Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thêm, bên ấy đã ngưng bặt, Văn Diên cụt hứng nói, “Bỏ đi, tôi còn có việc.”
Yến Vũ vô thức ôm cậu sinh viên trường thể thao, đẩy vào trong chỗ tối, giấu đi. Không lâu sau, tiếng bước chân từ đằng sau truyền đến, không ngừng nghỉ, cửa sắt mở ra rồi đóng lại, nghe cạch một tiếng, sống lưng cứng đờ của Yến Vũ mới buông lỏng theo. Anh cũng không rõ mình đang trốn cái gì nữa, tựu trung là không muốn chạm mặt Văn Diên trong một tình huống như vậy.
Đợi người đi rồi, lửa dục của Yến Vũ rốt cuộc bị dập triệt để. Lòng anh có chút nóng nảy, ngọn lửa vô danh không biết từ đâu ra. Anh ngoảnh đầu nhìn cậu trai bị Văn Diên bỏ lại trong chỗ tối, đợi mãi, mới thấy người chậm rãi rời khỏi nơi ấy. Khuôn mặt xuất hiện dưới đèn neon thanh tú trắng trẻo, vẻ dịu dàng ngoan hiền tựa như đã từng quen.
Đợi người còn lại trong hẻm tối cũng đi khuất rồi, cậu sinh viên trong lòng gấp gáp thò tay sờ xuống. Yến Vũ chau mày giữ tay cậu ta lại, có phần áy náy nói, “Lần sau nhé.” Bây giờ anh không có tâm trạng.
Người trong ngực rõ là nghĩ mình bị đùa bỡn, sau khi xác định lại rằng Yến Vũ thực sự không muốn làm, thì hất mạnh Yến Vũ ra, mắng xối xả mấy câu, rồi đùng đùng bỏ đi. Cuối cùng Yến Vũ cũng nhớ ra cậu sinh viên này tính nóng như lửa, tỉ lệ thuận với độ nhiệt tình và kích động trên giường. Yến Vũ rầu rĩ vì đã tính sai làm lỡ mất một cuộc truy hoan không tồi, nhưng lại chẳng biết nên tính sổ cái nợ này lên đầu ai nữa.
Đang tính rút điếu thuốc ra hút, trời bỗng đổ mưa rào rào, lại còn mưa rõ to. Đốm lửa nhỏ vừa mới nhen liền vụt tắt, khá giống tâm trạng anh hiện tại. Yến Vũ dở khóc dở cười nhìn cơn mưa rơi xuống bất tử này, nhưng lại không muốn quay vào quán bar, bèn dứt khoát đội mưa đi ra ngoài, men theo con đường nhỏ, bật đèn pin di động, tìm ra đường lớn.
Vẫy một chiếc taxi, cho biết địa chỉ, xong anh mới xem tin nhắn trên điện thoại. Văn Diên nhắn một tin “ok” đơn giản, Trình Sở thì ngoan ngoãn không quấy rầy anh, chắc tưởng anh còn đang “bận” ở đâu đó. Hai tiếng sau Yến Vũ mới trở về nhà, xách theo vài thứ vừa mới mua. Bốn cái camera, lần lượt lắp trong phòng khách, phòng cho khách, phòng ngủ, và cả phòng sách.
Cứ cho là anh mắc chứng đa nghi đi, hoang tưởng mình bị hại cũng được. Dù sao Khương Bái đã để lại ám ảnh quá lớn, anh không dám chủ quan, tin rằng chắc chắn không bị tìm đến cửa. Lắp camera xong rồi, Yến Vũ đi vào phòng sách.
Trong phòng đặt một cây đàn piano, tuổi thọ cũng không nhỏ. Yến Vũ kéo nắp đàn lên, nhấn thử vài phím, âm thanh không tệ, chưa hư hại hoàn toàn. Căn phòng này dường như đã ngưng đọng thời gian lại, có rất nhiều thứ không hề thay đổi. Tiểu Tư dịu ngoan nằm dài bên chân anh, ngóng cặp mắt tròn xoe long lanh lên nhìn Yến Vũ, Tiểu Tư rất trung thành, trong mắt chỉ có một chủ nhân là anh.
Yến Vũ không kiềm được khom xuống hôn lên đầu nó, ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp không ngớt, mười ngón lướt phím đàn tấu khúc ngẫu hứng. Tiếc rằng đêm nay tâm trạng vốn dĩ không tốt, âm thanh nhiễu loạn, làn điệu sai sót lỗ chỗ, ngón tay cũng bị sượng trân. Yến Vũ ngưng đàn, điều hòa hơi thở. Một hồi lâu sau, anh chầm chậm hạ nắp đàn đóng lại.
Quả nhiên đã quên mất rồi, hết thảy những gì người đàn ông đó dạy anh, anh đều sắp quên hết cả rồi. Hoặc giả chẳng phải mất đi, mà chỉ là giấu trong một cái hộp mang tên mặc cảm tội lỗi, khóa chặt lại.
Ra khỏi phòng sách, Yến Vũ đi tắm một cái, gột rửa mùi thuốc lá rượu chè trên người. Sau đó anh rót cho mình ly sữa, uống xong định bụng đi ngủ. Yến Vũ đóng cửa phòng ngủ rồi, còn cẩn thận khóa trái cửa lại, dựng một cây gậy bóng chày bên tủ đầu giường. Tiểu Tư nằm trên giường, ghé bên người anh, hình ảnh nó ngoan ngoãn liếm cổ tay anh xoa dịu trái tim Yến Vũ. Trước khi ngủ anh còn ngó qua di động lần nữa, thì ra Văn Diên có nhắn tin, hỏi anh có phải về nhà một mình hay không, có bạn bè đưa về không?
Ngữ điệu nghe rất giống như anh là con gái chân yếu tay mềm, đi chơi quá muộn không an toàn. Mặc dầu biết rõ là quan tâm đấy, nhưng Yến Vũ không muốn nhận lấy. Thế nên anh không nhắn lại, tắt máy liền ngủ ngay, có cảm giác mở mắt ra là trời sáng.
Rời khỏi giường, Yến Vũ sực nhớ đến camera giám sát hoạt động xuyên đêm, không chừng có thể ghi được cái gì đấy, hay chỉ là do anh nghĩ quá nhiều. Ôm tâm lý cầu may, anh bật vi tính lên kiểm tra đoạn băng ghi hình, và phát hiện ra một cảnh tượng đáng sợ. Vào lúc ba giờ sáng đêm qua, có kẻ lẩn quẩn quanh chỗ cửa sổ bị hỏng cánh, hình ảnh trong bóng đêm là một kẻ có mái tóc dài, bàn tay trắng nhợt in lên cửa sổ, như đang tìm cách đi vào.
Bằng cách mở chốt ẩn, kẻ đó cuối cùng cũng vào được, hệt như một bóng ma lẹ làng lẻn vào nhà anh. Tim Yến Vũ nện thình thịch, anh cố gắng nhận diện kẻ này, nhưng vì ảnh quay trong đêm, độ phân giải kém, mắt người chỉ lập lòe hai điểm sáng, chỉ có thể đại khái thấy cái dáng lòm khòm gầy như que củi.
Đợi người này đi qua cửa sổ phòng dành cho khách, Yến Vũ lập tức đổi góc máy, quả nhiên, kẻ đó xuất hiện trong phòng khách, còn đi thẳng một lèo đến phòng ngủ. Nhưng vì tối qua trước khi ngủ anh đã khóa cửa phòng lại, kẻ đó không thể làm gì hơn, nhưng cũng chẳng bỏ đi, ngược lại còn thong thả lượn khắp nhà anh như chủ nhà, mở tủ lạnh, lấy ly của anh uống nước, thậm chí còn bật TV lên coi.
Yến Vũ càng coi càng hoảng sợ, đến khoảng bốn giờ sáng, tên ấy tắt TV, đi vào phòng tắm. Khoảng một tiếng sau, ra khỏi phòng tắm, đi theo đường cũ, trèo cửa sổ đi ra. Khi ấy trời đã hơi hửng sáng, có thể mơ hồ soi được dáng dấp kẻ ấy.
Tuy việc chỉ xảy ra chưa tới hai tiếng, nhưng cũng đủ để Yến Vũ sợ chết đi được, trái tim căng thẳng. Người bình thường ai lại làm những chuyện như vậy, chưa kể, Yến Vũ xem đi xem lại đoạn video, xác nhận kẻ này chính là Khương Bái.
Khương Bái hai năm trước và trong đoạn video quả thực khác xa một trời một vực, anh có thể khẳng định rằng, Khương Bái căn bản vẫn chưa trị dứt bệnh, tại sao lại được cho ra viện!? Nhưng dù thế nào đi nữa, căn nhà này chẳng còn an toàn một chút nào hết. Tiểu Tư không thể ở lại đây, trước khi anh tóm được Khương Bái, Tiểu Tư phải được đưa qua chỗ khác trông nom.
Anh mở cửa phòng, đi đến nhà tắm. Anh muốn xem xem, Khương Bái đến cùng đã làm gì trong phòng tắm của anh. Vừa mới mở cửa phòng, mùi đất quái dị đã xộc lên nồng nặc, trộn lẫn với mùi sữa tắm, thật khiến người khác muốn bệnh. Quả nhiên Khương Bái thực sự tắm trong nhà anh, trong bồn tắm thậm chí còn vướng lại mấy cọng tóc dài thượt.
Yến Vũ kiểm tra xung quanh, kiểm đến cái sọt đựng đồ dơ của mình, thì trên quần lót thay ra tối qua còn dính tinh dịch trắng. Đến mức này anh thực sự không thể nhịn nổi, chửi đm rõ to. Mặt anh tái xanh, mang hết quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt, hết thảy những thứ có khả năng bị đụng vào ném hết vào thùng rác. Dùng nước súc miệng sạch sẽ xong, anh quay về phòng thu dọn đồ đạc cho Tiểu Tư, anh phải gửi Tiểu Tư cho người khác chăm sóc.
Mà nên nhờ ai bây giờ?… Ngay lập tức, Văn Diên xuất hiện trong đầu anh. Kì quái ở chỗ, giờ anh mới phát hiện rằng, hóa ra anh lại tin tưởng một gã đàn ông quen biết chưa bao lâu đến vậy. Lại còn là lựa chọn hàng đầu trong suy nghĩ của anh cho việc gửi gắm Tiểu Tư nữa, anh nghĩ có lẽ vì anh cảm thấy Tiểu Tư thích Văn Diên, bọn họ sống chung khá ổn, chứ không còn nguyên nhân nào khác.
Huống chi, chờ anh bắt được kẻ đó rồi, là có thể đón Tiểu Tư về ngay. Anh sẽ tóm được Khương Bái, tóm được cái tên khốn kiếp đó, cái thằng biến thái đã để lại sẹo trên người anh, giờ còn trơ trẽn xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lấy quần lót anh để tự an ủi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT