Tịch Lục mang theo Trần Giới đi dạo khắp chợ trung tâm thành phố D một lượt, thật ra cho dù là Tịch Lục, đến tận bây giờ cũng không tính là thông thuộc thành phố D, sau khi đưa Trần Giới về đến Vạn Tiệp, Tịch Lục nhìn cô đi vào khách sạn.
Lúc Trần Giới sắp đi, nói với cậu: “Tịch Lục, việc quay phim nhất định sẽ thành công.”
Tịch Lục nhìn bóng lưng Trần Giới, đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, trông y như hòn đá “vọng phụ” (ngóng vợ).
“Đừng cản đường đừng cản đường, tao muốn quét rác.” Tiếng của một cụ ông vang lên từ bên cạnh.
Thân thể Tịch Lục cứng đờ, sao cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, đây không phải là cụ ông đẩy xe rác kia sao? Chỉ thấy cụ ông tiếp tục không nhịn được nói: “Sao còn không nhường, người tuổi trẻ bây giờ à.”
Tịch Lục: “…” Yên lặng lùi lại một bước, nhường đường cho cụ ông.
Cụ ông thế này mới vừa lòng, tiếp tục quét rác của cụ.
Khổ nỗi Tịch Lục còn muốn nán lại đây một lát, cụ ông lại nhắm ngay chỗ cậu đang đứng mà quét, Tịch Lục lại dời một bước nhường chỗ cho cụ ông, cứ như vậy cậu nhường một bước, ông cụ quét một bước.
Tịch Lục kêu rên nói: “Cụ ơi, rốt cuộc cụ muốn làm cái gì thế?”
Cụ ông giương đôi mắt đang cụp xuống lên, nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Tao chính là không quen nhìn, đám thanh niên chúng mày cả ngày ỉ ôi ở ven đường mà thôi.”
Tịch Lục: “… Được, cụ, con đi! Được chưa!”
Cụ ông gật gật đầu, nói: “Đi đi, đừng làm trở ngại tao quét rác.”
Tịch Lục một búng máu, chỉ thiếu phun ở trên mặt cụ ông.
Sau khi về nhà, Tịch Lục quấn Lục Quyên Quyên nhờ bà giúp mình cùng nhau luyện tập nội dung quay quảng cáo, Lục Quyên Quyên nhìn thoáng qua Tịch Lục, lại đặt lực chú ý ở trên máy tính, nói: “Lộc Lộc à, không phải mẹ không giúp con, nhưng là ván này mẹ là địa chủ đó, đợi mẹ đấu xong, sẽ giúp con luyện tập.”
Tịch Lục liền giương cheo cheo mắt ở bên cạnh Lục Quyên Quyên nhìn bà đánh bài.
Còn đừng nói bộ bài trên tay Lục Quyên Quyên thật đúng là tốt, mắt thấy còn thiếu một lá bài sau khi ra là xong, hai nhà đối diện bà, một người trong đó phát uy, liên tiếp ra rất nhiều bộ rồng[1], đến cuối cùng trên tay cũng chỉ còn lại một lá bài, Lục Quyên Quyên nghĩ rằng, nhất định phải thua, lại không ngờ, một nhà khác ra tứ quý[2], cho nổ nhà đối diện mình, được gấp bội điểm, sau đó thả bài cho nhà đối diện của mình, thắng được nhiều, Lục Quyên Quyên nghiến răng nghiến lợi.
[1]Bộ rồng: từ gốc thuận tử, là bộ dây 5 quân bài xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn liên tục, VD như 12345, 10JQKA hoặc A1234… tùy từng luật
[2]Tứ quý: từ gốc tạc đạn, bốn quân bài giống nhau khác chất như 4444, AAAA…
(quả thật là mỗ chả hiểu chơi cái này lắm nên chú thích không biết có chính xác hay không, mọi người bỏ quá cho nhé)
Đối phương ra một quân ba, Lục Quyên Quyên thở dài một hơi, nhất định phải thua rồi.
Nhưng là một người khác vậy mà không có muốn, Lục Quyên Quyên giật mình ra một quân J cuối cùng, bà thắng rồi.
Tịch Lục ở bên cạnh nhìn, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là đồng đội giống như heo rồi.
Lục Quyên Quyên nhìn một phen tiền vàng thắng về, cao hứng không thôi, lúc vươn tay lại muốn tiếp tục ván tiếp theo, tiếng của Tịch Lục vang lên nói: “Mẹ.”
Lục Quyên Quyên ngẩn người, vươn tay đau lòng ấn xuống nút tắt, cắn răng nói: “Đi, Lộc Lộc, mẹ giúp con đi luyện tập.” Bà là một người lớn, nhất định phải làm một tấm gương tốt, để cho Lộc Lộc biết, bà nói chuyện là giữ lời.
Tịch Lục gật gật đầu, cho Lục Quyên Quyên xem tình tiết mình vừa mới lấy giấy viết xuống.
Lục Quyên Quyên gật gật đầu, nói: “Như vậy, sô cô la đâu?”
Tịch Lục thuận tay cầm hộp thuốc lá đã rút hết của Tịch Nam Phương ở bên cạnh lên nói: “Coi như đây là sô cô la đi.”
Lục Quyên Quyên vỗ vỗ tay, nói: “Lộc Lộc nhà ta đúng là khác biệt.”
Tịch Lục bị lời khen không hiểu ra sao cả này của Lục Quyên Quyên làm cho đỏ mặt, sau đó cậu quỳ ở trước mặt Lục Quyên Quyên, dựa theo lời thoại nói: “Sô cô la có thể hòa tan lòng người, mà em chính là thanh hòa tan trái tim này của anh, xin hãy bên anh đi.”
Lục Quyên Quyên ngây người một chút, sau đó cười ‘ahahahaha’, nói: “Ai nha, ngại quá đi, Tịch Lục con xem con quỳ trên mặt đất làm cái gì?”
Tịch Lục một đầu mồ hôi lạnh, trả lời: “Mẹ, mẹ dựa theo lời thoại phía trên con đưa cho mẹ mà nói.”
Lục Quyên Quyên nói: “Chẳng lẽ đạo diễn của các con cũng không cho phép mình diễn thêm sao?”
Tịch Lục trả lời: “Mẹ, đây cũng không phải là quay phim truyền hình nhiều tập, có đôi khi diễn viên có thể sửa lại lời thoại, đây chỉ là một cái quảng cáo nhỏ mà thôi.”
Lục Quyên Quyên gật gật đầu, nói: “Như vậy à, vậy được rồi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, ách sừn.”
Tịch Lục: “… Mẹ, cái gì là ách sừn?”
Lục Quyên Quyên trả lời: “Lộc Lộc, con không biết sao? Khi quay phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, bắt đầu không phải có người đánh phách[3] nói, ách sừn sao?”
[3]Bảng phân cảnh (clapperboard) ghi số hiệu cảnh phim, số lần thực hiện cảnh (take) đó, ngày tháng, tên phim và đạo diễn. Ách sừn: Action; cắt: cut
Tịch Lục: “… Mẹ, chúng ta hãy cứ tiếp tục đi.”
Tịch Lục cảm thấy nói chuyện với Lục Quyên Quyên, mệt quá.
Cậu có một loại thôi thúc muốn Lục Quyên Quyên trở về tiếp tục đấu địa chủ của bà đi.
Bắt đầu lại lần nữa.
Tịch Lục nhếch miệng cười, sau đó quỳ một chân trên đất hướng về phía Lục Quyên Quyên, cầm gói thuốc lá trong tay, đưa cho Lục Quyên Quyên, tình thâm ý trọng nói: “Sô cô la có thể hòa tan lòng người, mà em chính là một thanh hòa tan trái tim này của anh, xin hãy bên anh.”
Lục Quyên Quyên nhìn sô cô la trong tay Tịch Lục một cái, nghiêm mặt, trả lời: “Đáng tiếc, tôi cũng không phải là sô cô la nhãn hiệu này, ngại quá.”
Tịch Lục thất vọng buông thõng tay xuống, sau đó đi qua đi lại một vòng.
Lục Quyên Quyên ở bên cạnh nói: “Ơ, Lộc Lộc, lúc này, con không phải nói là, anh còn có sô cô la nhãn hiệu này sao? Vì sao con không nói lời nào?”
Tịch Lục kêu rên nói: “Mẹ, mẹ phải xem kỹ chứ, lúc này con cần phải suy nghĩ một chút làm thế nào, làm ra được dáng vẻ buồn rầu, sau đó mới có thể phát hiện cái sô cô la kia, đưa cho mẹ.”
Lục Quyên Quyên cái hiểu cái không gật gật đầu, nói: “Quay quảng cáo đến mức phiền phức như vậy sao? Theo mẹ nè, nên quay như vậy…” Bà giằng lấy gói thuốc lá trong tay Tịch Lục, sau đó bày ra tư thế cường tráng, nói: “Sô cô la XX, máy bay chiến đấu sô cô la, ồ dê.”
Tịch Lục: “… Mẹ, chúng ta làm lại một lần tử tế được không?”
Lục Quyên Quyên nói: “Aiz, được rồi.”
Chỉ thấy, Tịch Lục lại quỳ một chân xuống đất, sau khi nói lặp lại câu nói kia.
Lục Quyên Quyên nói: “Đáng tiếc, tôi cũng không phải là sô cô la nhãn hiệu này, ngại quá.” Sau khi nói xong, còn làm ra vẻ hất mái tóc quăn mình vừa uốn một cái.
Tịch Lục: “… Con quên từ rồi.”
Lục Quyên Quyên nói: “Lộc Lộc, cái này không thể được đâu, chỉ tí từ ấy con cũng có thể quên, sau này biết làm sao đây, trí nhớ của con đúng là không được mà.”
Tịch Lục: “…” Mẹ cho rằng rốt cuộc là bởi vì ai.
Cứ như lặp đi lặp lại hơn mười lần như vậy, hai người cũng không có nói ra được lời thoại hoàn chỉnh, đây cũng là say rồi.
Chẳng qua là, duy nhất khá hơn một chút chính là Tịch Lục dần dần tìm được cảm giác.
Cậu buồn bã xoay qua xoay lại, tựa hồ thật sự bởi vì bị cô gái thích từ chối mà cảm thấy khổ sở, khi nhìn thấy gói thuốc lá trên bàn thì đáy mắt cậu xẹt qua một tia sáng, giống như là sau cơn mưa đột nhiên cầu vồng nhô ra, cậu hưng phấn cầm gói thuốc lá trên bàn lên, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Quyên Quyên, nói: “Là nó, chính là nó, em chính là nó.”
Lục Quyên Quyên nói: “Trời ơi, em thích nhất cái này rồi.”
Sau đó Lục Quyên Quyên ôm Tịch Lục một cái, nói: “Em đáp ứng anh!”
Sau khi Lục Quyên Quyên nói xong, tự mình hô một tiếng “cắt”, hài lòng nhìn về phía Tịch Lục, nói: “Lộc Lộc, không tệ mà, mẹ cảm thấy hình như mẹ cũng có năng khiếu diễn xuất.”
“Lộc Lộc, con hỏi đạo diễn quay quảng cáo một chút, thực sự không được, mẹ sẽ tự tiến cử đảm đương vai nữ chính của quảng cáo lần này, mẹ thoạt nhìn còn trẻ như vậy, đi chung với con mọi người đều nói chúng ta là chị em, ahahaha.”
Tịch Lục: “… Mẹ, đủ rồi đó.”
Lục Quyên Quyên trả lời: “Ai nha, nói đùa mà thôi, nói đùa mà thôi.”
Tịch Lục nhìn đồng hồ, chỉ mới tám giờ tối, cậu bèn tiếp tục nói với Lục Quyên Quyên: “Mẹ, con còn muốn luyện tập vài lần.”