính cũng không ở server này, không cần phải làm quen đối phương, chỉ có điều vẫn tò mò mở cột bạn bè ra, rồi mở xem thông tin của hắn.
Vừa xem cái liền kinh ngạc, mười mấy khung trang bị nhét đầy chặt, chuột di đến đâu đều là trang bị đỏ đỉnh cấp chói mắt, khảm đủ loại bảo thạch đắt giá, cường hóa cũng cực cao, thế là anh Trần toát mồ hôi lạnh đi tính giá cho bộ trang bị này của hắn, chu choa mạ ơi, không nạp tiền triệu thì không thể có được.
Em gái Vương Tiểu Thiên lợi hại ghê, có thể câu được người chơi lợi hại như vậy. Anh Trần chậc chậc mấy tiếng, cũng muốn chuyển server sang chơi với đối phương, có điều nghĩ lại acc ở server khác của anh cũng đáng mấy vạn đồng, cũng chơi hai năm rồi, giờ mới lưu luyến từ bỏ.
Tiếp tục luyện cấp cho Vương Tiểu Thiên, buồn bực mình rõ ràng đã cày lên hơn ba mươi cho Vương Tiểu Thiên rồi, sao lại biến thành cấp 29? Nghĩ mãi vẫn không ra, anh Trần định lát nữa hỏi lại Vương Tiểu Thiên.
Sau đó Vương Tiểu Thiên gọi điện đến.
Anh Trần ngậm thuốc lá nghe máy: “A lô, Tiểu Thiên à.”
Người đầu bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Anh Trần, anh… ban nãy đăng nhập acc em à?”
“Ừ, luyện cấp cho chú mà.” Anh Trần nói, sau đó hỏi cậu: “Chú đưa tài khoản cho em gái chơi lúc nào thế?”
“Hả? À… không phải.” Vương Tiểu Thiên không biết vì sao mà nói chuyện hơi ngắc ngứ, có điều nhanh chóng trở lại bình thản như trước: “Em đưa tài khoản cho cô bạn học rồi, em chơi một đợt thấy không có gì hay, vừa vặn trong lớp có một bạn muốn chơi nên nhượng tài khoản cho bạn ấy luôn, sau đó ban nãy cô ấy bảo em là có người đăng nhập tài khoản.”
Đây là lời giải thích Vương Tiểu Thiên đã nghĩ kỹ trước khi gọi điện, hoàn mỹ không dấu vết, sau đó khi cậu nghe anh ta nhắc đến em gái tự nhiên có ý khác, nhưng do dự một hồi rồi vẫn cảm thấy giải thích theo kiểu kia thì thỏa đáng hơn.
Dù gì anh Trần cũng biết em gái, cậu sợ lộ.
“Cho bạn chú rồi?” Anh Trần hơi sửng sốt, giờ mới biết là mình hiểu lầm, cũng không nghi ngờ Vương Tiểu Thiên lừa mình, một là bản thân Vương Tiểu Thiên cũng không thích thú gì chơi game, hai là cũng không tin cậu lại đi kết tình duyên với con trai, thế là vui vẻ nói: “Anh còn tưởng là em gái chú chứ, nếu chú đã cho bạn tài khoản thì sau này anh sẽ không lên nữa, chú bảo bạn chú cứ yên tâm mà dùng.”
“Dạ, vâng.”
Sau đó hai người lại khách sáo vài câu rồi cúp máy, anh Trần out rồi đăng nhập tài khoản mình chơi, còn Vương Tiểu Thiên ở thành phố A xa xôi thì ngồi bên cạnh suối phun trong trường, thở một hơi thật dài.
Cũng may là giấu được. Vương Tiểu Thiên ôm quả tim đã rớt mất nửa, cậu sợ nhất là anh Trần phát hiện điều gì đó lạ thường rồi nói lung tung trước mặt người nhà cậu, so với bị Tiêu Ngọc Hoành đập cho một trận, cậu sợ để cụ nội biết cậu chơi game hơn.
Vậy thì giờ chỉ xem Tiêu Ngọc Hoành có nghi ngờ không thôi. Vương Tiểu Thiên hơi nghiêm mặt, Tiêu Ngọc Hoành không vô tâm như anh Trần, người kia vô cùng nhạy cảm.
Mang tâm trạng thấp thỏm bất an, Vương Tiểu Thiên thử nhắn tin cho đối phương:
Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm moa moa~(^з^)
Mấy phút sau đối phương trả lời: Ban nãy gặp anh trai em trong game rồi.
“…” Vương Tiểu Thiên im lặng nhìn điện thoại một hồi, sau đó bỗng nhiên cúi gằm mặt xuống cười, vô cùng sung sướng.
Tiêu Ngọc Hoành à Tiêu Ngọc Hoành, mày cũng chỉ đến thế thôi. Vương Tiểu Thiên không ngờ anh Trần đăng nhập tài khoản không chỉ không bại lộ thân phận cậu, trái lại còn rửa sạch nghi ngờ cho mình, lập tức vô cùng đắc ý, cảm giác trong cuộc tranh tài này, mình đã trở thành kẻ trên cơ.
Cậu tiến tới từng bước một, còn Tiêu Ngọc Hoành thì lùi từng bước một.
Vui vẻ ư ử mấy tiếng, giờ Vương Tiểu Thiên mới nhắn lại cho đối phương: Vâng, anh em bảo với em rồi~ Bị anh ấy phát hiện em kết tình duyên xấu hổ quá, em đổi mật khẩu ngay đây~
Ừ. Tiêu Ngọc Hoành đáp, sau đó không còn phản ứng gì nữa.
Vương Tiểu Thiên cảm thấy giải thích nhiều quá dễ lộ, thế là có chừng có mực, lấy dũng khí nhân lúc quanh suối phun không có ai, biến giọng rồi đỏ mặt nhắn một câu sang “Moa moa”, rồi cầm sách đi về ký túc.
Trong xe hơi, Tiêu Ngọc Hoành ấn nút nghe.
“Moa moa~” Tiếng mềm mại đáng yêu.
Tiêu Ngọc Hoành khẽ cười, để điện thoại xuống, mẹ Tiêu ngồi bên cạnh hắn thấy tâm trạng hắn không tệ bèn hỏi trêu: “Bao giờ dẫn con bé về cho mọi người xem mặt thế?”
“Còn sớm mà.” Tiêu Ngọc Hoành cười đáp.
“Có sao đâu, coi như dẫn bạn về nhà chơi cũng được mà.” Mẹ Tiêu tỏ vẻ rất muốn gặp: “Trước lớp 8 con còn dẫn bạn gái về, sau đấy chẳng thấy dẫn ai về nữa hết.”
Tiêu Ngọc Hoành hạ mắt, nhớ lần mừng sinh nhật tổ chức tiệc đứng ở nhà, đám con gái kia ngồi trong phòng lén lút nói chuyện.
“Nhà Tiêu Ngọc Hoành giàu thật đấy!”
“Muốn làm bạn gái cậu ta ghê.”
“Chuốc say cậu ta, gạo nấu thành cơm!”
“Ha ha ha, mày đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.”
“Đừng bảo mày không muốn gả nha? Cậu ta vừa giàu vừa đẹp trai.”
“Chỉ tội… cậu ta ngông quá, cái này thì hơi ghét, lần trước chướng mắt cậu lớp bên thế là đánh nhau luôn, kết quả hại đối phương bị đuổi học, còn cậu ta thì chẳng làm sao.”
“Phú nhị đại đều thế hết mà.”
“Hình như làm lớp trưởng cũng vì mẹ cậu ta tặng quà cho chủ nhiệm đấy.”
“Tao cũng nghe nói, mẹ cậu ta tặng quà cho tất cả giáo viên, thế nên lúc chấm bài, giáo viên cũng cho cậu ta điểm cao hơn.”
“Ấy, không thấy như vậy cứ sao sao đó à?”
“Người ta có tiền mà.”
Tuy chỉ là mấy cô bé mười mấy tuổi tám chuyện, nói lúc có lúc không, nhưng thiếu niên mười mấy tuổi nhạy cảm, sau đó chẳng bao giờ dẫn bạn là con gái về nhà nữa.
Tất cả nỗ lực đều bị vỏn vẹn một câu “Cậu ta có tiền mà” che lấp, Tiêu Ngọc Hoành cười tự giễu, có lẽ hồi ức khiến hắn ghê tởm, hắn bỗng phản cảm với cô ả ngực to kia.
Như để kiểm tra, hắn mở điện thoại ra, máu dồn lên não, chuyển khoản “520” sang cho đối phương.
Mấy phút sau, đối phương trả lời:
“Đừng tiêu tiền lung tung nha~ moa moa~”
Sau đó lại gửi emo “Đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi” sang.
Tiền chuyển khoản, không nhận.
Hử?
Không giống như dự đoán lắm, Tiêu Ngọc Hoành kéo lên trên kiểm tra lịch sử tin nhắn, quả nhiên lì xì kèm khẩu lệnh hôm đó cô ả cũng không nhận.
“…” Tiêu Ngọc Hoành bỗng nhiên khôi phục tâm trạng, hắn cong môi cười, lại ấn phát tin nhắn thoại của đối phương.
“Moa moa~” Giọng mềm mại đáng yêu, rất dễ chịu.
Cảm giác động lòng đến rất đột ngột, Tiêu Ngọc Hoành hơi đỏ mặt, sau đó do dự một hồi rồi nhắn tin sang.
Vương Tiểu Thiên đang ngồi trong ký túc học bài mở điện thoại ra xem, phát hoảng.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã~ Cho tôi xem ảnh của em đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT