Đương nhiên kính mắt không độ Tịch Lục cũng chỉ đeo giả bộ được mấy ngày, cuối cùng bởi vì nguyên nhân đeo kính mắt không thoải mái như trước, đã lấy xuống.

Tịch Lục vì khích lệ bản thân thi đỗ đại học X, đặc biệt viết một tờ giấy dán vào trên sách mình, sau đó mỗi ngày khi mở ra đều như đang nhắc nhở chính mình.

Bản thân chăm chỉ như vậy, Tịch Lục thật lòng muốn cho mình like rồi, tắm ánh nắng, phảng phất như cả người mình tỏa ra hơi thở học bá, cảm giác hết thảy đều tốt đẹp cực kỳ.

Chân Tần có một lần nhìn thấy, hỏi: “Thì ra Tịch Lục ông muốn thi đại học X à?”

Tịch Lục nhìn thoáng qua Chân Tần, trả lời: “Ờ, Chân Tần, ông là muốn thi đại học Q hay là đại học B?”

Nhớ lại năm đó, cậu cũng từng đã vọng tưởng trở thành sinh viên hai trường đại học này, nhưng là thời gian cách lâu như vậy, cậu hiểu được, thế giới này có rất nhiều việc vẫn là nghĩ một chút là được rồi, cách mình quá xa.

Tao niên, vẫn nên thực tế một chút đi.

Chân Tần toét môi ra với Tịch Lục, cười to nói: “Cái gì chứ, chẳng lẽ tôi chưa nói với ông sao? Tôi muốn đi học viện điện ảnh X mà, người hoàn mỹ như tôi, không đi làm ngôi sao, ông không cảm thấy quá tàn ác vô nhân đạo sao?”

Tịch Lục: “…”

Chân Tần: “… Ông đó là ánh mắt gì, tôi cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc.”

Tịch Lục xoa xoa trán, tuy rằng Chân Tần nói là sự thật, nhưng là từ trong miệng cậu ta nói ra, làm sao vẫn là thiếu đòn như vậy, không khỏi muốn đi lên tẩn cho cậu ta một đấm.

Cậu gật gật đầu, nói: “Tôi cho rằng lấy thành tích của ông, sẽ lựa chọn loại đại học nổi tiếng kia.”

Chân Tần xua xua tay, nói: “Thành tích gì gì đó cũng không quan trọng mà, trọng điểm là tôi thích ngành nghề này, tôi liền đi làm, không có gì kỳ quái chứ.”

Tịch Lục ngẩn người, cuối cùng gật đầu.

“Như vậy, Trương Giai biết chưa?” Tịch Lục đột nhiên hỏi.

Biểu cảm trên mặt Chân Tần có phút chốc xuất hiện cứng ngắc như vậy, cậu ta sờ sờ đầu, cười ha hả nói: “Dĩ nhiên, cô ấy hiểu tôi như vậy, sao có thể không biết?”

Tịch Lục yên lặng nhìn Chân Tần một cái, câu nói phía sau cũng không có nói ra khỏi miệng.

Bởi vì cậu biết, cho dù là nói ra, Chân Tần tám phần cũng sẽ không thích.

Có lẽ, Chân Tần cũng chậm rãi ý thức được đi, khoảng cách giữa cậu ta và Trương Giai sẽ càng ngày càng xa, trường học Trương Giai lựa chọn cũng có thể sẽ không cùng cậu ta, một đôi thật đúng là làm cho người lo lắng.



Quảng cáo quay hồi nghỉ hè vào thời điểm khai giảng được hai tháng, bắt đầu phát ở các kênh truyền hình lớn, vừa bắt đầu lúc Tịch Lục mở ti vi, đang xem chương trình giải trí, xen vào quảng cáo, Tịch Lục hận nghiến răng nghiến lợi, nháy mắt đã nhìn thấy mặt mình xuất hiện ở trong TV, đầu tiên là cậu xoa xoa mắt của mình.

Cuối cùng cũng nhớ tới chuyện mình quay quảng cáo này.

Cậu nhìn chằm chằm vào mình trong TV hồi lâu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, thằng cha…trâu bò kia là ai? Tuy rằng có cái mặt cũng giống như mình, nhưng thoạt nhìn có chút không giống với mình bình thường.

Nói như thế nào đây? Có chút đẹp trai.

Tịch Lục sờ sờ đầu mình, bị ý nghĩ của mình làm cho kinh hãi rồi.

Khi Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên trở về xem TV, lúc nhìn thấy quảng cáo kia, Lục Quyên Quyên chỉ vào Tịch Lục trong TV, nói: “Lộc Lộc, con quá đẹp trai, mẹ yêu con chết mất.”

Tịch Nam Phương sờ sờ cằm, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Vẫn là quá giống mình mà.”

Tịch Lục che một bàn tay ở trên mặt… xấu hổ quá.

Quả nhiên quảng cáo gì đó càng xem càng cảm thấy xấu hổ, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ qua một lúc xem quảng cáo lại có thể xuất hiện mặt mình.

Chờ qua hơn mười ngày sau, xem lại quảng cáo của mình thì cảm giác ngượng ngùng đã hoàn toàn biến thành… gương mặt này của mình làm sao phiền như vậy?

Cũng bởi vì cái quảng cáo này, hiện tại buổi sáng Tịch Lục đi trên đường, toàn phải đeo khẩu trang, ngồi ở trên xe công cộng, động một tí là có người đi lên chỉ vào mình nói: “Trời ơi, cậu là…”

Tịch Lục khoát khoát tay, cao ngạo lạnh lùng hất mặt lên, sau đó trả lời rất dứt khoát: “Tôi không phải.”

Thỉnh thoảng lúc đi học, còn có thể gặp phải Trì Tâm Tâm, Trì Tâm Tâm vẫn là dáng vẻ đó, nhìn thấy Tịch Lục cũng bất kể rốt cuộc bây giờ cậu có phải người nổi tiếng hay không, gào khóc kêu đói.

Trì Tâm Tâm vừa ăn bánh bao vừa nhìn Tịch Lục, hỏi: “Tịch Lục, vì sao cậu phải đeo khẩu trang?”

Tịch Lục trừng mắt nhìn Trì Tâm Tâm một cái, ý bảo cô nàng nhỏ tiếng chút, sau đó nói: “Tôi không muốn để cho người khác nhận ra.”

Trì Tâm Tâm ù ù cạc cạc nhìn Tịch Lục một cái, trả lời: “Tịch Lục cậu cũng không phải là rất lợi hại, vì sao sợ người khác nhận ra? Chẳng lẽ ánh mắt của người khác vừa nhìn thấy cậu là sẽ không dời sao? Cái này chẳng lẽ chính là ý thức bản thân quá thái trong truyền thuyết sao?”

Tịch Lục: “… Không nhìn ra, cậu cũng rất biết nói móc.”

Trì Tâm Tâm nuốt bánh bao xuống, trả lời: “Hả? Mình nói là thật mà.”

Tịch Lục: “…”

Xuống xe, Trì Tâm Tâm đã không biết chạy biến đi đâu mất, đoán chừng lại là tìm người khác kiếm ăn rồi.

Tịch Lục thật sự hoài nghi, Trì Tâm Tâm tiếp tục như vậy… có thể bị lừa bán hay không?

“Ê, chỗ chú có bánh bao thịt, đi theo chú đi, sẽ cho cháu rất nhiều rất nhiều bánh bao thịt đó.”

Một câu nói này, đối với Trì Tâm Tâm mà nói hẳn là không thể có lực kháng cự ý chứ.

Tịch Lục đã có thể tưởng tượng đến, cảnh tượng Trì Tâm Tâm chảy nước miếng đi theo sau lưng một ông chú.

Trời ơi.

Cổng trường học thỉnh thoảng sẽ có một số người có thể bởi vì Chân Tần và Tịch Lục mà đứng chờ ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ đều lập tức cầm di động lên chụp bọn họ.

Chân Tần cười đến một mặt vui vẻ, còn vô cùng đắc ý tay vẫy vẫy tay với người khác.

Tịch Lục phiền lòng nhìn đám người kia một cái.

Chân Tần nói với Tịch Lục: “Nhìn ông kàa, bao nhiêu người ước gì Hot đấy, ông còn đặc biệt ghét bỏ.”

Tịch Lục lườm cậu ta một cái, trả lời: “Nếu như nói không có những người này quấy rầy mà nói, tôi cảm thấy tôi có thể vui vẻ hơn một chút.”

Chân Tần vỗ vỗ Tịch Lục, nói: “Chẳng lẽ nói ông là chưa có cảm giác thỏa mãn sao? Xem đi, bây giờ chúng ta đã là học sinh trung học không bình thường rồi, chúng ta là ngôi sao đó.”

Tịch Lục: “Được rồi, chỉ là một cái quảng cáo chocolate, cách ngôi sao còn kém xa lắm.”

Chân Tần chậc lưỡi nói: “Tịch Lục, ông quá không thú vị rồi, cho nên Trần Giới nhất định không thích ông.”

“Tôi nói cho ông…” Tịch Lục cả giận nói.

Chân Tần cười nói: “Đừng đánh đừng đánh, người ta đang chụp hình đấy.”

Tịch Lục nhịn, vì hình tượng của mình.

“Cơ mà, Tịch Lục, chẳng lẽ ông thực sự không muốn làm ngôi sao sao? Ông không biết từ khi quảng cáo phát ra tới nay, nhân khí của mấy người chúng ta ở trên mạng cũng không tệ, tuy rằng không muốn thừa nhận, đám Fan trên Tieuba[1] của Tịch Lục ông nhiều hơn tôi đấy!” Chân Tần nói.

[1]Tieuba: tên Baidu Tieuba, tieuba.baidu.com, nhãn hiệu độc lập dưới trướng của Baidu, cộng đồng Trung văn online lớn nhất toàn cầu.

Tịch Lục: “… Mỗi ngày trở về ông toàn chú ý mấy chuyện nhàm chán đó hả.”

Chân Tần khoát khoát tay, nói: “Sao có thể chứ? Bình thường tôi cũng có hẹn tán gẫu linh tinh với Trương Giai, ngày hôm qua tôi chỉ là tâm huyết dâng trào xem một chút thôi, vốn chỉ là muốn xem nhân khí của mình một chút, kết quả ở trong Tieuba nhìn thấy rất nhiều công thụ văn[2] của ông và tôi, tôi bèn xem mấy bài, còn đừng nói, có mấy bài hành văn cũng không tệ lắm, đến chính tôi cũng cho rằng tôi là tiểu thụ đó.”

[2]Công thụ văn = đam mỹ

Tịch Lục: “…”

“Sau đó, tôi liền tiện tay click vào Tieuba của ông rồi.”

Tịch Lục nói: “Mục tiêu bây giờ của tôi chỉ có một là đi đại học X, cho nên làm ngôi sao gì gì đó, tạm thời không có ý nghĩ đó.”

Chân Tần nhún vai, nói: “Vậy thì đáng tiếc, cơ mà rốt cuộc ông đi đại học X là muốn học những gì? Học biết dùng máy tính điều khiển máy xúc tới xào rau sao?”

Tịch Lục: “…”

Chân Tần: “Tịch Lục, ông đột nhiên đi nhanh như vậy làm cái gì?”



Dù rằng sau khi nổi tiếng, có rất nhiều bất tiện, nhưng là tương tự cũng có một số sự việc xảy ra làm cho người cao hứng.

Ngày thứ hai quảng cáo phát ra, cậu nhận được tin nhắn của Trần Giới và Trứng Lùn còn có một số bạn học trước đây.

Trứng Lùn: “Tịch Lục, lúc tao nhìn thấy mày ở trên TV thì vô cùng giật mình, mẹ kiếp, mẹ nó mày vậy mà trở thành nam thần rồi, nói cho tao biết đó nhất định là kỹ thuật PS quá tốt đi.”

Tịch Lục trả về ba chữ: “Có lẽ thế.”

Trần Giới: “Quay quảng cáo rất tốt, mọi người đều đang bàn tán về cậu.”

Tịch Lục nhìn tin nhắn phát ngốc một lúc, hạnh phúc lộn mấy vòng ở trên giường.

Tuy rằng cách xa nhau ngàn dặm, vừa nghĩ tới mỗi ngày Trần Giới đều có thể nhìn thấy mình, lần đầu tiên Tịch Lục cảm thấy quay quảng cáo này thật sự là quá tốt rồi.

Cứ như vậy, Tịch Lục vượt qua mấy tháng cuối cùng là học sinh lớp mười hai ở thành phố D.

Cuộc sống mỗi ngày ba điểm trên một đường thẳng, rời giường, đến trường, học tập, ngủ, làm việc, đợi đến lúc Tịch Lục lấy lại tinh thần, trên bảng đen đã treo lên tấm biểu ngữ đếm ngược một trăm ngày rồi.

Tác giả có lời muốn nói: =-= ha ha ha, mọi người đến đoán thử Tịch Lục thi được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play