*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

maxresdefault

Nghỉ ngơi xong, đám người lại xuất phát, không tới mấy ngày đã tới chân núi Ngọc Linh sơn. Ngọc Linh sơn lúc này là hoàn toàn bại lộ trước mắt mọi người, vài năm trước từ lúc trận pháp hộ sơn bị phá, Ngọc Linh sơn cũng không dùng trận pháp ẩn giấu nữa, bất quá hiện tại cũng không cần, Phù Diễm đảo cùng hắc bào nhân ở phía sau cũng đã biến mất.

Chờ mấy người tới đỉnh núi, mấy tiểu đồng thủ vệ mặc áo xanh thấy bọn họ nhưng không có tiếp đón, vội vàng chạy vào cung điện.

Thích Hồng Quân thấy thế, nhướng mày, nhưng nghĩ tới mấy đứa cháu từng làm chuyện gì, nên không phát tác.

“Lúng ta lúng túng thành ra cái dạng gì nữa!” Chu Tước vừa ra cửa điện liền thấy mấy người ngiêng ngả lảo đảo chạy tới, quát lớn nói.

“Lung Nguyệt cốc….. Lại tới nữa…….” Một người thở hồng hộc nói.

“Người Lung Nguyệt cốc còn dám tới, thật sự là quá đáng!” Chu Tước phát lạnh, lập tức giống như gió xẹt qua mấy người kia.

Mấy người ngây tại chỗ không kịp phản ứng, sửng sốt hồi lâu, sau khi có phản ứng liền liếc liếc nhìn nhau.

“Chúng ta vẫn nhanh thông tri cho chưởng môn cùng Vũ Văn trang chủ đi, nhìn vẻ mặt Chu Tước cô nương, khẳng định xảy ra chuyện!” Người lúc trước mở miệng vội vàng nói.

“Nga, nga…… Hảo!” Mấy người đồng thanh nói, sau đó vội vàng chạy hướng chỗ Tiết Linh.

Bên này, mấy người Thích Vô Thương đang chờ người Ngọc Linh sơn đi ra, đột nhiên một đạo lửa đỏ đánh úp, không nói hai lời hồng lăng đỏ tươi công kích mặt bọn họ.

Thích Hồng Quân nghiêng sang một bên, mày nhíu lại, một bóng đen ở sau hắn nhảy ra, nghênh tiếp hồng lăng, nhìn kỹ, hóa ra là Lận Thương Lan. Cùng hắn đánh nhau chính là nữ tử một thân hồng y, đám người Thích Vô Thương phát hiện nữ tử kia chính là thuộc hạ của Vũ Văn Tắc gọi là Chu Tước.

Hai người đánh qua đánh lại vài chiêu, tuy tu vi Lận Thương Lan cao hơn nhiều so với nữ tử kia, nhưng nữ tử này vẫn không rơi vào thế hạ phong.

“Đó là……” Thích Hồng Quân ánh mắt ngưng trọng, nếu hắn không nhìn lầm, kia chính là tiên khí, tuy trong túi trữ vật của hắn cũng có hai cái, nhưng đây là do hắn xuất sinh nhập tử ở Cửu đại cấm địa, hơn nữa còn cùng với không ít lão quái vật lánh đời liều chết cướp đoạt mới có hai cái, không ngờ một tiểu nha đầu nguyên anh sơ kỳ trong tay thế mà cũng có một cái, hơn nữa phẩm giai không thấp.

Lại xem cuộc chiến bên kia, Chu Tước dù sao tu vi thấp, dần dần linh lực cũng không chống đỡ nỗi.

“Chu Tước, dừng tay!” Nghe tin báo, Vũ Văn Tắc cùng Tiết Linh vội chạy ra, lớn tiếng nói.

Chu Tước nghe vậy, cảm thấy thả lỏng, đem hồng lăng thu trở về. Nhưng trong lúc đó, Lận Thương Lan đã phát ra công kích, muốn thu hồi cũng không kịp, quýnh quáng nên chạy lại ôm nữ tử, hai người theo quán tính té xuống lăn mấy vòng trên đất, lôi kích xẹt qua lưng nam tử, đem tảng đá cách đó không xa đánh dập nát.

May là Lận Thương Lan cũng chỉ theo nàng chơi đùa, không có phát ra chiêu thức quá lợi hại, nếu không hiện tại mạng hai người cũng không còn.

Cảm thấy mềm mại dưới thân, nam tử đằng một phát đỏ mặt, đang định đứng dậy, đột nhiên sau lưng một trận đau nhức, lại áp vào người nữ tử.

Bởi vậy, mặt Chu Tước cũng đỏ lên, cẩn thận nâng nam tử dậy, nhẹ giọng nói câu cám ơn, liền chạy lại chỗ Tiết Linh bên kia. Nàng tuy rằng tính tình táo bạo, nhưng không ngốc, lúc đánh nhau hắn luôn hạ thủ lưu tình, sau lại còn cứu nàng, mặc kệ thế nào phải nói cám ơn, nhưng nghĩ đến vô liêm sỉ cốc chủ cùng quân sư quạt mo, nàng liền sinh khí đánh hắn một chưởng.

Nữ tử đi rồi, Lận Thương Lan vẫn sững sờ tại chỗ, cảm thụ mùi thơm trên người nàng lưu lại, trong lòng đột nhiên trào ra một trận cảm giác kỳ quái, cuộc sống của hắn cho tới bây giờ cũng chỉ có tu luyện cùng Lung Nguyệt cốc, loại cảm giác này chưa bao giờ trải qua.

Nhìn hắn thế này, Cảnh Trung Lưu vừa tức giận vừa buồn cười, kéo hắn từ dưới đất lên, “Còn nhìn, sau lưng không đau sao?”

Lận Thương Lan lúc này mới phản ứng, cảm thấy sau lưng nóng rát, mặt càng đỏ, hai người cùng trở về, Cảnh Trung Lưu giúp hắn tìm bình dược thượng hảo.

“Các ngươi tới làm gì?” Vũ Văn Tắc không kiên nhẫn nói, còn muốn cầu thân Linh nhi? Da mặt cũng quá dầy đi……

“Chúng ta tới tìm Tiết sư muội!” Cảnh Trung Lưu mở miệng nói.

“Tiết sư muội? Mật nhi? Các ngươi tới đây tìm nàng?” Tiết Linh nhíu mày nói, bọn họ không biết Mật nhi không ở Ngọc Linh sơn sao? Sao còn tìm nàng…….

“Đúng vậy, Tiết sư muội hiện tại đã là người Lung Nguyệt cốc, chúng ta hy vọng có thể đem nàng mang về, cùng……” Cảnh Trung Lưu còn chưa nói xong đã bị Tiết Linh cắt ngang.

“Mật nhi sẽ không cùng các ngươi trở về!” Nàng ngay cả rời đi cũng không nói với bọn họ, khẳng định cùng bọn họ ở chung không tốt, nói không chừng là bị ủy khuất, còn theo chân bọn họ trở về, nghĩ cũng thật tốt a.

“Ha ha…… Nữ oa oa, lão phu là gia gia Vô Thương, cũng là sư phụ của muội muội ngươi, hiện sư phụ đang ở đây, không thể không ra gặp chứ!” Thích Hồng Quân thấy không đúng, đứng dậy, cười ha hả nói, chính là hai mắt nhìn Tiết Linh, mị mị.

“…… Sư phụ? Ngài chính là sư phụ Mật nhi?” Tiết Linh cả kinh, vội vàng nói, “Kia…… Mau mời vào, sư phụ Mật nhi sao có thể đứng ở chỗ này nói chuyện chứ!” Nói xong vội nghênh đón.

Nhìn đám người Tiết Linh cách bọn họ càng ngày càng gần, Thích Hồng Quân ánh mắt càng mị, “Ta sẽ không vào, chủ yếu là đến xem Mật nhi, nàng không ở đây sao?”

Nghe hắn hỏi, Tiết Linh bối rối, “Mật nhi….. Mật nhi nàng đi rồi…… Chúng ta cũng không biết nàng đi đâu, chính là nói….. Qua ba đến năm năm mới có thể trở về…….”

Nghe vậy, Thích Vô Thương sắc mặt trắng nhợt, thân mình lảo đảo, may có Cảnh Trung Lưu đỡ hắn, nếu không nhìn hắn như vậy khẳng định té ngã trên đất.

Thích Hồng Quân quay đầu nhìn tôn tử nhà mình sắc mặt trắng bệch, âm thầm thở dài, lại xoay người nói với Tiết Linh, “Các ngươi cũng không biết nàng đi nơi nào sao?”

“Ân, chính là thu được một phong thư của nàng, nói sẽ rời đi một đoạn thời gian, căn bản không nói với chúng ta nàng đi đâu…….” Nói đến đây, Tiết Linh cũng có chút khó chịu.

Thích Hồng Quân nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Mật nhi có phải thích mặc xiêm y màu xanh biếc?”

“Phải…… Đúng vậy.” Tiết Linh kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới ngay cả ham mê của đồ đệ sư phụ cũng biết a.

“Chúng ta đây đã quấy rầy, chính là chờ Mật nhi trở về, hy vọng các người có thể cho biết, báo cho ta một tiếng, dù sao ta cũng thật lâu không có thấy nàng.” Thích Hồng Quân cười nói.

“Đương…… Đương nhiên.” Tiết Linh đáp ứng.

Sau đó một đám người Lung Nguyệt cốc bắt đầu đi xuống chân núi.

Trước khi đi, Thích Hồng Quân quay đầu lại, nói thêm với Tiết Linh, “Ngươi cùng muội muội ngươi cũng không sai!”

Câu nói kia mấy người Tiết Linh nghe như lọt vào sương mù, nhưng vẫn cung kính tiễn hắn xuống núi.

“Vũ Văn, huynh thấy thế nào?” Chờ tất cả mọi người đi rồi, Tiết Linh nghiêm túc hỏi nam tử bên cạnh.

“Tu vi hắn ta nhìn không thấu, có thể chính là lão cốc chủ Lung Nguyệt cốc, Hồng Quân lão tổ.” Vũ Văn Tắc phân tích.

Tiết Linh nghe xong trong lòng có chút ảo não, tuy nàng cũng biết, nhưng thấy Mật nhi cùng Lung Nguyệt cốc có quan hệ, một cỗ không vui thủy chung không tản đi.

Dưới chân núi.

“Gia gia, vì sao người hỏi câu kia? Chẳng lẽ người gặp qua Tiết Mật sao?” Xuống dưới núi, Cảnh Trung Lưu liền vội vàng hỏi.

Lời này vừa ra, Thích Vô Thương cùng Lận Thương Lan đều chờ mong nhìn hắn.

“Đúng là có gặp qua, ngày ấy ta trở về, ở trên đường gặp một nữ hài tử, linh khí dao động trên người cùng nữ tử vừa rồi cơ hồ hoàn toàn giống nhau, chính là ta chạy nhanh quá, không cẩn thận liền chạy qua người nàng, đợi đến khi quay lại thì người đã không thấy đâu, hơn nữa tìm khắp chung quanh cũng không thấy, thật sự là kỳ quái!” Thích Hồng Quân nghi hoặc nói.

“Hẳn là nàng, trong tay nàng có giới tử không gian, phẩm giai rất cao, người có thể đi vào, gia gia không thấy cũng bình thường thôi.” Thích Vô Thương sắc mặt tái nhợt nói.

“Giới tử không gian? Thật ra cũng có thể…….” Thích Hồng Quân gật gật đầu nói.

“Gia gia, người vừa mới nói, trên người nàng cùng tỷ tỷ nàng linh khí dao động giống nhau, sao có thể? Tiết Mật rõ ràng là hỏa mộc song linh căn, Tiết Linh là biến dị băng linh căn, hai người sao giống nhau chứ?” Cảnh Trung Lưu lại hỏi.

“Hai người các nàng đều có nguyên khí bẩm sinh.” Thích Hồng Quân biểu tình hơi nghiêm túc, không ngờ hắn ở bên ngoài tìm kiếm nhiều năm như vậy, thế nhưng ở bên cạnh có đến hai người.

“Đều là?” Ba người kinh hô.

“Ân, đúng vậy, rất có thể tổ tiên các nàng di truyền.” Thích Hồng Quân phỏng đoán.

Ba người nhất thời nhìn nhau, Thích Vô Thương chua sót cười, nguyên lai là như vậy, nguyên lai đều là……

Mặc cho bên này lòng người phức tạp thế nào, Tiết Mật mang theo Nguyệt Kiến tới một trấn nhỏ nàng chưa từng nghe qua, chơi đến quên trời quên đất.

“Mật nhi, vì sao không phóng tiểu hắc ra?” Nguyệt Kiến giơ giơ xâu mứt quả, liếm liếm nói.

“ Đây là nơi phàm nhân sống, phóng tiểu hắc ra, tất cả mọi người bị dọa chạy mất, làm sao ngươi còn ăn gì gì đó a!” Tiết Mật cũng đồng dạng giơ một xâu mứt quả, vui vẻ nói. Mấy ngày nay trải qua thật tốt, cuộc sống này mới thích hợp với nàng, mấy ngày hôm trước vừa lúc đêm trăng tròn, còn tưởng nàng sẽ độc phát, không ngờ không có chuyện gì xảy ra, xem ra nàng đối với Thích Vô Thương căn bản là chưa sâu đậm, như vậy tốt nhất, bằng không nàng sẽ có suy nghĩ làm cho hắn yêu nàng, hơn nữa giúp nàng giải độc. Như vậy thật sự……

Nô tì làm không được a!

“Vậy đem A Chu với A Kim lấy ra đi, chúng ta mỗi người ôm một cái.” Nguyệt Kiến chớp mắt to, chưa từ bỏ ý định nói.

“Ngươi thấy qua người ôm quả trứng màu sắc kỳ lạ đi dạo phố chưa?” Tiết Mật trên ót treo đầy hắc tuyến, “Còn nữa, chúng nó ầm ĩ như vậy, ngươi nghĩ muốn hù chết ai nha?”

Nghe vậy, Nguyệt Kiến bĩu môi, thờ phì phì gặm xâu mứt quả, không nói nữa.

“Được rồi, được rồi, lần sau chúng ta tới thâm sơn rừng già nhất định phóng chúng nó ra được chứ? Hiện tại thật sự không được, Nguyệt Nguyệt nghe lời!” Tiết Mật trấn an.

“Ân, được.” Nguyệt Kiến bỗng nở nụ cười, lôi kéo Tiết Mật tiếp tục dạo khắp nơi.

Chính là cùng lúc đó một nam một nữ đi thoáng qua, Tiết Mật đột nhiên ngửi thấy một mùi vị kỳ quái.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nam tử mặt như thoa phấn, môi như châu ngọc, tinh thần sáng láng, trái lại nàng kia sắc mặt màu vàng, ánh mắt dại ra, không có tinh thần.

Tiết Mật chợt rùng mình, lặng lẽ lôi kéo Nguyệt Kiến, che miệng nàng, ánh mắt nhìn nàng ẩn ý, Nguyệt Kiến vội gật đầu, hai ngươi liền bí mật theo sau một đôi kia.

Đi theo đã lâu, phát hiện hai người kia cũng không mua cái gì, ngược lại đi thẳng hướng ngoài thành.

Tiết Mật hí mắt, ý niệm trong đầu liền xuất ra, nếu nàng đoán không sai, nam tử kia hẳn là tà tu, chuyên môn hấp thụ huyết khí phàm nhân cùng tu sĩ tu vi thấp hơn bọn hắn, tinh khí, giúp tu vi bản thân tiến lên. Cái loại phương pháp này tu vi sẽ rất nhanh nâng cao, nhưng ngược lại, suốt đời sẽ không tăng quá cao, thời điểm độ kiếp sẽ bị hôi phi yên diệt, vĩnh viễn không siêu sinh. Nhưng thế gian vẫn có người theo đuổi loại cường đại nhất thời này, không ngừng tạo nghiệp chướng.

Tới rừng cây ngoài thành, thân ảnh hai người kia đột nhiên biến mất, Tiết Mật có chút nóng nảy, đều do nàng không sớm ra tay, muốn nghĩ xác định cho kỹ, giờ thì tốt rồi, nếu tai nạn chết người thì làm sao bây giờ?

“A……..” Không biết từ đâu đột nhiên truyền đến một trận kêu thảm thiết.

Tiết Mật cùng Nguyệt Kiến đồng thời liếc đối phương một cái, vội vàng chạy sang bên kia.

Vừa tới nơi nhìn thấy, nam tử mi thanh mục tú kia đang nằm trên người nữ tử sắc mặt vàng vọt, gặm hút máu ở cổ nàng, mắt nữ tử trừng thật lớn, xem ra là đã chết.

Nhìn thảm trạng này, Tiết Mật lửa giận đều vọt lên đỉnh đầu, cả người nhanh chóng phóng lại gần nam tử, một chưởng bổ vào hắn. Cẩn thận nâng nữ tử trên mặt đất dậy, còn không nhìn rõ, sương khói hồng nhạt liền đánh úp vào mặt nàng. Tiết Mật cảm thấy đầu óc choáng váng, lui về sau vài bước, lắc lắc đầu, nhưng vẫn không thể thanh tỉnh, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, bụng nàng thế nhưng cũng hơi hơi đau.

“Tỷ tỷ!” Nguyệt Kiến kêu lên, sau đó bay nhanh lại chỗ nàng.

“Ha ha……. Đã sớm biết các ngươi đi theo ta, cố ý thiết kế bẫy rập làm các ngươi mắc câu, xem ra là hai người tu chân, ta chiếm được tiện nghi thật lớn…..” Nam tử còn chưa nói xong, đã bị Nguyệt Kiến chưởng một cái bay thật xa, máu tươi văng đầy đất, thời khắc chết ánh mắt cùng trừng thật to, mang vẻ mặt không thể tin. Nguyên hắn nghĩ chỉ có Tiết Mật tu vi cường đại, đem nàng chế phục là được, không nghĩ tới tu vi tiểu nha đầu này còn lợi hại hơn, hắn không cam lòng……

Cũng không quan tâm nam tử bên kia chết chưa, Nguyệt Kiến vội vàng đỡ Tiết Mật té xỉu trên mặt đất, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Không cần làm ta sợ…… Ô ô……”

“Cho ta xem.” Một giọng nam ôn hòa ở sau lưng Nguyệt Kiến vang lên.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một bạch y nam tử cười cười nhu hòa nhìn nàng, ánh mặt trời sau lưng hắn chiếu rọi, làm phía sau hắn bao phủ một tầng viền màu vàng, lại không thấy rõ mặt hắn, nhìn thấy vô cùng thanh cao, không nhiễm bụi trần, không tự giác giao Tiết Mật cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play