Tịch Lục vội vội vàng vàng nói với bên ngoài: “Trứng Lùn, chao ôi, mày đợi đã, hai người chờ một chút, tao lập tức tới ngay, chờ một lát.” Rồi lập tức lại vọt vào trong phòng vệ sinh, soi gương, lúc nhìn thấy mặt mình, lập tức hết hy vọng rồi, sau đó tùy tiện gảy tóc mình lộn xộn một chút, bộ mặt nhấp nhô như vậy, nói như thế nào cũng không đẹp trai được.

Sau khi cửa mở ra, Trứng Lùn nhìn thấy cái mặt kia của Tịch Lục, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt, “Mặt mày cũng quá đáng sợ đi.”

Trần Giới ngẩn người, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn vào mặt Tịch Lục, trên tay cô xách theo một ít hoa quả còn có thuốc tiêu viêm.

Trứng Lùn không có lớn tiếng chê cười Tịch Lục giống như bình thường, mà là có chút thương hại cậu, nói: “Cái mặt này của mày, lần này bị thương thật đúng là nghiêm trọng, sớm biết như vậy, lúc trước tao đã đi lên giúp mày đấm thằng Chu Xương mấy phát báo thù rồi.”

Tịch Lục quay đầu, nói: “Mã hậu pháo[1].”

[1]Mã hậu pháo: Mã sau pháo, trong cờ tướng, quân mã sau quân pháo thì cả hai quân đều không có tác dụng gì, ý chỉ nói vuốt đuôi, hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

Trứng Lùn nhún vai, trên tay cầm đặc sản hải sản lấy từ nhà mình đến, đưa cho Tịch Lục, nói: “Cho mày, đem ngâm thứ này ở trong nước cho nở ra sau đó xào ăn.”

Tịch Lục nói với Trứng Lùn một tiếng cám ơn, ánh mắt vẫn không dám nhìn Trần Giới, bởi vì hiện tại mặt sưng phù, cho nên Trần Giới và Trứng Lùn không nhìn ra cậu thực ra đã đỏ mặt rồi.

Trần Giới đưa cái túi trong tay cô qua, lành lạnh nói: “Thuốc, mỗi ngày phải bôi ba lần, thuốc tiêu viêm cũng phải đúng hạn uống.”

Tịch Lục tay chân luống cuống nhìn cái túi trong tay Trần Giới, sau đó vội vàng nhận lấy từ trong tay Trần Giới, không cẩn thận đụng phải ngón tay có chút lạnh ngắt của Trần Giới, trong lòng rung động một cái, cảm giác mình như là nở ra mấy đóa hoa, cả người giống như là bay trên đám mây.

Trứng Lùn nhìn vẻ mặt đáng khinh cười ngây ngô “hề hề” kia của Tịch Lục, thật sự là không đành lòng lấy gương đến trước mặt cậu cho cậu soi một cái, để cho cậu nhìn một chút mặt mình bây giờ là cái dạng gì.

Mời Trứng Lùn và Trần Giới vào trong nhà, sau đó Tịch Lục rót cho Trứng Lùn một cốc cola, lại rót cho Trần Giới một chén nước trà nóng hôi hổi vừa mới pha xong.

Trần Giới nhìn nước trà bốc lên hơi nóng ấm áp, ngước mắt lên, con ngươi của cô có màu sắc rất đậm, nếu so với người bình thường thì đen trầm hơn nhiều, đối lập với da thịt trắng nõn, cho nên lúc nào cũng không rõ được cô đang suy nghĩ cái gì, cô nói: “Cậu còn nhớ được.”

Tịch Lục ngẩn người, Trần Giới chỉ là nước trà trên bàn này, vừa rồi cậu gần như là hành động theo tiềm thức, hoàn toàn không có nghĩ tới nhiều như vậy.

Cậu sờ sờ mũi, sau đó lại ngượng ngùng nói: “Không biết cậu uống quen không?”

Trứng Lùn ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “Tịch Lục, thật ra á, tao cũng rất thích uống nước trà, mày không biết đồ uống có ga bây giờ chả có cái gì khỏe mạnh sao? Aiz, xem ra mày vẫn không quan tâm tao lắm.” Dứt lời, bưng cốc cola đã để lạnh lên uống một hơi cạn sạch, cái lạnh thấu tim đó, sướng!

Sau đó ngẩng đầu, đưa cái cốc qua nói: “Thêm một cốc nữa.”

Tịch Lục đầy coi thường nhìn cái dạng kia của Trứng Lùn, trong ánh mắt toát ra một câu, đi chơi trứng đi mày!

Trứng Lùn ôm bụng bắt đầu khoa trương cười to ở trên ghế sofa nhà Tịch Lục.

Trần Giới nhìn mặt Tịch Lục, đột nhiên nhíu nhíu mày, hỏi: “Sáng sớm hôm nay cậu có bôi thuốc hay không?”

Tịch Lục vừa muốn lắc đầu lại nhớ tới mình nên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, thật ra buổi sáng Lục Quyên Quyên nói muốn bôi thuốc cho cậu, cậu nói bảo Lục Quyên Quyên để ở trên bàn, chờ tí nữa cậu tự bôi, một cái chờ tí này, liền chờ cho tới bây giờ.

Tịch Lục xuyên qua góc độ này, có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ tròn trịa của Trần Giới mà bình thường chỉ khi tầm mắt hướng xuống hoặc là nhắm mắt lại mới có thể nhìn thấy.

Trong mắt Trần Giới xẹt qua một chút bất đắc dĩ, mái tóc thẳng ngang vai màu đen dịu dàng dán vào trên gò má cô, cô đưa tay về phía Tịch Lục nói: “Đưa mình thuốc, mình giúp cậu bôi, trước đây cậu chính là như vậy, thường xuyên quên.”

Tịch Lục đỏ mặt gật gật đầu, lấy thuốc nước Lục Quyên Quyên đặt ở trong đó ra.

Trứng Lùn cười tủm tỉm chen vào nói: “Tịch Lục có cần tao cũng bôi thuốc cho mày hay không?”

Tịch Lục quay đầu, nhìn Trứng Lùn, trong ánh mắt có một loại cảm giác muốn xóa bỏ cậu ta ngay lập tức.

Trứng Lùn im lặng rồi, sau đó đứng dậy nói: “Tịch Lục, cho mượn nhà vệ sinh nhà mày dùng một chút, tao đi bài tiết tí “sản phẩm”.”

Trần Giới cầm tăm bông cẩn thận bôi thuốc nước ở trên người Tịch Lục, khoảng cách không phải là quá gần, nhưng mang tai Tịch Lục đã đỏ rần cả rồi.

Trần Giới nói: “Cậu không thể giống như trước đây, đều cần bọn mình nhắc nhở, cậu mới chịu nhớ, Tịch Lục.”

Tịch Lục luống cuống tay chân, nói: “Trần Giới, mình chỉ là tạm thời quên mất… shissss…” Nước thuốc thấm vào chỗ bị thương nặng trên da, làm cho cậu bị đau.

Trần Giới nhíu lông mày xinh đẹp lại, nói: “Đừng lộn xộn.”

Tịch Lục bình tĩnh lại, ngồi ngay ngay ngắn ngắn, giống như học sinh tiểu học lên lớp, giáo viên bảo ngồi ngoan ngoãn.

Trần Giới nói trước đây…

Tịch Lục lại không có cách nào từ trong trí nhớ tìm được về hết thảy của Trần Giới, cậu đột nhiên hơi ghen, ghen tỵ chính mình trước khi sống lại kia có được những năm tháng trải qua cùng Trần Giới.

Trần Giới sở dĩ hiện tại có thể đối xử với mình như vậy, cũng là bởi vì mình trước khi sống lại là bạn nối khố của cô.

Không có tình cảm khác, ít nhất Tịch Lục có thể cảm giác được, sự quan tâm của Trần Giới đối với cậu hết thảy đều là đến từ tình bạn.

Tịch Lục rất muốn biết những chuyện trước đây của mình và Trần Giới, nhưng trong quyển nhật ký kia cũng không có ghi lại, chỉ có ghi chép đầy về sinh hoạt của Trần Giới, sở thích của Trần Giới cùng với tâm tình của mình khi nhìn thấy Trần Giới.

Cậu đột nhiên dò hỏi: “Trần Giới, có phải cậu rất muốn trở về như ngày trước hay không?”

Tay Trần Giới dừng một chút, sau đó cô mím chặt môi, mái tóc màu đen quét qua cổ, gật gật đầu, nói: “Ừ, rất muốn.”

Tịch Lục nói: “Như vậy, trước đây là như thế nào?”

Trần Giới trầm mặc, nhìn Tịch Lục trong mắt lướt qua thần sắc phức tạp, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Tịch Lục cậu cứ như bây giờ là tốt rồi, cũng đừng làm chuyện kỳ quái gì nữa, nhớ lấy, cậu không nợ mình.”

Vào lúc Tịch Lục nhìn thấy biểu cảm của Trần Giới, không khỏi không muốn động vào vấn đề này nữa, cho dù là cậu rất muốn biết, nhưng có một giây kia, trong lòng có âm thanh nói cho cậu biết, vẫn nên không cần biết cái gì là tốt nhất.

Trứng Lùn từ trong WC đi ra, nhìn thấy Trần Giới và Tịch Lục đã bôi thuốc xong rồi, Tịch Lục bên này nói chuyện với Trần Giới cũng không có động một tí là lắp bắp như lúc đầu, chẳng qua thường xuyên vẫn sẽ sờ ót mình, ngượng ngùng nhìn Trần Giới.

Ở trong lòng, Trứng Lùn đang reo hò cổ vũ cho bạn mình.

Thời gian không còn sớm, Trứng Lùn và Trần Giới cũng phải đi về rồi, Tịch Lục đưa bọn họ ra ngoài, cũng bất chấp cái mặt sưng phù như đầu lợn của mình có bao nhiêu trở ngại cho bộ mặt thành phố, Trứng Lùn vì tạo ra cơ hội cho Tịch Lục, một thân một mình giả vờ đang rất vội chạy về rồi, để lại hai người Tịch Lục và Trần Giới.

Trên đường Tịch Lục đưa Trần Giới về nhà, hai người đều không có nói bao nhiêu lời nữa.

Cho đến khi đưa Trần Giới đến dưới lầu, nhìn Trần Giới quay lưng về phía cậu đi về, cái cổ cùng cẳng chân lộ ra bên ngoài, cùng với làn da bên trong cánh tay trắng nõn.

Tịch Lục đột nhiên nghĩ, nếu như ngày ngày như thế thì tốt rồi.

Lúc Trần Mãnh cưỡi xe đạp trở về, lao qua bên cạnh Tịch Lục, lúc Tịch Lục chột dạ đang chuẩn bị tránh né, Trần Mãnh lại lao thẳng qua người cậu như không quen biết, sau đó vòng vào trong sân.

Tịch Lục sờ sờ mặt mình, cảm thấy cái này có lẽ chính là phúc lợi của mình sau khi sưng lên nhỉ.

Ít nhất đưa Trần Giới về nhà không cần sợ hãi bị Trần Mãnh nhận ra rồi.

Loại này tinh thần AQ này cũng là rất tốt.

Tịch Lục ngâm nga khúc nhạc, đi về nhà.

Bất kể sau này có thể xa cách hay không, ít nhất giờ phút này, cậu cho rằng mình đã là hạnh phúc lắm rồi.

Cậu có chút hiểu thậm chí là bắt đầu tán đồng mình trước đây, vì sao có thể làm ra hành động như vậy.

Có lẽ, mình khi đó, thật sự là thích Trần Giới đến mức ngay cả mạng cũng có thể không cần nhỉ.

Tinh thần AQ: AQ là một nhân vật trong truyện AQ chính truyện của Lỗ Tấn, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play