Một số người nhận ra thân phận Tịch Lục đã lấy di động, hướng về phía mặt cậu, bắt đầu chụp.
Trần Giới nhíu mày, lạnh mặt, nói với bọn họ: “Cậu ấy cũng không có đồng ý cho các người chụp ảnh thì phải?”
Cô vừa nói vừa đeo kính râm đang cầm trong tay lên cho Tịch Lục, lại trùm mũ lên đầu cậu, tỏ ra trấn định lại thong dong, lúc cô nhìn Tịch Lục, cảm xúc của Tịch Lục vốn đang nôn nóng dường như là trở thành hư không.
Cô vươn tay nắm tay Tịch Lục, sau đó nhẹ giọng nói ở bên tai cậu: “Tôi nói một hai ba, chúng ta chạy luôn.”
Tịch Lục ngẩn người, chỉ nghe thấy tiếng của Trần Giới.
“Một… Hai… Ba…”
Tịch Lục không có suy nghĩ nhiều, lôi kéo Trần Giới xông ra, cậu chạy rất nhanh, Trần Giới theo ở phía sau, cũng không có vất vả lắm, hai người chạy một mạch tới cổng chính.
Nhìn lại, không có người đuổi theo.
Tịch Lục hít sâu một hơi, nói với Trần Giới: “Cám ơn.”
Trần Giới nhìn cậu, vươn tay chỉnh chỉnh kính râm trên mặt cậu, trả lời: “Gặp loại tình huống này, chỉ cần nghĩ nhanh chóng rời khỏi là được rồi.”
Tịch Lục đặt tay lên mép, cậu nghiêng mặt qua, gật gật đầu.
Trần Giới làm chuyện gì đều là bộ dáng thành thục, Tịch Lục rõ ràng cảm thấy mình đã trưởng thành, đáng tiếc đứng ở trước mặt Trần Giới, mình lại thường xuyên là loại bộ dáng này.
Rõ ràng nên trấn định hơn nữa xử lý tốt loại chuyện này, lại để cho Trần Giới nhìn thấy loại vô năng này của mình.
Tịch Lục cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, thật là hết thuốc chữa rồi.
Cậu cúi đầu, tựa như chó nhà có tang.
“Thật mất mặt.” Cậu nói.
“Cậu…” Trần Giới nở nụ cười, mắt mày cô bởi vì cong lên mà thêm vài phần nhu hòa, cô nói: “Tôi lại không cảm thấy, Tịch Lục, bây giờ cậu đã nổi tiếng rồi, cho nên mới có thể có nhiều người biết cậu như vậy.”
“Đây là một chuyện tốt.”
Tịch Lục vươn tay che lên mặt, che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình, nói: “Trần Giới, cậu quá tốt rồi.”
Bất kể chuyện gì, đều phụ họa và trợ giúp mình, từ trước đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Cũng cũng là bởi vì điểm này, đến tận bây giờ sự yêu thích của Tịch Lục dành cho Trần Giới, chỉ tăng không giảm.
Hai người đi trên đường, Tịch Lục lúc này mới nhận ra không thấy Từ Phương, cậu bèn hỏi: “Sao bạn của cậu không ở đây?”
Trần Giới nói: “Từ Phương nói cậu ấy muốn đến chỗ một người bạn trong trường một chuyến trước, cho nên bảo chúng ta đi trước.”
“Như vậy à…” Khóe mắt Tịch Lục nhìn xéo về phía Trần Giới, vui vẻ trong lòng, đối với Từ Phương cảm ơn không ngừng, cảm ơn cô ấy rốt cuộc không làm bóng đèn nữa.
Thời gian còn lại đều là thuộc về cậu và Trần Giới rồi.
Tịch Lục lấy điện thoại di động ra, vội vàng điều chỉnh thời gian biểu kế hoạch ở riêng lúc trước mình đã viết.
Thành phố X có một danh lam thắng cảnh là nhà máy kẹo, trên mạng nói là chỗ tình nhân nhất định phải đi, thấy vậy cậu nhộn nhạo một trận, Tịch Lục vốn cho là cậu và Trần Giới hai người đi với nhau, cho nên chuẩn bị đi, chỉ là trên đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, vốn cho là hết cách, chỉ có thể trở thành phế thải, không nghĩ tới bây giờ trái lại lại có công dụng rồi.
Tịch Lục vội vàng đề nghị: “Trần Giới, chúng ta đi nhà máy kẹo kia đi? Nghe nói bên trong rất thú vị.”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Được.”
Tịch Lục vô cùng sung sướng dùng di động đặt vé, Trần Giới muốn đưa cậu tiền, Tịch Lục nghiêm mặt, nói: “Trần Giới, nếu cậu coi mình là bạn, thì đừng nhắc tới chuyện tiền bạc.”
Một người đàn ông như cậu, làm sao có thể để cho nữ sinh bỏ tiền ra chứ!
Thấy dáng vẻ này của Tịch Lục, Trần Giới cũng không kiên trì nữa.
Vừa mới đi vào, đã có nhân viên công tác đi tới, trong tay cầm đủ loại kẹo, đối phương nhìn thấy hai người Trần Giới và Tịch Lục, bèn cố ý chọn lựa ra hai cái kẹo hình trái tim đưa tới.
Những gia trưởng khác mang theo con cái đến, nhân viên công tác lại cho bọn họ những hình dạng khác.
Sau khi Tịch Lục và Trần Giới nói lời cảm ơn, cậu nhìn viên kẹo trong tay lại nhìn nhìn Trần Giới, trong lòng giơ ngón tay cái lên với nhân viên công tác, cảm thấy các cô ấy thật là chuyên nghiệp lại còn đáng yêu.
Sự hiểu lầm mỹ lệ này, cậu mới sẽ không đi chọc thủng.
Ngẩng đầu nhìn thấy cổng chính bằng kẹo chế tác tinh xảo kia, giống như là trong sách đồng thoại miêu tả, Tịch Lục có thể ngửi thấy trong không khí toàn bộ đều là hương vị của đủ loại kẹo.
Ngay cả trên vách tường, cũng là kẹo mút đủ mọi màu sắc, có thể để cho du khách qua lại nhấm nháp, tự mình lấy từ trên vách tường xuống là được, lúc nào cũng sẽ có nhân viên công tác bổ sung lên.
Đi vào, lại nhìn thấy người nhỏ, động vật là nhân vật phim hoạt hình được chế tạo ra từ kẹo, bị rào chắn vây lại, lớn nhất cao chừng hơn hai mét, bên cạnh có nhân viên công tác giới thiệu không ngừng.
Cũng có nhân vật kẹo lớn đại khái cỡ bàn tay được bán ra.
Tịch Lục nhìn Trần Giới bên cạnh, cô nhìn đám kẹo kia, đuôi mắt mang theo chút ý cười, sau đó chỉ vào mấy cái trong đó nói: “Rất đẹp, làm rất dụng tâm.”
Cậu nghĩ, cho dù là Trần Giới, cũng sẽ có một mặt tiểu nữ sinh như vậy.
Cậu kích động run run tay, khó được nhìn thấy một mặt như vậy của Trần Giới, thậm chí cậu căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mua mấy cái Trần Giới nói đẹp kia.
Nhân viên công tác đứng ở đó mắt sáng lên, vừa muốn đi đóng gói kẹo cho Tịch Lục.
Trần Giới vươn tay, cản động tác của Tịch Lục lại, sau đó ngẩng đầu, không tán thành nói: “Không cần mua cho tôi, tôi chỉ là cảm thấy đẹp, tôi không thích ăn kẹo lắm.”
Nhân viên công tác bên cạnh nói: “Cô bé à, đám kẹo này, phần lớn đều không phải là dùng để ăn, là dùng để ngắm, em xem, cái này giống như là vật kỷ niệm, cũng lãng mạn đúng không, cô bé nào chưa từng có giấc mộng công chúa chứ? Em xem rất đẹp mà, mua mấy cái về đi.”
Trần Giới kiên trì trả lời: “Tôi không thích ăn kẹo.”
Tịch Lục không có cách nào, cuối cùng miễn cưỡng chỉ mua một cái, Trần Giới mới đồng ý.
Trần Giới nói: “Chỉ là đường bình thường, thêm sắc tố sau đó nặn ra, mà đòi hơn trăm đồng tiền, thứ như vậy xem một chút là được rồi.”
“Ui cha cha, cô bé này thật không lãng mạn mà.” Bên cạnh, một đôi vợ chồng nghe vậy, bên gái cười nói.
Người đàn ông bên cạnh đáp lời nói: “Em biết cái gì chứ, đây là cô bé đang tiết kiệm tiền cho bạn trai đấy.”
Mặt Tịch Lục đỏ lên, xấu hổ rồi.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Giới, Trần Giới đã đi ở phía trước rồi.
Cậu vội vàng đuổi theo, sự hiểu lầm mĩ lệ thật là quá tốt đẹp rồi.
Lại đi xem khu vui chơi làm bằng kẹo, bên cạnh có nhân viên công tác đang phát đồ uống, cái cốc chứa đồ uống là dùng kẹo làm ra.
Tịch Lục uống xong đồ uống bên trong, trong tay cầm cái cốc kẹo chế tác tinh xảo nhìn lại, trong suốt lóng lánh giống như là thủy tinh thật.
“Chúc mừng cô ~ cô quá may mắn rồi, trúng giải thưởng hạng nhất!” Nhân viên công tác bên cạnh đột nhiên nói với Trần Giới.
Tịch Lục nhìn thấy cái cốc kẹo trong tay Trần Giới, tựa hồ không giống với cái của mình, trên đáy bên dưới có khắc chữ màu đỏ, viết “Giải thưởng hạng nhất”.
“Có điều, chúng tôi có yêu cầu nhỏ, muốn lấy được phần thưởng, nam sinh nhất định phải ôm nữ sinh ngồi xổm sâu ba cái, rất đơn giản.” Nhân viên công tác hiển nhiên là hiểu lầm quan hệ của Trần Giới và Tịch Lục.
Tịch Lục nhìn nhìn Trần Giới bên cạnh, mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Hai người chúng tôi không phải là tình nhân.”
“Ồ, thì ra không phải sao?” Nhân viên công tác sửng sốt, nhưng mà lại tiếp tục nói: “Không sao, cho dù không phải tình nhân, ngồi xổm sâu ba cái cũng không thành vấn đề chứ?”
Tịch Lục nghiêng mắt nhìn Trần Giới, mắt mày cô trong trẻo lạnh lùng nhìn không ra giờ phút này là tâm tình gì.
Cậu nghĩ, hay là thôi đi.
“Có thể.” Trần Giới ngẩng đầu, nói.
Tịch Lục sửng sốt, không thể tin được nhìn Trần Giới, đầu choáng váng.
Trần Giới quay đầu, nhìn cậu, giương môi lên, hỏi: “Bế được tôi lên không?”
Tịch Lục sửng sốt hai giây, sau đó gật mạnh đầu nói: “Đương đương… đương nhiên bế lên được!”
Trần Giới không kiêu không ra vẻ, đi lên nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tịch Lục.
Trước mắt Tịch Lục choáng váng, cảm thấy có chút hốt hoảng.
Thân thể cứng ngắc, vươn tay chắn chân Trần Giới ở trên cánh tay, rất nhẹ, một chút cũng không nặng.
Ngồi xổm sâu rất dễ dàng.
Chỉ là hơi thở thuộc về Trần Giới, mai phục ở giữa cổ mình, như có như không, giống như là nhẹ nhàng trêu chọc cậu, làm cho toàn thân cậu giống như là bị điện giật.
Đây quả thực là dày vò.
Cậu cắn răng, ngồi xổm sâu.
Cho đến khi làm xong cái thứ ba muốn đứng lên, Tịch Lục đứng dậy có chút không ổn, lúc lung lay, mặt Trần Giới vẫn là không biết chỗ nào áp lên cổ cậu.
Tịch Lục toàn bộ đều ‘phiêu’ rồi, ánh mắt bị vây trong trạng thái thả không.
Nhân viên công tác bên cạnh đột nhiên dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Tịch Lục, nói: “Trời ơi! Làm sao ngài chảy máu mũi rồi! Mau, ai có giấy?”
Tịch Lục không nhìn tình huống xung quanh, cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới vô ngã, mặc cho máu mũi theo cằm nhỏ xuống đất.
Tác giả có lời muốn nói: =-= Tịch Lục, tặng cho mi phúc lợi =-=XD ha ha ha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT