Quần áo Tịch Lục ướt nhẹp, dán thật chặt lên người, lúc đi theo phía sau bọn Trần Giới đi ra, không ngừng có người nhìn cậu, tựa hồ có phỏng đoán rốt cuộc vì sao cậu lại biến thành cái dạng này.

Lúc có gió thổi qua, Tịch Lục liền cảm thấy càng thêm khó chịu.

Trần Mãnh chú ý đến Tịch Lục đi theo sau bọn họ, thở dài một hơi, khó được nói chuyện bằng ngữ khí tốt: “Trần Giới không sao, mày mau trở về thay quần áo đi, bộ dạng này dễ dàng cảm mạo, aiz… lúc trước là chú không đúng, nếu có làm gì không tốt, mày cũng chớ để ở trong lòng, mày về sớm một chút đi, chờ mày khỏe rồi…” Trần Mãnh dừng một chút, nói: “Mày hãy đến thăm Trần Giới đi.”

Mắt Tịch Lục sáng lên, cũng không kịp nghiên cứu kỹ vì sao thái độ Trần Mãnh lại đột nhiên trở nên tốt hơn, vội vàng gật đầu, nói: ” Được, chú, vậy con đi về trước thay quần áo đây ạ.”

Trần Mãnh lắc lắc đầu, bước đi.

Tịch Lục ướt đẫm cả người, bắt taxi không ai đồng ý chở cậu, lúc cậu cắn chặt răng chuẩn bị chạy chậm trở về, lại bị một chiếc xe ngăn cản đường đi.

Tịch Nam Phương vốn là lái xe tới bên này làm việc, trùng hợp nhìn thấy nơi này tổ chức thi đấu gì đó, bèn nhìn thêm mấy lần, chẳng qua là thật vừa đúng lúc lại vừa vặn nhìn thấy Tịch Lục đang ướt sũng.

“Thằng ranh con, mày lại gây chuyện gì cho tao rồi?” Tịch Nam Phương mở cửa xe, để cho Tịch Lục nhanh chóng lên xe.

Sự xuất hiện của Tịch Nam Phương giống như là sương ngọt đột nhiên xuất hiện trong sa mạc, làm cho Tịch Lục cảm động, vừa muốn ngồi ở vị trí phó lái, lại bị Tịch Nam Phương một cái tát đánh ra, nói: “Ngồi đằng sau đi, đằng sau có khăn lông, lau người trước đi đã, nếu bị cảm, mẹ mày lại oán trách tao.”

Vừa dứt lời, Tịch Lục liền hắt xì một cái thật to, sau đó lập tức chui ngay vào ghế sau, cầm cái chăn lông Tịch Nam Phương hay đắp lúc nghỉ ngơi ở trên xe lên rồi lau lên người.

Tịch Nam Phương lái xe, nói: “Ớ ớ, khăn lông ở phía sau, thôi, mày lau trước đi.”

Tịch Lục trả lời: “Bố, có phải bố có việc hay không? Nếu có việc, không cần thiết đưa con về nhà, con đi vài bước là được.”

Tịch Nam Phương trả lời: “Tao để cho mày đi về, mẹ mày còn không trách tao, tao không có việc gì, đưa mày tới cửa không thành vấn đề…” Ông dừng một chút, nói: “Mày xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành cái dạng này?”

Tịch Lục lại hắt xì một cái, thật ra tối hôm qua cậu đã cảm thấy cổ họng không thoải mái, buổi sáng như là có cái gì mắc ở cổ họng, cậu xoa xoa mũi, trả lời: “Nói ra thì dài, tóm lại chính là con không cẩn thận ngã vào trong hồ bơi.”

Tịch Nam Phương nhíu nhíu mày, nói: “Không biết chú ý chút sao?”

Tịch Lục nhún vai, nói: “Bố, bố xuất hiện quả thật đúng lúc, con vừa mới chuẩn bị chạy về, tài xế người ta đều không đồng ý chở con về.”

Tịch Nam Phương trả lời: “Đó là đương nhiên rồi, mày ướp nhẹp như vậy, ngồi lên làm cho ghế của người ta bị ướt, sau đó người ta làm ăn như thế nào?”

Tịch Lục nghe lời này, Tịch Nam Phương người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tịch Lục lập tức liền bật cười.

Tịch Nam Phương nói: “Mày cười cái gì mà cười?”

Tịch Lục vội vàng trả lời: “Không có gì, không có gì, con chỉ cười một cái, bố, bố đừng để ở trong lòng.”

Tịch Nam Phương cũng không muốn nói Tịch Lục, nói nhiều rồi đều là nước mắt, sao lại sinh cái loại con trai mạch não xảy ra vấn đề như Tịch Lục chứ! Có đôi khi Tịch Nam Phương thật sự muốn một cái tát vỗ Tịch Lục trở lại trong bụng Lục Quyên Quyên.

Đưa Tịch Lục đến cửa nhà, Tịch Nam Phương lái xe đi luôn, trong miệng ông nói không bận, trên thực tế bận hay không chỉ có ông tự mình biết, cho dù là miệng không buông tha người như thế nào đi nữa, nhưng phần quan tâm Tịch Lục trong nội tâm cũng không hề ít hơn Lục Quyên Quyên.

Lúc Tịch Lục dùng chìa khóa mở cửa, Lục Quyên Quyên đang nấu cháo điện thoại cùng bạn, hôm nay là thứ bảy, vừa lúc không cần đi làm, lúc bà đang nói đến gần đây mua váy là kiểu gì, liền nhìn thấy bộ dạng ướt nhẹp toàn thân của Tịch Lục.

Lục Quyên Quyên cả kinh, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng bạn: “Sao rồi? Đột nhiên không nói?”

Lục Quyên Quyên vội vàng nói: “Lát nữa tôi gọi lại cho bà, bây giờ có chút việc.” Rồi vội vã cúp điện thoại.

Lục Quyên Quyên cũng không có hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngừng thúc giục cậu, bảo Tịch Lục mau mau đi phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong thay quần áo.

Ở trong phòng tắm, Tịch Lục hắt xì một cái tiếp một cái, từ phòng tắm đi ra, mặc quần áo Lục Quyên Quyên đã chuẩn bị cho mình, Tịch Lục sờ đầu hâm hấp nóng.

Lục Quyên Quyên khẩn trương hỏi: “Con làm sao vậy? Làm sao cả người ướt sũng thế?”

Tịch Lục đang muốn trả lời Lục Quyên Quyên, ngay sau đó một cái hắt xì lại không tự chủ được bật ra.

Lục Quyên Quyên nói: “Bị cảm rồi?”

Tịch Lục khịt khịt mũi, trong xoang mũi nghẹt không thở ra hơi được, đầu cũng mê man còn hơi đau, cổ họng càng thêm là đau rát, cậu nói: “Không có gì, chỉ là cảm vặt.”

Lục Quyên Quyên nhìn sắc mặt Tịch Lục không bình thường, bèn nói: “Cảm vặt gì chứ, con nhìn cái mặt kia của con, bây giờ lên giường nằm, uống thuốc, ngủ một giấc, thật là, nếu là nghiêm trọng vậy thì nguy rồi.”

Tịch Lục còn muốn đi thăm Trần Giới, cậu lắc lắc đầu, trả lời: “Mẹ, con còn muốn đi ra ngoài một chút, lát nữa trở về.”

Lục Quyên Quyên tức giận, trả lời: “Không được đi ra ngoài, đi lên giường nằm.”

Tịch Lục vẻ mặt đưa đám: “Mẹ.”

Lục Quyên Quyên có khí phách trả lời: “Con gọi mẹ là bà nội cũng vô dụng, đi lên giường, mẹ lấy thuốc cho con, uống, khỏe rồi mẹ nhất định không ngăn cản con, con muốn đi đâu thì đi đó, mẹ cũng không quản con.”

Thấy Lục Quyên Quyên cứng rắn như vậy, Tịch Lục cuối cùng vẫn thỏa hiệp, an an phận phận nằm lên trên giường của mình, uống thuốc Lục Quyên Quyên cho, mở mắt ở trong chăn sốt ra một thân mồ hôi.

Không biết bây giờ Trần Giới thế nào rồi?

Có phải rất khó chịu hay không?

Nhất định nhỉ, tại thời khắc mấu chốt cuối cùng chính mình xảy ra loại sai lầm này, lấy tính cách của Trần Giới nhất định sẽ quy sai lầm đến trên người mình nhỉ.

Tịch Lục khịt khịt mũi, lật người một cái, mặt hướng về tường, buộc mình đi ngủ sớm một chút, sau đó tỉnh lại nói không chừng bệnh đã tốt rồi, là có thể đi gặp Trần Giới.



Lúc Trần Giới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đã là chín giờ tối, sau khi cô trở về tắm rửa thay quần áo xong, rồi nằm ở trên giường.

Cô vuốt ve lồng ngực, tim đập quá mức nhanh, sau đó từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cái bàn của mình.

Mở điện thoại di động ra vừa nhìn, có ba cuộc gọi nhỡ, có hai cuộc đều là bạn bè có quan hệ tốt gọi đến, còn có một là số điện thoại riêng nhà Tịch Lục, cô gọi lại từng cuộc.

Đám bạn bè hiển nhiên đã biết kết quả rồi, đều là cường điệu an ủi cô và hỏi thăm tình trạng sức khỏe cô, sau khi biết được không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cúp điện thoại, cô cúi đầu, nhìn cuộc gọi nhỡ cuối cùng kia, nhấn xuống nút gọi lại.

Sau mấy tiếng kêu, Lục Quyên Quyên nhận điện thoại, bà nói: “A lô?”

Trần Giới ngẩn người, sau đó trả lời: “Cô ạ, con là Trần Giới.”

Lục Quyên Quyên vội vàng trả lời: “Trần Giới à, làm sao? Có chuyện gì không?”

Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là Tịch Lục dùng máy riêng trong nhà lén lút gọi đến, mặc dù không có gọi được.

Trần Giới nói: “Cô ơi, Tịch Lục thế nào rồi ạ?”

Lục Quyên Quyên thở dài nói: “Tịch Lục nó bây giờ đang nằm ở trên giường đó, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cả người ướt đẫm về đến nhà, sau đó lại bị cảm, còn rất nghiêm trọng, bây giờ đã ngủ rồi.”

Trần Giới mím môi, nhíu nhíu mày, hoảng hốt, trả lời: “Cô ạ, ngại quá, hôm nay Tịch Lục là bởi vì đến xem con thi đấu bơi lội mới trở nên như vậy.”

Lục Quyên Quyên nghĩ thầm, thảo nào, bà trả lời: “Không sao, không sao, chỉ là cảm vặt, ngủ một giấc là tốt rồi, chờ nó tỉnh lại, cô bảo nó gọi điện thoại cho con… Còn có… Trần Giới à, Tịch Lục cả ngày quấn lấy con, thật là ngại, thêm rất nhiều phiền toái cho con, cô… Aiz, tóm lại, con còn đối với nó như vậy, cám ơn con.”

Trần Giới vội vàng trả lời: “Cô ơi, cô đừng nói như vậy, Tịch Lục cậu ấy rất tốt.”

Lục Quyên Quyên thở dài một hơi, nói: “Aiz, con tính cách tốt, ngược lại Tịch Lục vẫn luôn không hiểu chuyện, rước lấy phiền phức cho con.”

Trần Giới trầm mặc vài giây, nói: “Nói đến cảm ơn, con mới là nên cám ơn Tịch Lục mà, nếu không phải cậu ấy, mạng con đã sớm không còn rồi.”

Lục Quyên Quyên nói: “Trần Giới, sự kiện đó…”

Trần Giới ngắt lời Lục Quyên Quyên, nói: “Cô, yên tâm, con sẽ không nhắc đến ở trước mặt Tịch Lục.”

Lục Quyên Quyên nói: “Ừm, làm phiền con rồi, vậy chờ Tịch Lục tỉnh lại, cô bảo nó gọi điện thoại cho con.”

” Được, cám ơn cô ạ.”

“Thời gian không sớm, con đi ngủ sớm một chút.” Lục Quyên Quyên dặn dò.

Sau khi Trần Giới đáp ứng, cúp điện thoại.

Cô cầm album ảnh bên cạnh lên, dưới ánh đèn sắc màu ấm lật xem từng trang từng trang.

Hôm nay, trừ cô còn nhớ quá khứ, còn có mấy người?

Tác giả có lời muốn nói: =-= được rồi, mấy chương gần đây có chút chính kịch rồi, ngày mai mở ra con đường cường tráng của Tịch Lục (ôi ơ này

QUQ các bạn cho rằng sau khi tôi khai giảng, sẽ không xoát comment sao! Các bạn sai lầm rồi! Tôi xoát ngày ngày đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play