Tôi là Tinh Quỹ, tôi là đứa con gái mà phụ vương tôi yêu quý nhất. Phụ vương tôi là nhà chiêm tinh giỏi nhất trong thành Nhẫn Tuyệt, biết được trước mọi sự hưng vong, mọi điều cát hung. Phụ vương tôi là người đàn ông cương nghị nhất mà tôi được gặp, tôi đã

nhìn thấy hình dáng ông đang xem quẻ trên ngọn Tháp Lạc Viêm cao nhất của cung Ảo Tinh, khuôn mặt người nghiêm khắc tựa như vách đá Huyền Vũ màu đen hàng ngàn năm bất động ở đài tế sao của núi thần Ảo Tuyết. Gió thổi thốc lên từ phía chân người như tiếng gào thét của biển cả, chiếc áo chiêm tinh của người bay lên trông như đôi cánh màu đen bất tận, tôi như thấy một con chim ưng đang dang rộng đôi cánh chuẩn bị bay lên.

Hàng trăm hàng ngàn năm sau, tuổi tác như nước thủy triều chảy qua cơ thể người, tôi luôn tin rằng người không có bất cứ thay đổi gì bởi người luôn kiên cường và kiên nghị.

Nhưng khi người nhìn tôi, mặt lại luôn tỏ ra đau buồn, mắt luôn rơi lệ vì tôi.

Vì tôi là đứa trẻ luôn để người lo lắng.

Khi tôi còn rất nhỏ, mẫu hậu đã phải rơi lệ nói với tôi, số tôi chỉ sống được hai trăm năm mươi tuổi, đến năm hai trăm năm mươi tuổi sao chiếu mệnh của tôi bắt đầu xuất hiện một đường đi mà không sao phán đoán nổi, bởi vậy tôi có thể chết bất kỳ lúc nào. Khi bà nói với tôi điều đó, nước mắt bà rơi lã chã, thấm ướt cả tà áo dài màu đỏ, giống như những đóa hoa tươi rói. Tôi đưa tay ra lau những giọt nước mắt ẫu hậu và nói, dù cho chỉ

hai trăm tuổi, tôi cũng rất vui vẻ tiếp tục sống.

Sau đó, mẫu hậu khóc không thành tiếng.

Khi tôi sinh ra, cả gia tộc tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng to lớn, bởi trên người tôi lúc đó đã tích tụ được linh lực của một ngàn năm. Mẫu hậu nói khi tôi sinh ra, tóc tôi đã dài bằng tóc bà rồi, những sợi tóc trắng như tuyết ôm chặt lấy tôi, tôi ngủ ngon lành trong đó.

Phụ vương tôi mừng đến phát khóc.

Nhưng tôi lại là đứa trẻ khiến mọi người lo lắng.

Nghi lễ chiêm tinh mới sinh lần đầu của tôi, mẫu hậu cho biết phụ vương vô cùng vui mừng, tiếng cười sảng khoái của ông như xé trời xanh, mọi người trong gia tộc đều vui lây niềm vui đó, bởi từ rất lâu rồi, chúng tôi không nhìn thấy nụ cười của ông.

Nhưng khi buổi lễ tiến hành được nửa chừng, cả đàn lễ bỗng im lặng, mọi người đều nhìn thấy ông đứng ở chỗ cao nhất, người lắc la lắc lư, sau đó người ngã xuống vách Huyền Vũ đầy băng giá.

Tôi là đứa con đáng chết và là đứa đáng lẽ không nên ra đời.

Tôi là đứa trẻ không nên ra đời.

Nằm trong tầng thấp nhất của cung Ảo Tinh, tôi mở mắt nhìn xung quanh và buồn rầu suy nghĩ.

Người tôi ngày càng yếu đi, thậm chí chỉ một cơn gió cũng làm tôi nôn ra máu. Trong ngày đầu tiên khi phụ vương bế tôi xuống hầm tối này, người đã phải ngậm ngùi rơi lệ. Người nói: "Tinh Quỹ, con gái yêu của ta, con hãy chờ ở đây, con sẽ chẳng việc gì cả, phụ vương con là nhà chiêm tinh giỏi nhất, có thể thay đổi đường đi của ngôi sao chiếu mệnh của con, con không thể chết được".

Tôi nằm trong lòng phụ vương và nhìn người rồi gật gật đầu. Tôi nói:

"Phụ vương, con tin người, người là nhà chiêm tinh vĩ đại nhất".

Sau đó tôi nhắm mắt lại. Bởi tôi biết rằng, linh lực của tôi bây giờ đã hơn cả phụ vương rồi, nhưng ngay cả tôi cũng không thể làm thay đổi vị trí các ngôi sao được.

Anh tôi tên là Tinh Cựu, cũng là một đứa trẻ có linh lực cao cường như tôi, chỉ có điều số phận không kỳ quặc như tôi.

Nhưng tôi yêu anh tôi, bởi mỗi khi tôi cảm thấy mình là đứa trẻ không nên ra đời thì anh tôi lại nói: "Muội đã làm cho huynh muốn trở thành một người tốt hơn".

Vì câu nói đó, tôi đã ngả vào lòng anh mà khóc nức nở.

Trước năm tôi một trăm ba mươi tuổi, tôi luôn là đứa trẻ cô đơn. Tôi sống trong tầng cuối cùng của cung Ảo Tinh. Tôi không nhìn thấy vì sao chiếu mệnh của mình, chỉ khi nhìn vào cây gậy chiêm tinh mới thấy nó có màu bạc mà thôi. Tôi cũng không được nhìn cảnh mặt trời lúc hoàng hôn đỏ như những đóa hoa sen. Cũng chẳng nhìn thấy màn đêm mông lung đen như mực, chẳng nhìn thấy cảnh tuyết rơi trên những đóa hoa anh đào, làm những cánh hoa rơi tiếp lên vai mọi người, cũng không nhìn thấy cung điện của mình - cung Ảo Tinh, một cung đẹp nhất trong đế quốc Ảo Tuyết này.

Tôi chỉ dần dần tưởng tượng ra chúng qua lời kể của Tinh Cựu anh tôi, nhưng càng nghĩ càng buồn.

Anh tôi luôn kiên định nói với tôi rằng, anh sẽ trở thành người tốt hơn, tôi không thể chết vào năm hai trăm năm mươi tuổi được.

Tôi nhìn khuôn mặt non nớt của anh mà càng yêu thích anh hơn.

Khi anh tôi tròn một trăm ba mươi tuổi, anh đã trưởng thành. Sau khi làm xong nghi lễ bước vào tuổi trưởng thành, anh tôi tới tầng sâu nhất của cung để thăm tôi, tôi lầm tưởng mình đã nhìn thấy phụ vương của mình.

Anh đã trở thành một nhà chiêm tinh rất kiên nghị như phụ vương, tôi nhìn tấm áo chiêm tinh dài trắng muốt, còn nhìn thấy cả mái tóc dài bay trong gió của anh.

Tôi chầm chậm gọi "đại huynh" mà lòng thấy hạnh phúc.

Tinh Cựu bước tới bế tôi đặt lên đầu gối rồi nói: "Tinh Quỹ, anh đang dần mạnh lên, muội nhất định phải chờ anh".

Tôi gật đầu, sau đó tôi nhìn thấy nụ cười rạng nở của anh với tôi.

Tinh Cựu nói với tôi: "Tinh Quỹ, anh không thể để muội chết được, anh sẽ thay đổi đường đi của các vì tinh tú, anh luôn muốn muội đi bên anh, bởi muội làm anh nghĩ phải trở thành người tốt hơn. Muội là toàn bộ thiên hạ của anh".

Muội là tất cả của anh!

Anh luôn nghĩ vậy, nhưng mỗi lần nghe anh nói tôi lại thấy buồn bã. Tôi luôn nghĩ rằng, nếu có một ngày tôi chết đi, anh sẽ không thể tìm thấy tôi ở nơi tăm tối này nữa, thì anh tôi, một người rất cứng rắn và kiên nghị liệu có vì tôi mà buồn và khóc lên không?

Anh nói cho tôi biết mọi việc ở bên ngoài, như hiện ai là vua của Đế quốc Ảo Tuyết, ai là pháp sư giỏi nhất, anh luôn nhắc tới tên Ca Sách, vì anh luôn nói rằng đó là vị Hoàng tử tốt nhất, vừa ôn hòa, lương thiện mà khí phách lại hiên ngang, đúng là con người vĩ đại tương lai sẽ trở thành bậc quân vương vĩ đại.

Anh nói cho tôi biết, sẽ có một ngày khi đủ sức thay đổi vận mệnh, anh có thể để tôi bước ra khỏi nơi ngục tối này, để cho tôi được đứng trong tòa sảnh lớn nhất của thành Nhẫn Tuyết, để nhìn trời sao đoán vận mệnh và cầu phúc cho Ca Sách, bởi tôi là nhà chiêm tinh giỏi nhất.

Tôi nhìn bộ mặt trong sáng và đẹp đẽ của anh cơ hồ như tin đó là sự thật, nhưng tôi biết rằng, đó chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi, một giấc mơ an ủi anh tôi. Tôi biết số phận của mình sẽ chấm dứt trong một buổi sớm hay một buổi hoàng hôn đỏ màu máu nào đó, nhưng tôi luôn cảm ơn anh đã mang lại hy vọng tiếp tục sống cho tôi, chỉ có điều cảm thấy rất đau lòng vàbuồn bã, điều đó không phải vì tôi, mà là vì người mà tôi yêu quý nhất - anh tôi.

Cơ thể, thể chất của tôi không giống ngươi khác, bởi buổi sáng ngày vừa tròn một trăm ba mươi tuổi, tôi tỉnh dậy nhưng vẫn thấy mình là một đứa trẻ, và tôi phát hiện là mình không bao giờ lớn được.

Hôm ấy tôi tránh không gặp anh nữa, nghĩ tới anh mà nước mắt như mưa. Anh tôi đã là một người đàn ông trưởng thành rồi còn tôi vẫn trong bộ dạng một đứa trẻ.

Tôi không muốn anh tôi nhìn thấy vậy mà buồn phiền.

Nhưng có vẻ như Tinh Cựu đã biết hết, anh đứng giữa bóng tối mênh mang nói với tôi. "Tinh Quỹ, huynh biết chuyện của muội rồi, nhưng huynh không có gì thay đổi, vẫn yêu quý muội như xưa, bởi Tinh Quỹ vẫn là Tinh Quỹ, dù có biến đổi như thế nào thì vẫn là Tinh Quỹ".

Tôi ở một đầu kia của bóng tôi nhìn anh đứng ở giữa, khuôn mặt rất ôn hòa, mái tóc mềm rủ xuống, tôi nhìn thấy chiếc áo chiêm tinh màu đen bên trên đầy những ngôi sao sáu cánh màu xanh. Sau đó Tinh Cựu quay lại nhìn tôi, bước tới gần và ôm lấy tôi đặt lên đầu gối và nói: "Tinh Quỹ, chiếc áo chiêm tinh này là do phụ vương tặng vì huynh đã bói chính xác một tai nạn.

Tinh Quỹ, huynh đang dần dần lớn mạnh, mong muội hãy chờ huynh".

Anh cúi xuống, hôn lên ngôi sao giữa trán của tôi, nói:

- Tinh Quỹ, muội làm huynh trở thành người tốt hơn.

Tôi sống trong tầng dưới cùng của cung Ảo Tinh, ngày lại ngày phí hoài năm tháng của đời mình. Tôi quên đi sự náo nhiệt của những linh hồn ở bên ngoài, tôi cách ly hẳn với thế giới đó, tự mình nhìn ngắm những sợi dây số phận đang buộc chặt mình lại và tôi chỉ biết nằm im chờ chết mà thôi.

Có một thời gian không thấy anh tới thăm tôi, bởi lúc đó cuộc thánh chiến giữa hai bộ tộc Băng và Lửa như những đợt thủy triều màu đen ào ào dâng lên giữa hai bờ biển băng nhấn chìm tất cả những gì mà chúng tràn qua.

Tôi đang ở vị trí cao nhất của nơi tăm tối đó mà nhìn lên cao và tưởng tượng ra không biết thế giới trên kia có phải khói lửa ngút trời, những đám mây màu xanh băng có bị đốt cháy thành màu đỏ rực như những đóa sen hồng hay không?

Ngày ngày tôi đều cầu xin vì anh tôi đang ở chiến trường. Tôi luôn tưởng tượng ra anh đang đứng trên vách đá giơ cao tinh trượng, ánh sáng từ mặt đất dưới chân phát ra, anh đang tính toán bước đi của thiên binh vạn mãcủa mình. Những ngọn gió sắc như dao cứa vào da thịt anh, tôi nhìn thấy khuôn mặt cương nghị giống như phụ vương.

Trong những tháng ngày dài dằng dặc đó, phụ vương luôn thay anh tới thăm nom tôi, người đặt tôi lên đùi người giống như khi tôi mới sinh ra vậy.

Tôi luôn hỏi thăm phụ vương về tình hình chiến sự bên ngoài, phụ vương luôn an ủi tôi không cần phải lo lắng gì vì Quốc vương của chúng tôi là con người vĩ đại. Phụ vương nói với tôi rằng, anh tôi là nhà chiêm tinh trẻ nhất trên chiến trường, nhưng lập nhiều chiến công hiển hách. Tôi có thể tưởng tượng ra hình dáng như bay bổng của anh, thấy anh cưỡi trên lưng con thú một sừng tung hoành trên sa trường, tôi tin anh của tôi vì anh là người vĩ đại nhất trong trái tim tôi.

Mỗi khi nụ cười an ủi của tôi xuất hiện trên môi, phụ hoàng lại buồn bã thở dài, tôi biết người nghĩ tới số phận ngắn ngủi của tôi. Tôi luôn vuốt ve khuôn mặt già nua của người và nói xin người chớ lo lắng, bởi anh tôi có thể thay đổi đường đi của ngôi sao chiếu mệnh. Tôi luôn dùng những lời mà chính mình cũng không tin để an ủi người - phụ vương già của tôi. Phụ vương nhìn tôi gật đầu nói, nhất định con sẽ tiếp tục được sống vui vẻ.

Sau đó người quay đi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn tròn trên má người.

Tôi không biết thời gian đã qua mười hay một trăm năm nhưng khi Tinh Cựu đứng trước mặt tôi, tôi biết cuộc thánh chiến đã kết thúc. Anh tôi ca khúc khải hoàn trở về, tôi đã nhìn thấy anh tôi mặc vương bào, tôi hạnh phúc đến trào nước mắt.

Tinh Cựu ôm lấy tôi, mặt nở nụ cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời buổi sáng. Tiếng cười ấm áp của anh bao trùm lấy tôi, tôi cảm thấy như đang được ngủ trong vòng tay ấm áp của mẫu hậu.

Tinh Cựu nói với tôi: "Tinh Quỹ, cuối cùng huynh cũng đã trở thành Quốc vương của bộ tộc Ảo Tinh, huynh sẽ ngày càng lớn mạnh hơn".

Tôi nhìn khuôn mặt chân thành của anh rồi gật đầu và thậm chí tin rằng anh đã bắt đầu tạo ra giấc mơ này cho tôi.

Nhưng giấc mơ vẫn là giấc mơ, sẽ có một ngày nó sẽ tiêu tan đi như ảo giác vậy.

Có vẻ như số phận của tôi phải kết thúc sớm. Tôi nằm trong bóng tối lạnh lẽo mà buồn đau suy nghĩ.

Ngày tôi tròn một trăm chín mươi tuổi, đột nhiên thấy ngực mình đau như cắt rồi sau đó mất hết tri giác, trước khi tôi ngã xuống mặt đất đen ở vách đá Huyền Vũ, tôi còn thấy miệng mình trào ra rất nhiều máu trắng, từnggiọt từng giọt chảy xuống mặt đất như một khe suối hẹp rồi cuối cùng loang ra rất mông lung mơ hồ, giống như tri giác của mình vậy.

Khi tôi tỉnh dậy, vẫn là một mình tôi nằm trên mặt đất, tôi từ từ ngồi dậy, sau đó dùng tay áo lau cẩn thận những vệt máu trên mặt đất. Tôi vừa lau vừa rơi nước mắt và cảm thấy chưa bao giờ buồn như thế. Không phải là sự đau đớn hay cái chết đang tới gần mà là tôi chợt nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được nụ cười tươi của anh tôi nữa, và chính vì vậy mà nỗi buồn bỗng trào dâng. Tôi ngồi trên mặt đất lạnh giá mà nghĩ về anh.

Tối đó, khi Tinh Cựu tới thăm tôi, tôi không kể chuyện đó cho anh nghe, tôi rất sợ anh buồn. Anh vẫn kể chuyện ngoài kia cho tôi nghe nào là hoa anh đào rực rỡ, những ngọn gió trong lành, những dãy núi hùng vĩ và biển êm đềm. Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà lòng bỗng thấy trống trải buồn bã, tôi nghĩ rằng, sau này mình sẽ không nhìn thấy được khuôn mặt này nữa.

Những ngày sau tôi liên tục thổ ra máu, sức khỏe ngày càng xấu đi, nhưng tôi không cho ai biết. Trước mặt phụ vương và đại huynh, tôi luôn cười vui vẻ, tôi không muốn họ buồn, vì họ là hai người đàn ông mà tôi yêu quý nhất trên thế gian này.

Chẳng biết vào một ngày nào đó khi tôi tỉnh dậy trên mặt đất đen, theo thói quen tôi lại lau vết máu trên mặt đất, sau đó tôi nhìn thấy một cô gái ở trong bóng tôi mặc một tấm áo dài màu đen giống như màu của đêm tối. Cô ta nhìn tôi rồi nói chắc như đinh đóng cột rằng, ta có thể mang lại sinh mệnh vĩnh hằng cho nhà ngươi.

Ta có thể mang lại sinh mệnh vĩnh hằng cho nhà ngươi? Nhưng tôi không biết cô gái đang đứng trước mặt tôi nói câu đó là ai.

- Ta là Uyên Tế - Cô gái kia nói.

- Ngươi làm sao biết ta đang nghĩ gì? Ngươi là nhà chiêm tinh ư? - Tôi vô cùng kinh hoàng, mãi mới thốt lên được

- Ta không phải là nhà chiêm tinh, ta là vị thần ở trên tất cả mọi người - Cô ta nói - Nếu ngươi đồng ý làm Tây phương hộ pháp của ta, ta có thể mang lại sinh mệnh vĩnh hằng cho người, ngươi cũng có thể tự do đi qua núi thần Ảo Tuyết và thành Nhẫn Tuyết, có thể tùy ý sống ở bất cứ đâu.

- Có thể sống mãi mãi cạnh anh ta không? - Tôi hỏi lại.

- Có thể. Nhưng khi ta cần ngươi phải có mặt trước ta.

- Được. Tôi đồng ý.

- Ngươi đồng ý nhanh vậy ư? Ngươi không hỏi xem Tây phương hộ pháp phải làm gì ư?

- Tôi không muốn hỏi, chỉ cần luôn được sống bên cạnh anh của ta thì ngươi muốn ta làm gì, ta cũng đồng ý.

- Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, vì Tây phương hộ pháp là một hộ pháp tàn nhẫn nhất chuyên ám sát kẻ khác, có lẽ ngươi sẽ bị mọi người khinh bỉ đó.

- Chỉ cần người không bắt ta giết anh ta và những người thân khác của ta là được. Còn về chuyện người khác khinh bỉ ta sẽ chẳng đáng gì so với việc ta được mãi mãi bên cạnh anh của ta.

Uyên Tế nhìn tôi rồi nói tiếp:

- Tốt lắm! Tốt lắm!

Sau đó cô ta biến mất ngay trước mặt tôi như một làn sương, tựa như một ảo giác kỳ lạ, tôi thậm chí còn nghi ngờ không biết có xuất hiện con người đó thật không? Nhưng tôi ngày càng khỏe ra, máu nôn ra ngày càng ít rồi cuối cùng chấm dứt hẳn, tôi đã khôi phục lại hình dạng như trước.

Anh tôi đứng trước mặt tôi, cúi xuống nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nói:

"Tinh Quỹ, muội làm ta muốn trở thành người tốt hơn".

Tôi nhìn vào mặt anh rồi òa khóc, sau đó ôm lấy Tinh Cựu và nói: "Thưa huynh, cuối cùng muội không bao giờ rời xa huynh nữa rồi!"

Cái chết của Tinh Quỹ làm chấn động cả vùng của Tây phương hộ pháp, rất nhiều sương mù từ mặt đất bốc lên che kín cả trời đất. Tôi biết đó chính là vòng bảo vệ trước khi bị tiêu hủy, trước khi tất cả đám sương mù kia tan hết, tôi nhìn thấy trần gian xung quanh cũng tiêu tan hết, trước mắt tôi là một thần giới đầy tuyết trắng xóa.

Chỉ có điều nơi đây là nơi to lớn và hoành tráng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi quay lại nhìn sắc mặt kinh ngạc của Nguyệt Thần và Triều Nhai.

Trước mặt tôi là một bậc thềm cao tới mức như không nhìn thấy hết được, cứ từng bậc, từng bậc vươn lên tưởng như vô tận trên trời xanh. Ở đầu phía trên cùng chỉ thấy sương khói mù mịt và hình như có một cung điện kỳ ảo ở đó.

Tôi nghe thấy một tiếng nói rất lạnh lùng mà cao ngạo "Ca Sách, hãy lên đây!"

Bậc thang đó hình như không tận cùng, chúng tôi tuyệt vọng bước đi, bởi cung điện kia ẩn hiện trong màn sương như không thể tới gần được, cứ đi, đi mãi mà không tới.

Chẳng ai nói gì cả, xung quanh yên ắng đến dễ sợ.

Tôi biết ở tận cùng bậc thềm có thể nhìn thấy Uyên Tế - vị thần vô địch trong truyền thuyết, vị thần bao trùm lên mọi người.

Cuối cùng, khi chúng tôi bước lên bậc cuối cùng, màn sương xung quanh đột nhiên tan hết, trước mặt tôi là một cung điện lớn như chứa đựng được cả vũ trụ, so với thành Ảo Tuyết thì thành Ảo Tuyết chỉ như một thành phố do trẻ con dùng tuyết đắp lên để chơi mà thôi.

Khắp nơi trên mặt tường thành ấy đều phủ một thứ ánh sáng rực rỡ, Nguyệt Thần nói ánh sáng đó là do linh lực tụ lại mà thành, giống như linh lực tụ lại trên chiếc áo ảo thuật của chúng tôi vậy. Khắp nơi phía trên tòa thành tràn ngập những khúc nhạc đẹp, du dương, thứ nhạc này còn siêu việt gấp nhiều lần khúc nhạc làm cảm động bức tường than thở của Triều Nhai.

Bầu trời trên cung điện đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ như che kín cả trời xanh, khuôn mặt như ẩn như hiện rất mơ hồ, nhưng lại có vẻ như quen quen, tôi cảm thấy như đã gặp ở đâu đó, chỉ vì khuôn mặt quá mờ mà nhìn không rõ, nụ cười kỳ dị xuất hiện trên khuôn mặt đó, và sau đó là tiếng nói: "Ca Sách, hãy vào đây!"

Cung điện này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi, đi trong đó như bước trên những bậc thềm dài dằng đặc. Ở đầu kia của cung điện ngước lên có thể trông thấy một khu vườn trên không, giữa vườn là một đầm sen nước trong leo lẻo, tôi biết đó là những bông sen mà tôi cố công tìm kiếm. Tôi cũng nhìn thấy một bóng người ngồi tựa ở bên đầm sen, đó chính là Uyên Tế.

Nhưng khi tôi bước vào giữa vườn thì bỗng cảm thấy người lắc lư như muốn rơi xuống, tôi như bị rơi vào trong ảo giác vô tận, những màu sắc rực rỡ lúc ẩn lúc hiện, bởi vì tôi còn nhìn thấy bên hồ sen nụ cười của Liên Cơ.

Nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Liên Cơ tỏa rạng.

- Người là Uyên Tế? - Tôi hỏi.

- Đúng. Ta là Uyên Tế - Môi Liên Cơ không động đậy, nhưng tôi nghe rõ tiếng nói của bà ta.

- Đại vương, người nhận ra bà ta không? - Phía sau tôi có tiếng Nguyệt Thần hỏi.

- Đúng. Ta nhận ra. Bà ta là Liên Cơ, thiếp của Phụ hoàng của ta.

Sau đó tôi nghe tiếng của Nguyệt Thần, Triều Nhai và Hoàng Thác nói ở sau lưng là thật khó tin.

Liên Cơ nói:

- Ca Sách, ngươi tới là ngoài dự tính của ta, nhưng nếu ngươi không có thêm linh lực của Thích và Phong Thiên thì ta nghĩ ngươi đã sớm chết giữa đường rồi.

- Ta muốn Thích, Lê Lạc và Lam Thường sống lại.

- Ngươi muốn, nhưng ngươi biết ta có muốn hay không?

- Bà nhất định cũng muốn.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười kỳ lạ của Liên Cơ, bà ta nói:

- Ca Sách, từ trước tới nay không ai dám nói như vậy với ta, kể cả ngươi, ngươi chớ cho rằng, ngươi đã qua được mấy kẻ bất tài là đã có thể huênh hoang trước mặt ta được, ta có thể làm cho ngươi thịt nát xương tan bất cứ lúc nào.

- Lẽ nào Thích không phải là con bà? Lẽ nào bà không yêu nó ư?

- Phụ hoàng của ngươi chỉ là một vị Đế vương bình thường, làm sao mà ta có con với ông ta được, Anh Không Thích chẳng qua chỉ là sự phối hợp giữa một cánh hoa anh đào, một cánh hoa sen đỏ và một chiếc lông của con chim tuyết mà tạo nên, cái chết của nó đâu làm ta phải đau lòng.

Đột nhiên tôi nhớ lại nụ cười nham hiểm của Liên Cơ khi tôi và Thích giành nhau ngôi vua, tôi chợt hiểu ra rằng, bà ta đang đứng nhìn trò chơi do mình bày ra, vì tất cả điều đó đều là do bà ta thao túng.

Liên Cơ đột nhiên nói:

- Ca Sách, ngươi nghĩ rất đúng, đó chính là trò chơi của ta. Ân oán mấy đời mấy kiếp giữa ngươi và Thích đều do ta bày đặt, ngươi biết cây gậy chiêm tinh mà ta dùng không? Đó chính là Đản Tinh trượng, tất cả các vì tinh tú đều do ta sáng tạo ra, tất cả ân oán trên thế gian này đều là trò chơi trong tay ta cả.

Tôi chẳng muốn nói gì nữa, chỉ yêu cầu bà ta hãy để cho tôi làm cho họ sống lại.

Liên Cơ nhìn tôi cười, cười rất khinh miệt.

Tôi ra tay đột ngột, toàn bộ linh lực từ chiếc áo ảo thuật tôi đang mặc được sử dụng hết, tay trái gọi gió tuyết, tay phải gọi về ngọn lửa trong chớp mắt tôi đã dùng hết linh lực để tấn công Liên Cơ.

Khi tôi chuẩn bị ra tay, Nguyệt Thần đã chạy lên trước mặt, ánh trăng xung quanh người nàng phát ra những ánh sáng xanh đậm giống như những lưỡi dao nhọn sắc, còn Triều Nhai thì ngồi ngay tại chỗ, cây đàn vô âm của nàng đã bắn ra những tia chớp tiến thẳng vào người Liên Cơ, những nơi nó đi qua xuất hiện vô số bướm trắng, còn tất cả chúng tôi đều được vòng bảo vệhoàn mỹ của Hoàng Thác chụp lấy, riêng bản thân Thác lại như một đứa trẻ không có gì bảo vệ cả.

Tôi biết đây là trận chiến cuối cùng, tôi không còn đường rút lui.

Nhưng Liên Cơ chỉ động đậy ngón tay thì vòng bảo vệ của chúng tôi bỗng tan ra từng mảnh, tất cả những ảo thuật của chúng tôi đã phản lại chúng tôi, máu trong ngực phun ra.

Khi bốn người chúng tôi ngã lăn ra đất, Liên Cơ vẫn ung dung ngồi đó, tôi mới hiểu ra rằng, lời của bà nói với tôi là hoàn toàn đúng, Uyên Tế vốn là kẻ không thể chiến thắng được.

Liên Cơ bước đến bên chân tôi, cúi nhìn từ trên cao. Ba người Nguyệt Thần, Triều Nhai và Hoàng Thác cũng mất hết tri giác đang nằm trong vũng máu của chính mình trên mặt đất. Liên Cơ nói với tôi:

- Ca Sách, ngươi biết sự bé nhỏ của mình chưa?

Tôi chẳng nói gì, chỉ thấy sự tuyệt vọng trào dâng trong tôi, rồi chảy thành một dòng sông đầy sóng nước màu đen ngay trước mặt tôi.

- Ca Sách, ngươi chớ tuyệt vọng, ta có thể giúp ngươi làm cho họ sống lại.

- Vì sao lại như vậy? - Tôi hỏi lại. Bà ta cúi xuống nhìn tôi cười và nói:

- Bởi trò chơi của ta vẫn chưa kết thúc.

Sau đó bà ta vung tay áo, vô số những đóa hoa sen đỏ như lửa bỗng nở rực rỡ trong đầm sen.

Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy những bông sen ẩn hình.

Liên Cơ nói cho tôi biết loài sen ẩn hình này có thể làm người sống lại, nhưng không thể lập tức làm sống lại ký ức trước kia của họ được. Sen ẩn hình vốn là một loài cây có linh lực mạnh nhất trong thần giới, người dùng nó để sống lại sẽ trở thành người của kiếp trước như họ muốn, nhưng khi họ đối diện với người làm cho họ sống lại, thì ký ức của họ mới hoàn toàn thức tỉnh.

Nhưng trước lúc đó, người ấy chỉ lờ mờ cảm thấy mình cần phải đi tới một nơi nào đó, làm một việc gì đó, mà việc ấy lại có thể làm cho họ nhìn thấy người làm cho họ sống lại.

- Ta có thể biết sau khi sống lại, họ có thể biến thành ai không? - Tôi hỏi.

- Không thể. Chỉ sau khi họ nhìn thấy ngươi thì ký ức của họ mới phục hồi, lúc đó họ mới nói cho ngươi biết họ là ai. - Liên Cơ cười và nói tiếp - Ca Sách, thực ra trò chơi này không có hồi kết, nó chỉ mới vừa bắt đầu. Nói xong, bà ta biến mất như một làn hơi sương ngay trước mặt tôi.

Khi tôi rời cung điện của Uyên Tế, tôi đứng trên bậc cao nhất, cao tận tầng mây nhìn lên không trung, khuôn mặt của Anh Không Thích, Lam Thường và Lê Lạc lần lượt xuất hiện rồi biến mất trong không trung.

Tôi biết rằng thế giới này đã xuất hiện ba đứa trẻ mới sinh, họ là em và người yêu của tôi, họ đang sống một cách đơn giản và tự do ở một góc nào đó của thế giới này.

Chỉ có điều tôi không thể biết được là khi tôi đã bước vào tuổi xế chiều, liệu tôi còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Thích, ôm nó vào lòng và nghe nó gọi tôi bằng tiếng "huynh" được nữa không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play