Chiêu Lăng à không, Đào Nhi có phải ta làm gì khiến muội tức giận
(Nam Cung Tuyệt)
Phòng của Vân Đào được bố trí ở tầng hai nên Vân Đào hay ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa nghe tiếng như ai oán của Nam Cung Tuyệt, Lại nhìn Nhị vương gia này thế mà đứng trên cái thang tre cao ngất đối mặt với nàng lại là cái bộ dạng dẩu môi trẻ con đáng thương, Vân Đào không khỏi bật cười, rồi nàng nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ nói với hắn
- Mỹ Nhân ca ca sao lại thành ra bộ dáng của tiểu hài tử rồi (Vân Đào)
- Còn không phải muội mấy ngày nay không chịu đến gặp ta sao, còn không tìm ta vui vẻ như lúc trước nữa
Nam Cung Tuyệt giọng hờn dỗi làm cho cả đám ám vệ trong tối không khỏi sởn da gà trong lòng không khỏi kêu gào "Nhị vương gia nhà ta lại có bộ dáng của tiểu hài tử thật... trả lại nhị vương gia ngạo kiều vô tình cho ta"
- Nếu như từ đây ngã thang xuống không biết huynh sẽ như thế nào nhỉ?
Vân Đào đưa tay động động vào cái thang. Nam Cung Tuyệt bắt lấy tay nàng như vô tình lại như cố ý
- Ta sẽ đau lắm đặt biệt là ở đây!
Bàn tay của hắn khẻ đặt tay nàng lên ngực, nhìn vào vào mắt hắn Vân Đào cảm nhận được sự diệu dàng và tình cảm của hắn, lại nhớ đến lời hắn nói lúc trên mặt hồ. Thiện cảm với hắn tăng thêm ánh mắt Vân Đào cũng dịu dàng hơn, nàng cuối đầu cong môi, tay của nàng cũng không có rút lại
- Tiểu Đào Nhi muốn đi chơi nơi nào không? Ta đưa nàng đi nhé
- Muốn đi, đưa ta đi Sòng Bạc được không hửm?
Nam Cung Tuyệt đại não ngưng lại vài giây, sau đó kiên nhẫn giản giải cho nàng
- Nơi đó không tốt, nữ nhi không tiện đâu, như vậy là phạm quy củ
Vân Đào rút tay lại, hắn cảm thấy trước ngực trống trải vô vị mất mát.
- Tay ta huynh cũng dám nắm, nam nữ thọ thọ bất thân, huynh không quy củ thế mà còn nói ta (Vân Đào liết hắn)
Nam Cung Tuyệt chột dạ, "vẫn là nàng lợi hại", hắn bèn mặt dày lợi hại
- Huynh nhất định cưới muội làm vương phi, sau này muội là nương tử của ta, giờ ta nắm tay nương tử thì có gì là không phải phép đâu!
- Ta có nói lấy huynh sao?
- Tay muội huynh đã nắm rồi nghĩa là có tiếp xúc qua da thịt, huynh thân là vương gia, là hoàng tử Hạ triều sao có thể từ bỏ không chịu trách nhiệm cưới muội làm gương cho nam nhân thiên hạ chứ.
Dứt lời hắn nhìn Vân Đào bằng ánh mắt nam tử hán khí thế trách ngiệm tràn đầy, Vân Đào cạn lời ngơ mắt nhìn hắn rồi sau đó "Xoẹt" cửa sổ đóng lại. Các ám vệ trán đầy hắc tuyến "Lời lẻ hùng hồn vô liêm sỉ thế kia là của Nhị Vương Gia ngạo kiều vô tình nhà ta ư". Trong phòng khóe miệng Vân Đào khẻ cong, đôi mắt loe lóe ý cười
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT