_ Đúng, à mà không phải vậy, muội chỉ tình cờ đi ngang thôi (Vân Đào cười cười, nhịp tim có chút loạn "tại sao tim ta lại nhộn nhạo như vậy)
_ Huynh dẫn muội đến một nơi
_ Hả, ừm
Một lúc sau, đầm sen rộng lớn ở giữa hồ có chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền là đôi nam nữ đẹp như tiên đồng ngọc nữ. Nam Cung Tuyệt ôn nhu đánh đàn còn Vân Đào ngồi yên có vẻ lắng nghe. Thật ra tâm tư Đào lúc này không ở chỗ tiếng đàn, cũng không phải si mê người nam nhân trước mặt. đặc biệt nàng hiếm khi như thế này ngồi yên một chỗ không dám động đậy, nhưng tâm trí lại mắng người phi thường.
"ta đặc biệt lo sợ đầm nước đầy sen thế này nhỡ đâu có rắn thì sao? không được nhúc nhích, nhỡ mà ngã xuống nước gặp phải rắn thật đáng sợ". Hung hăng trừng cặp mắt to lên người Nam Cung Tuyệt, nàng thầm tức giận "thật là không thể bùng nổ cơn giận, sợ khi tức giận làm cho lật thuyền thì thảm, lúc nãy ta còn cùng hắn đến đây, bị lời nói ngọt của hắn dụ dỗ suýt nữa quên Nam Cung Tuyệt nam nhân phụ bạc Khuynh Tỷ, Ta còn chưa biết chuyện gì lại cả gan ôm eo ta dùng khinh công xuống thuyền, khi ta lấy lại tinh thần thì bản thân đã giữa hồ, thật sự muốn móc tim của ta ra, cớ gì đánh liên hồi làm ta bị mơ hồ phân tâm đến mất cảnh giác, được rồi sau khi thoát khỏi đây, ta sẽ cho vương gia phụ bạc Khuynh tỷ này biết tay". Nam Cung Tuyệt ngước mắt thấy Vân Đào đang to mắt nhìn hắn, hắn nghĩ " Nàng đang hâm mộ ta, ánh mắt nàng đúng là đang si mê ta, Sơ Tĩnh (Hộ vệ của Nam Cung Tuyệt) nói đúng, nữ nhân thích nhất là ôn nhu, lãng mạn như ta đang đàn cho nàng nghe thế này" nghĩ vậy đối diện với nàng hắn vừa đàn vừa cười. Vân Đào hậm hực "Còn cười, là đang cười nhạo ta sao hừ hừ đáng ghét"
Trên bờ Nam Cung Nguyệt đưa cặp mắt như sắc như dao nhìn hai người họ, "nam nhân thì tình tứ đánh đàn thỉnh thoảng ôn nhu cười, nữ nhân si mê ngồi nghe, lại còn gương mặt ngượng ngùng nhìn là biết động tình"
_ Đương nhiên, lần sau nha đầu ngươi đến chỗ ta, đích thân ta xuống bếp (Nam Cung Nguyệt "đến chỗ ta ăn được rồi, không cần phải đến gặp cái tên béo Nam Cung Hàn đó nữa")
_ Huynh biết nấu thật sao?
_ Đương nhiên
_ Gà này do huynh làm
Nhận được cái trừng mắt của Nam Cung Nguyệt. "Hắn nghiêm trọng như thế chắc là hắn nấu thiệt, nhưng mà món này khẩu vịă... giống như... thôi bỏ đi"
_ Được rồi, đa tạ, ta tin huynh nên lần sau sẽ kiểm tra xem có phải huynh gạt ta không? Mà khoang đã, tự dưng cho ta đồ ăn, nhất định là không có ý tốt gì.
_ Tin ta mà còn nói kiểm tra, vậy khi nào nha đầu ngươi đến ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta dưới bếp cũng rất lợi hại, chiến trường cũng lợi hại, ta là mọi mặt đều lợi hại.
Nam Cung Nguyệt đắc ý nói một hơi dài, quay sang Vân Đào, chỉ thấy Vân Đào cắn cắn môi, nhìn đông nhìn Tây, trên mặt lại hồng hồng.
Nam Cung Nguyệt từ chỗ Vân Đào trở về, tâm tình đặc biệt thấy vui, Cẩm Quân và Mỵ Ảnh không biết Vương gia họ nghĩ gì còn thỉnh thoảng tự cười một mình. Mỵ Ảnh thì thầm với Cẩm Quân