Anh nhìn Tuyên Triết, cảm giác quen thuộc dâng lên, đường nét Tuyên Triết mềm mại, mơ hồ trông thấy thấp thoáng cái bóng dáng ngày trước. Yến Vũ có thể cảm nhận rằng Tuyên Triết đã không còn là Lâm Triết ngày cũ nữa. Lâm Triết khi ấy chưa cong triệt để như vầy, có lẽ nhờ nửa năm qua được Văn Diên mở lối, lại không biết cách che giấu, toàn thân đều toát ra cái quyến rũ ngây thơ mà không tự ý thức được.

Anh vô thức mò thuốc lá trước ngực, nhưng mò không thấy gì, Tuyên Triết thấy cử chỉ đó bèn cười trêu, “Sao cậu vẫn còn nghiện thuốc dữ vậy, tớ nhớ hồi trước, cậu hay chọc tớ trong toilét…”

Đó là khoảng thời gian học trường phổ thông, khi ấy anh rất thích trêu cậu Lâm lớp trưởng, nhất là lúc tan học, bọn họ tụ tập một đám phì phèo thuốc lá, lớp trưởng Lâm đi toilét, còn nhỏ nhẹ chừng mực nhắc bọn họ chớ để giáo viên chủ nhiệm tóm được. Khi ấy Yến Vũ sẽ giở trò xấu xa, túm tay Lâm Triết kéo vào một góc, một tay chống tường vây hãm Lâm Triết trong lòng, tay kia đưa điếu thuốc lên miệng, sau đó phả một làn khói trắng mỏng lên mặt người ta. Lâm Triết ngửi khói thuốc mặt nhăn lại, còn uất ức bảo rằng anh làm người cậu ta ngấm mùi thuốc lá, bị giáo viên ngửi được là xong đời.

Yến Vũ còn mượn cớ mỹ miều, đó là giúp lớp trưởng biết mùi thuốc lá, trở thành một người đàn ông chân chính, thực tế là một trò đùa giỡn lưu manh không hơn không kém.

Tuyên Triết không nhắc đến chuyện cũ thì thôi, nhắc đến thì lại là một đoạn dĩ vãng nhuốm mùi thiếu trong sáng, không hiểu sao Yến Vũ ngượng lắm. Dù sao đó cũng là chuyện một thời sửu nhi, tình cảm ngày xưa đã không còn, cũng chẳng có cái gọi là tình cũ bén lửa, càng chưa bàn đến chuyện hiện tại có thể coi là anh đang cưa cẩm bạn trai cũ của Tuyên Triết. Một mối quan hệ mà nếu truy cứu đến ngọn ngành, thì chỉ có một chữ, loạn.

Trong lúc bọn họ trao đổi thì thầy Hứa vào phòng, Yến Vũ liền nói chừng nào rảnh liên hệ lại. Ai dè Tuyên Triết lại nói chờ đã, rồi đi lục kiếm di động cả buổi, mới mò trong góc ra, nói muốn lưu lại số điện thoại của anh, hoặc số wechat cũng được. Đối diện với ánh mắt trong trẻo chân thật của Tuyên Triết, Yến Vũ chợt thấy hơi áy náy.

Có lẽ Tuyên Triết thực sự coi anh là người bạn tốt lâu ngày không gặp, bởi vì có chung một hồi ức không tệ, nên muốn nối lại liên hệ. Còn anh muốn che giấu mối dây dướng phức tạp, nên chỉ vờ vĩnh có lệ. Chừng nào rảnh liên hệ lại, vậy mà cả số điện thoại cũng chả buồn lưu, thật là giả dối.

Cũng may Tuyên Triết là một người vô tư, lưu số anh xong rồi thì vội xua tay, bảo anh đi mau, đừng nán lại kẻo nhỡ việc chính.

Chừng Yến Vũ khảo sát thực địa xong rồi, do dự một thoáng, anh đi đến văn phòng, định bụng chào từ giã một câu, nhưng phát hiện ra Tuyên Triết không ở đấy, hỏi giáo viên bên cạnh, thì hay Tuyên Triết đã lên lớp rồi.

Yến Vũ ít nhiều cũng có chút tò mò, hồi trước Tuyên Triết là một cậu học sinh ngoan ngoãn chững chạc, đồng thời là một người có trách nhiệm, thông minh, tốt bụng. Giờ thành giáo viên, đương nhiên cũng là một giáo viên tốt. Anh đến lớp Tuyên Triết đang dạy xem thế nào, thấy Tuyên Triết đứng trên bục, đeo mắt kính, nói năng sắc sảo, ngôn từ súc tích, rất biết cách điều khiển bầu không khí.

Chừng mắt Tuyên Triết nháng qua chỗ anh, Yến Vũ cong môi vẫy vẫy tay với đối phương, Tuyên Triết im lặng một chốc, không trả lời lại, nhưng vành mắt cong như đang cười. Yến Vũ ra dấu a lô bên tai, ý bảo có gì liên lạc qua điện thoại, đoạn âm thầm rời khỏi giảng đường.

Anh tìm Tiểu Lý đứng chờ ngoài cổng, hai người lên xe. Trên xe, Tiểu Lý bảo thầy mà Yến Vũ quen ấy thật tốt bụng, vừa rồi Yến Vũ bận rộn, thầy ấy còn có lòng mang cà phê qua, thấy Yến Vũ bận tối mù, bảo Tiểu Lý đừng báo lại anh, tự mình mang cà phê đến rồi đi.

Yến Vũ nghe vậy cũng chẳng nói gì, anh xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, chữ trên mặt nhẫn nhè nhẹ cà qua, không lâu sau, đến khi Tiểu Lý đã chuyển qua đề tài khác, anh mới lên tiếng, “Thực sự rất tốt, cậu ấy bao giờ cũng tốt cả.”

Sau đó Yến Vũ lấy số điện thoại thêm Tuyên Triết vào wechat, trao đổi dăm câu không mặn không nhạt, rồi không liên hệ nữa. Dù sao cũng đã mười năm xa cách, cho dù muốn coi là thân, cũng khó mà thành được.

Đến cuối tuần có thời gian, Yến Vũ thử gọi điện thoại cho người thuê nhà kia, không rõ có phải số đang hên hay không, gọi một lần đã có người nghe máy. Giọng người thuê trong điện thoại lào khào, mũi nghe nghèn nghẹt, lâu lâu ho mấy tiếng, thật khiến Yến Vũ vừa ốm liệt giường mới dậy cảm thông sâu sắc. Anh cố gắng diễn đạt nội dung ngắn gọn, khách thuê bên kia im lặng nghe, thi thoảng đáp lại một tiếng.

Sự việc thuận lợi hơn dự kiến nhiều, sau cùng người thuê quyết định gặp mặt bàn bạc, Yến Vũ hân hoan đồng ý, rồi ngỏ lời rằng nghe giọng anh không khỏe lắm, tôi biết có một nhà hàng điểm tâm khá tuyệt, sáng mai để tôi đón anh đến đó rồi mình bàn chuyện.

Sang ngày hôm sau, Yến Vũ y hẹn đến nơi, đợi không lâu sau thì người thuê đến. Mái tóc đối phương mềm rũ xuống, đeo khẩu trang, nhìn có vẻ hơi phờ phạc. Song chỉ còn cách độ mười mét, Yến Vũ đã nhận ra người này là ai. Anh không mù, huống hồ một kẻ bị bệnh mà vẫn hệt như một con sư tử bệ rạc, trừ Văn Diên ra, còn ai làm được vậy.

Văn Diên thấy xe của anh, cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc, rõ là hôm qua đã nhận ra giọng Yến Vũ, chỉ là không bộc lộ thân phận mà thôi. Anh ta bình thản ngồi vào ghế phụ, kéo khẩu trang xuống, khóe mắt hơi ửng đỏ, “Anh nhớ bồi thường tôi đàng hoàng đấy, bệnh của tôi là tại anh lây cho.”

Yến Vũ qua cơn hốt bình tĩnh lại rồi, sau cùng đã hiểu tại sao cuộc điện thoại hôm qua lại suôn sẻ đến vậy, có điều vậy cũng hay, người quen dễ nói chuyện. Anh bẻ vô lăng, nhìn kính chiếu hậu quay xe nói, “Tối đó anh là người chủ động.”

Biết đâu không phải bị lây qua nước bọt, mà là từ tinh dịch của đối phương. Một câu nói biến bầu không khí trong xe trở nên nhập nhèm và mờ ám, tiếc rằng cả hai đều thành tinh cả rồi, thậm chí Văn Diên còn không buồn đỏ mặt, “Tôi không khiến anh bắn vào miệng tôi.”

Yến Vũ ném gói khăn giấy vào lòng đối phương, phòng khi có nhu cầu, rồi đáp trả lời vừa rồi, “Sau đấy tôi lại chẳng nuốt thứ anh bắn ra à, món nợ này nhập nhằng quá, cùng lắm tôi đưa anh đến bệnh viện, sẵn tiện hầu anh khám bệnh luôn.”

Văn Diên lắc đầu, “Thôi bỏ đi, tôi muốn đi ăn sáng hơn.”

Yến Vũ đóng cửa sổ xe lại, tránh cho Văn Diên trúng gió. Khi đi ngang qua tiệm thuốc tây, còn mua một chai kim ngân lộ để Văn Diên thông họng. Đến quán ăn rồi, Yến Vũ nhoài nửa thân qua, gần như tì hẳn lên người Văn Diên. Còn người bị anh đè thì hết sức thành thạo ôm eo anh, ngón tay chà xát lên khúc eo lộ ra ngoài, “Cho dù tôi không khỏe, cũng có thể làm một nháy với anh, có điều cửa sổ xe anh xuyên thấu quá, sợ bị người khác nhìn thấy.”

Yến Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, lục tìm đằng sau ghế phụ một cái mũ, chụp lên đầu Văn Diên. Một thoáng lơ đãng, vô tình đối diện với ánh mắt Văn Diên đương nhìn mình. Trước kia anh thích đôi mắt này vô cùng, khi tiếp xúc ở cự li cực gần, cơ hồ sẽ bị nhốt lại trong ấy.

Vốn dĩ là vô ý, nhưng không rõ thế nào, ngón tay anh trượt từ vành nón rê xuống, vê tới đường mép gò má Văn Diên, nhìn cái cằm lấm tấm ria xanh kia, anh thè lưỡi ra, để lại một quệt ẩm ướt trên cằm Văn Diên. Hơi thở trở nên nặng nhọc, anh không chạm đến môi Văn Diên, mà chỉ nhẩn nha ở chốn lân cận, bất chợt sẽ dùng khớp hàm nghiền nút một chút. Lưỡi lê la ở chỗ hõm dưới môi Văn Diên một hồi, rốt cuộc vẫn là ngậm vành môi dưới một cách gợi dục, chụt cái tiếng, mút một phát.

Thình lình, cánh tay đang vịn eo Yến Vũ bỗng sử lực, eo bị kéo một cái, sức lực Văn Diên mạnh đến độ muốn lôi Yến Vũ trên ghế lái ôm hẳn lên người gã, có điều xe quá chật, thực sự rất không dễ dàng, mắt Văn Diên tối lại, hệt như đốm lam mờ mịt trong tăm tối, mặt lạnh lùng đẩy Yến Vũ lên ngăn đựng đồ đằng trước, bóp gáy anh, phun ra một câu, “Anh nên đổi xe đi.”

Nói đoạn, nhắm vào đôi môi vừa rồi thảng gần thảng xa, giờ lại thở ra tiếng cười khẽ của Yến Vũ, hôn ngấu nghiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play