Đêm thanh gió mát, ánh trăng non lơ lửng trên cao tỏa ra thứ ánh sáng huyền diệu nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy thích thú một cách kỳ lạ bởi vậy xưa nay trăng là một hiện tượng thiên nhiên được người đời ca tụng, đối ẩm ngắm trăng, trăng như một người tri kỷ của những người mang tâm sự.
Ngọn lửa giữa sân vẫn sáng rực soi rõ từng khuôn mặt ngây thơ non nớt đang lắng tai chăm chú nghe câu chuyện xưa manh đầy màu sắc huyền thoại, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi theo từng nhịp chuyện có lo lắng, có kính ngưỡng, có mơ mộng thích thú.
Gióng dừng câu chuyện dài về ngồn gốc dân tộc mình mắt nhìn trời cao thổn thức, Gióng tự hào vì mình được sinh ra trong một dân tộc như vậy và bản thân mình cũng đang tiếp tục viết lên một phần nhỏ trong hành trình bất diệt ấy.
Thạch Sanh ngồi chống cằm suy nghĩ miên man, hắn nhớ câu chuyện truyền thuyết rồng tiên này câu chuyện được nghe người mẹ già kể lúc hắn còn nằm nôi những trưa hè tiếng sao diều du dương, lời cha dặn dò lúc tọa hóa " Sanh nhi, nam nhi Đại Việt ta, phải biết tự cường sống sao cho không không phụ huyết mạch rồng tiên, dù bão táp mưa xa vẫn hiên ngang ngẩng đầu phá bỏ mọi chướng ngại."
Mỗi người mang tâm tư, Thạch Sanh nhìn công tử tuy người còn nhỏ bé nhưng bóng lưng như một người khổng lồ khí tức thôn thiên cường đại, Gióng cảm nhận được ánh mắt của Thạch Sanh thì cười truyền âm nói:
" Thạch Sanh, câu chuyện có phải rất quen thuộc đúng không? Cùng ta viết thêm một trang nhỏ trong hành trình ấy thế nào??"
" công tử, đúng vậy ah câu chuyện này ta đã không biết đã nghe bao lần rồi, được cùng người đi trên hành trình này là vinh hạnh của ta "
" được đồng hành cùng các ngươi cũng là vinh hạnh của ta "
Hai người nhìn nhau gật đầu, những người khác thì vẫn còn đang hồi tưởng lại câu chuyện này, An Nhiên gối đầu trên đùi Xuân Mai ánh mắt đen láy mơ màng hỏi:
" công tử, câu chuyện là có thật sao??"
Gióng gật đầu trầm ngâm:
" đúng đây là câu chuyện có thật chỉ có điều nó đã từ rất lâu về trước, đất nước ấy vẫn tồn tại, những con người ấy vẫn đang đấu tranh và viết tiếp lên hành trình bất diệt"
" vậy thần thật sự tồn tại sao??"
" đúng vậy thần thật sự tồn tại, thần vẫn luôn tồn tại."
" vậy tại sao thần không cứu giúp chúng sinh??"
" sao nàng biết thần không cứu giúp chúng sinh??"
" chúng tiểu nữ không phải là minh chứng lúc này sao?"
An Nhiên nhìn Gióng chỉnh vào bản thân mình, Gióng hiểu điều nữ hài suy nghĩ, suy ngẫm rồi trả lời:
" chúng sinh thiên địa này có rất nhiều, thần là đại năng giả cũng là kẻ có trái tim nhìn chúng sinh đau khổ sao mà không muốn giúp?? Nhưng có giúp được hết sao? Mỗi một phiến thiên địa đều mang theo những quy tắc, mọi thứ đều hình thành và phát triển theo quy luật của nó, thần là kẻ có thể phá vỡ những quy tắc này nhưng để làm điều đó Sẽ làm rồi loạn sự phát triển và vận hành quy luật của thiên địa đó, ngươi thấy đấy thiên địa có giới hạn tu vi lkhi ngươi vượt quá mức giới hạn sẽ gây ảnh hưởng và dẫn đến sự bài trừ từ đó phải đi đến thiên địa khác cũng giống như ngươi đun một ấm nước nước sôi sẽ hoá thành dạng hơi.. Nếu để giúp một người đc sống lại phải đánh đổi đến sự nguy hiểm của rất nhiều người khác vậy ngươi lựa chọn thế nào?"
Gióng nhìn tất cả mọi người rồi nhìn An nhiên hỏi, mọi người cúi đầu, An Nhiên ngẩn ngơ
" việc này tiểu nữ..."
Gióng cười nói:
" rất khó đúng không??"
" vâng"
An Nhiên gật đầu đáp, nếu nàng phải đứng giữa sự lựa chọn như vậy thì thật khó để tìm được đáp án, nàng cứu đc người thân của mình nhưng nếu hành động đó khiến nhiều đứa trẻ hơn nữa lại mất đi người thân, nặng hơn là làm sụp đổ quy tác hay phá vỡ vị diện thì sẽ trở thành tội nhân muôn đời.
" thần cũng vậy nhưng vấn đề nào cũng có biện pháp, đó là truyền đạt ý niệm, ý niệm của thần là thứ mờ mịt ít người biết về điều này, có bao giờ ngươi đứng trước khó khăn bỗng nhiên có một tia sáng xuất hiện trong đầu mình và ngươi nhận ra mình có phương pháp để giải thế cục đó?? Đây gọi là thần giác hay khi ngươi bỗng nhiên xuất hiện một cách tình cờ mà cứu giúp một người nào đó?? Đây là thần dẫn... Hoặc khi ngươi vô tình tìm được thứ gì đó tốt đẹp? Mà ngươi chưa bao giờ gặp được vậy tại sao lại đc gặp dược một cách vô tình? Đó là thần vận. Ngay cả bây giờ ngươi gặp đc chúng ta đó gọi là thần duyên, là sự sắp xếp của chư thần, chỉ là chúng ta chưa từng biết mà thôi"
" thần luôn tồn tại và quan sát tất cả nhưng thần khó có thể hạ thế một là vì vị diện áp chế hai là vì thế lực đối nghich"
" thế lực đối nghịch??" Người người lẩm bẩm hiếu kỳ về cái gọi như vậy
Gióng gật đầu nói:
" đúng vậy đối nghịch ở đây tức là đối nghịch với thần, vạn vật trên thế gian đều có hai mặt đối nghịch bài trừ nhau, đối nghịch với thần đó là ác thần, ác thần truyền đạt những tư tưởng xấu suy nghĩ xấu khiến con người hành động theo lối xấu để bài trừ đi phần thiện, nên mới có phân hai mặt thiện ác trong các quy luật."
" công tử vậy những người như chúng ta chỉ có thể theo sự áo đặt đó sao??" An Nhiên ngẫm nghĩ đặt nghi vấn
" phải mà cũng không phải, con người chỉ có thể làm chủ khi bản thân đủ mạnh mẽ ví như các ngươi hôm nay nếu các ngươi đủ mạnh thì mọi điều sẽ không diễn ra như vậy, nếu một ngày các ngươi đủ mạnh như thần các ngươi sẽ thoát khỏi mọi điều và nắm giữ nó, và hơn hết các ngươi phải mang trong lòng tín niệm kiên định của bản thân để phân biệt được điều mình phải đi theo."
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ khiến không gian trở nên tĩnh lặng hơn, con yêu trư lớn Khải Đức quay trên Đống lửa đã chín toả ra hương vị thơm nồng khiến những chiếc bụng đói như những kẻ phản đối đầu óc đua nhau cất tiếng phản pháo như những tiếng ếch nhái kêu sau cơn mưa, bọn trẻ xấu hổ lúng túng.
Gióng cười nói với chúng
" nếu đã chín rồi thì cùng nhau dùng thôi!"
Những đứa lớn hơn tiến lại xẻ những miếng thịt chia cho những đứa còn lại, chúng vui mừng cầm thịt trong tay nhai ngẫu nghiến cả ngày hôm nãy chúng đã chưa có gì vào bụng rồi.
Khải Đức xẻ chút thịt chạy lại cung kính đưa cho công tử, sư phụ, với Xuân Mai và một phần cho vị muội muội đáng yêu rồi ngồi cạnh nàng vừa ăn vừa trò chuyện.
Gióng lấy từ trong giới chỉ ra hai vò rượu rồi đưa một vò cho Thạch Sanh một vò thì vừa ăn vừa uống một chút, Thạch Sanh nhận rượu cười
" công tử, nhắm rượu bên bếp lửa dưới ánh trăng đúng là cảm giác không tệ"
" đúng vậy ah, không gian này đúng là thích hợp " gióng cười gật đầu.
Thạch Sanh nhìn lũ hài tử này rồi hỏi
" công tử, người định sắp xếp họ như thế nào đây?"
Ngẫm nghĩ đôi chút gióng từ tốn
" vốn dĩ ta định để Khải Đức đưa bọn chúng một đường trở về tông môn nhưng giờ nghĩ lại như vậy thật có chút không thuật đáng, bọn họ đều không thể phi hành, ngay cả Khải Đức cũng vậy dọc đường yêu thú nhân loại phúc Hưng bang khó tránh khỏi gặp bất trắc, Khải Đức tuy cường đại nhưng chung quy cũng chỉ thuần thể lực lại là người thuần phác, ta thấy mình không nên đánh cược thì hơn."
" ta sẽ đưa bọn chúng vào báo thiên tháp đợi khi chúng ta trở về tông môn thì sẽ đưa bọn họ ra, tuy có thể hơi bức bối với chúng nhưng trong thời gian đó có thể để chúng tranh thủ tu luyện đôi chút."
Thạch Sanh gật đầu đồng ý, những điều công tử nói hoang toàn hợp lý, và hắn cũng không thấy việc để Khải Đức dẫn đội có đội chút nguy hiểm không phải không tin tưởng chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi.
" công tử, bọn hắc ưng giờ thế nào rồi?"
Gióng đưa thần thức vào kiểm tra trong báo thiên tháp thì lắc đầu
" chưa có gì đặc biệt, vẫn đang tập trung luyện hoá thôi, ta thật sự mong chờ vào sự biến đổi sau khi hoang thành của bọn chúng, chỉ lo thời gian không đủ mà thôi!"
Thạch Sanh ngẫm nghĩ thưa:
" công tử yên tâm, ba mươi ngày thì trong đấy là ba trăm ngày ta nghĩ cũng đủ để họ tăng lên một tiểu cấp độ rồi!"
" mong là như vậy, nếu không lần này quả thật có đội chút khó khăn, còn ngươi tu vi hiện giờ thế nào? Đã cảm ứng được thiên kiếp chưa?"
Gióng trầm tư hỏi Thạch Sanh dù sao nếu có cơ hội vẫn là tốt nhất
Thạch Sanh lắc đầu " công tử, ta chỉ mới bước chân vào hậu kỳ đỉnh phong, cũng chưa biết lúc nào mới độ kiếp hoá thần, nếu như có thiên tài địa bảo phụ trợ thì như đan dược thì có lẽ có cơ hội"
" đan dược thì đúng là hiếm có, thiên tài địa bảo phù hợp thì cũng không dễ tìm "
" đúng vậy nên việc của ta ít nhất phải mất thời gian khá lâu vì ngoài tăng trưởng linh lực thì cảm ngộ cũng là một phần cần thời gian."
Gióng ngẫm nghĩ tia sáng loé lên trong đầu thiên địa linh vật hệ kim không phải gióng có sao?? Nghĩ là làm, Gióng chìa tay ra viên bi sắt xuất hiện nơi tay.
Thạch Sanh nhìn bi sắt trong tay gióng ngẩn ngơ kim linh khí thật nồng đậm ngoài ra tốc độ nó thu nạp linh khí rất nhanh, hắn nhạc nghiên hỏi:
" công tử, vậy này là??"
Gióng cười nhìn hắn
" đây chính là ngựa sắt của ta ah, nó cũng chính là thiên địa linh vật "
Thạch Sanh há hốc miệng nhìn như không tin vào tai mình
" ngựa sắt được Hùng Vương rèn cho người lại có thể là thiên địa linh vật? Quá trân quý ah, phàm nhân giới lại có thể có thứ này "
" mới đầu ta cũng rất ngạc nghiên vì nó nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ, đại Việt ta như nào ngươi cũng hiểu đi "
Thạch Sanh ngẫm nghĩ cũng không phủ nhận phân thân của cha Long đâu phải là đơn giản, thiên tài địa bảo đại Việt không thiếu chỉ là chuyện tu luyện nó không phải là vấn đề đơn giản như ở đây mà thôi.
Viên bi sắt trong tay Gióng theo thần niệm của gióng phân liệt thành một viên nhỏ hơn, Gióng cắt đứt liên hệ với viên bi nhỏ đưa cho Thạch Sanh nói:
" ngươi trích huyết nhận chủ đi, có nó thì tu luyện của ngươi sẽ có sự trợ giúp không nhỏ "
Thạch Sanh nhìn viên bi sắt trước mặt lắc đầu
" công tử, điều này quá trân quý rồi, ta không thể nhận được nó Sẽ làm giảm đi sức mạnh của pháp bảo của người ah"
Gióng cười nói
" đây là pháp bảo có thể hoá hình, và phát triển nhờ sự hấp thụ linh khí nên không lâu sẽ hồi phục thôi. Ngươi cầm lấy đi, hãy nhớ hành trình cua chúng ta chỉ mới bắt đầu thộ chính ta còn phải cường đại hơn rất nhiều"
Thạch Sanh ngẫm nghĩ rồi quỳ xuống hai tay nhận lấy rồi tạ ơn
" vậy Thạch Sanh xin nhận, đa tạ công tử, Thạch Sanh sẽ không khiến người thất vọng"
Nói rồi Thạch Sanh cầm viên bi sắt trích huyết nhận chủ rồi khoanh chân ngồi tại chỗ luyện hoá viên bi sắt.
Gióng nhìn hắn rồi uống nốt chút rượu rồi khoanh chân đả toạ tu luyện.
Đám hài tử ăn uống song trời cũng đã khuya nằm xung quanh đám lửa ngủ say mê mệt, Khải Đức nhìn mọi người đã đi ngủ hết thì đứng dậy đưa thêm củi vào để lửa thêm đỏ hắn ngồi khều than canh chừng cho mọi người say giấc vừa nhâm nhi bầu rượu của sư huynh Ngô Ngạn cho mang theo một tay cầm chiếc đùi heo ăn uống nhiệt tình.
" Đừng hỏi anh vì sao?
Thuyền tình chẳng đưa lối
Bởi duyên kiếp đã tận
Ta lỡ mất nhịp yêu"
22h47 ngày 25/5/2018
Tạm biệt!