Chủ sơn Việt Tông sáng sớm khi trên cành lá vẫn còn đọng sương đêm, gia đình Tiêu Mạt chắp tay hành lễ trước đại điện.

- Thi nhi chúng ta đi thôi!

Tiêu Mạt xuất ra phi kiếm, nói với nhi nữ còn đang dõi mắt vào đại điện, Thu Mai đằng không chờ đợi.

- phụ thân..., chúng ta sẽ trở lại chứ??

Thi Nguyệt hơi chút ngập ngừng, nàng có không nỡ rời xa nơi này, ở đây có bạn nàng có sư phụ và chủ nhân nữa.

- có chứ! Chúng ta sẽ trở lại, còn phải phục vụ chủ nhân nữa. Đi thôi!

- vâng.

Thi Nguyệt vâng lời nhảy bước lên phi kiếm, theo phụ mẫu rời đi nhưng mắt thi thoảng vẫn ngước về chủ sơn như muốn ghi nhớ lại quang cảnh nơi này.

Bóng dáng ba người khuất dần nơi phương xa, thì có bóng người bước ra sân mà nhìn theo lẩm bẩm:

- đồ nhi, ngươi nhất định phải trở lại ah, sư phụ có nhiều thứ muốn dạy cho ngươi...

Người này là Hắc Tuyên vẫn với bộ hắc y quen thuộc, hắn tiếc nuối nhưng nếu người ở lại mà tâm không yên thì khó mà tu hành, chi bằng để người rơi đi.

- ngươi lo lắng sao??

Hắc Tuyên nghe tiếng hỏi phía sau liền gật đầu trả lời:

- công tử, ta quả thật có lo lắng, chuyến đi này của họ không dễ dàng gì. Thi Nguyệt còn quá nhỏ, nếu lớn hơn chút có lẽ ta sẽ yên tâm hơn.

- vậy sao không giữ nàng lại??

Gióng đứng bên cạnh Hắc Tuyên nhìn theo hướng họ rời đi mà hỏi.

- công tử, tách con trẻ ra khỏi phụ mẫu là điều khiến người ta đau lòng, nên thuận tâm ý của chúng thì hẳn tốt cho hình thành tâm tính hơn, nếu nàng không thể trở lại thì xem rằng đó là ý trời thôi! Ám Ảnh lâu... Ta nhớ kĩ cái tên này, nếu nàng không thể trở lại thì ta sẽ san bằng nó.

Hắc Tuyên trầm ngâm nói, có thể gặp lại cũng có thể không nhưng nếu giữ nàng lại có thể nàng sẽ không bao giờ gặp lại phụ mẫu của mình.

- chỉ là một Lâu các mà thôi! San bằng thì san bằng.

Gióng cảm nhận được sát khí từ trên người Hắc Tuyên thì gật đầu nói, xem ra Hắc Tuyên xem trọng người đệ tử này không ít.

- ngươi cử người theo dõi động tĩnh người phân Đà các tông môn đi, cả Tứ thế lực thành Lam Nhiên nữa.

- vâng, công tử.

Hắc Tuyên nhận lệnh rời đi, thân pháp tinh diệu như một làn gió thoảng phảng phất.

Gióng trầm ngâm nghĩ ngợi, ngươi nhân từ nhưng kẻ nhận sự nhân từ của ngươi không phải ai cũng mang ơn, đôi khi có kẻ sẽ tìm cách quay lại để làm hại ngươi, dù sao vẫn cần có sự chuẩn bị vẫn tốt hơn là bị động trước bất ngờ.

Sơn môn Việt Tông một mảng xôn xao, vì thông báo về hai đường mới và các chính sách quy định mới, khiến đệ tử hào hứng không thôi, vì những điều này đều có lợi với tu đạo của họ.

Chấp Pháp đường và Nhiệm Vụ đường lựa chọn hai sơn phong làm địa điểm rồi tuyển chọn nhân sự phù hợp với công tác của mình, đệ tử, chấp sự xếp một hàng dài tham gia vì đây cũng có trong danh sách được thưởng của nhiệm vụ bảng mới ra.

Thu Mai bên cạnh đó cũng lựa chọn những người có khả năng kỹ nghệ, lễ nhạc cho công tác bản thân được giao phó, cũng tìm người có thể giao phó lại trong thời gian nàng chữa trị.

Bá Khanh cùng nhị đệ Tượng Thạch sau khi cáo biệt Gióng thì cũng nhanh chóng trở lại Vạn Tượng các để thông báo cho tộc đàn về việc Kết minh và Bá Khanh phải vắng mặt một thời gian.

Thành Lam Nhiên tin tức về sự thất bại của đội ngũ tông môn trước Việt Tông trở thành đề tài bàn tán của chúng nhân nhưng vì biết chuyện liên đới không nhỏ nên chỉ thấp giọng bàn luận.

Vạn Niên Thương hội, phân Đà thành Lam Nhiên, Bạch Lan tay cầm báo cáo hạ nhân đem tới trầm ngâm:

- Việt Tông quả không đơn giản như tiểu thư nói, Thiên Việt thương hội này nếu tiểu thư đã chọn làm đường lui thì ta nên làm gì đó trước khi quá muộn.

Bạch Lan nói rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng, nàng có nơi cần đến.

- Bạch Đà chủ, người muốn ra ngoài?? có cần ta gọi xe không??

Lão bản thấy Bạch Lan từ trên lầu đi xuống liền hỏi, tuy Bạch Lan còn trẻ nhưng đã theo tiểu thư từ lâu và là thân tín nên lão không cậy tuổi tác mà lơ là.

- Không cần, ta ra ngoài dạo phố chút, có gì Kha lão cứ quyết định là được.

- được, Đà chủ đi thong thả.

Bạch Lan lắc đầu, dặn dò Kha lão đôi chút, thường thì phân đà cũng không có chuyện gì qua đặc biết nên lão bản cũng có thể tự quyết rồi báo lại sau.

Bạch Lan đi đường chính ngắm nghía phố phường một phen rồi lách vào ngõ nhỏ lấy trong giới chỉ ra một chiếc áo trùm kín đáo khoác lên mình.

Thiên Việt thương hội nằm trên đại lộ thành nam, danh tiếng gần đây cũng có đôi chút khởi sắc do tài nguyên từ Hoả Linh Thạch từ Trúc gia gửi tới cũng như nhiệm vụ thu thập tài nguyên của đệ tử.

Thừa Chí lắng nghe một hộ vệ kể lại tình hình từ tông truyền lại mà tấm tắc không thôi:

- việc này hẳn trở thành đề tài bàn tán một thời gian, Đường chủ có lệnh việc thương hội vẫn không thay đổi thêm nữa cử người theo dõi nhất động nhất tĩnh của các phương thế lực.

- Thiết Nam, ngươi cho người đi tìm hiểu đi, đừng lơ là mà cũng đừng quá lộ liễu.

- vâng, đại nhân.

Thừa Chí ngẫm nghĩ ra chỉ lệnh cho gã Hộ vệ trước mặt, Thiết Nam nhận lệnh rời đi.

Thiết Nam là một đội chưởng Lục Lâm trước đây giờ theo phân phó làm đội trưởng đội hộ vệ bảo an cho thương hội và liên lạc với tông môn, hắn nghe lời dặn của Thừa chí bước ra cửa nói nhỏ với người gác cổng đôi lời rồi ra hiệu cho hắn rời đi.

- xin hỏi, đại chưởng quỹ có ở bên trong??

Hắn hơi đánh giá thanh âm vừa tới này nhìn lại thấy một nữ nhân mặc áo trùm, hắn ngẫm nghĩ hỏi:

- không biết vị tiểu thư này muốn tìm đại chưởng quỹ chúng ta có chuyện gì??

Bạch Lan vốn dĩ muốn vào trong hỏi nhưng thấy người vừa ra này có lẽ có thân phận ở đây nên hỏi vậy.

- ta tới theo lời một vị công tử, có lời nhắn muốn truyền.

Thiết Nam mắt hơi loé, người đến theo lời công tử?? Hắn chỉ biết một vị công tử thôi, hơi hắng giọng vào trong với một thị nữ nói:

- Ngọc Tiên, đưa khách nhân lên lầu..

- vâng, đại nhân.

- mời quan khách..

Thị nữ nghe vậy đáp lời chạy tới ân cần mời Bạch Lan đi theo mình, những khách nhân lên lầu đa phần là khách của chưởng quỹ nên nàng không chút chậm trễ.

Bạch Lan gật đầu đi theo, nàng hơi chút đánh giá quầy hàng Thiên Việt, chủng loại vật phẩm đa dạng nhưng cũng không có gì quá trân quý.

- đại chưởng quỹ có khách muốn gặp.

Ngọc Tiên đưa Bạch Lan lên tới nơi thì gõ cửa cất lời.

Thừa Chí đang ngồi suy tính lại thông tin mới nhận được nghe vậy nghi hoặc, Thiên Việt thành lập không lâu mối làm ăn không lớn nên đại chưởng quỹ như hắn cũng có ít khách tìm đến.

- mời vào đi.

- dạ.

Ngọc Tiên đẩy cửa vào rồi mời Bạch Lan vào trong mới khéo cửa cáo lui.

Hai người đánh giá lẫn nhau trong căn phòng, Thừa Chí có thể nhận thấy tu vi nữ nhân trước mặt này nhưng khiến hắn kinh ngạc là tuổi tác không lớn và hắn cũng không có ấn tượng gì.

Bạch Lan thì cảm thấy trên người to béo trước mặt tuy dáng vẻ ục ịch như chưởng quỹ thường có nhưng trên người có thêm phần gian xảo, đôi chút huyết sát nhàn nhạt.

- không biết quan khách muốn gặp ta là có chuyện gì chỉ giáo??

Thừa Chí khẽ rót tách trà mới đẩy cho người trước mặt dò hỏi.

- Viên chưởng quỹ không cần khách khí, chỉ giáo thì ta không dám, chỉ là muốn hợp tác đôi chút.

Bạch Lan gỡ mũ trùm xuống, đưa tay nhận tách trà mở lời.

Thừa chí nhìn dung mạo của nữ nhân này, đầu óc lập tức xoay chuyển, khuôn mặt này hắn đã từng thấy cách đây không lâu.

- thì ra là Bạch Lan tiểu thư, mấy khi rồng đến nhà tôm, Thiên Việt chúng ta chỉ la thương hội nhỏ không biết Vạn Niên vì sao lại muốn hợp tác với chúng ta??

Càng nhận ra đối phương càng khiến hắn trở nên nghi hoặc, không tự dưng lại có chuyện thịt rụng xuống miệng mèo như vậy.

Nhận ra sự nghĩ hoặc của Thừa Chí, Bạch Lan đoán chắc chuyện sau đấu giá còn chưa nắm rõ.

- chuyện ta cũng không quá rõ ràng, nhưng chỉ biết là tiểu thư nhà ta cùng với công tử, tiểu thư nói ta ra sức giúp Thiên Việt.

- ra là có chuyện này.. Đây là chuyện tốt, không tiểu thư muốn hợp tác ra sao??

Thừa Chí gật gù, điều này chứng tỏ cho sự xuất hiện của nàng ở đây, không biết công tử đã làm gì nhưng đây quả nhiên là một cơ hội lớn.

- ta đang tính bang bạc với chưởng quỹ đây...

- đây phải chăng là cháu dâu tương lai của ta?? Tên Khải Đức này xem ra có con mắt nhìn ah... Tốt tốt...

Bạch Lan đang cất lời bàn bạc thì tiếng vọng từ ngoài cửa khiến nàng ngập ngừng, gì mà Khải Đức?? Gì mà cháu dâu??

Thừa Chí thấy người tới thì hơi ngỡ ngàng đứng dậy hành lễ:

- Đường... À đại nhân người mới đến.

Bạch Lan quay nhìn người mới tới, người này thân Kim y, cơ thể có phần lớn hơn Thừa Chí, người này nhìn nàng cười thích thú khiến nàng có chút bối rối.

- cô nương có thể gọi ta là đại bá ah, nếu gọi theo Khải Đức, còn không thì gọi là Đường chủ cũng được.

Lý Thông phất tay ra hiệu cho Thừa Chí khỏi khách khí, cười nói với Bạch Lan.

Bạch Lan mặt hơi đỏ ngập ngừng hành lễ như lần đầu ra mắt nhà trai:

- Tiểu Lan, ra mắt đại bá.

- hắc hắc... Tốt mới có cháu trai giờ lại thêm cháu dâu quả không tệ.

Lý Thông vỗ bụng đen đét, vui vẻ đánh giá tiểu cô nương trước mặt gật gù, khiến Bạch Lan thêm phần luống cuống.

- Đường chủ đại nhân, ta mới nhận được tin tức từ trong tông truyền tới, không nghĩ đến người lại đích thân ra mặt.

Thừa Chí nhanh nhẹn rót trà cho Lý Thông vừa nói đôi lời.

- à uh! Ta quên nhắc ngươi về chuyện Vạn Niên với lại cũng có chút tò mò Người Khải Đức hay nhắc tới.

- ra vậy, chuyện Vạn Niên tới khiến Thừa Chí có chút bất ngờ.

- uhm! Ngươi cũng ở lại bàn bạc luôn sau này nhớ hợp tác chặt chẽ nhưng đừng lộ phong thanh ra ngoài, tốt nhất là đừng để người khác biết việc Vạn Niên với Thiên Việt cùng Việt Tông có liên hệ với nhau.

- vâng, đại nhân.

Lý Thông dặn dò Thừa Chí đôi chút bảo hắn ở lại cùng họp bàn, vì thân phận Của hắn ở Việt Tông đã nhiều người biết sau này Thừ Chí phải thay hắn ra mặt hành sự.

- ta gọi cô nương là Tiểu Lan được chứ??

- vâng..

Bạch Lan nhu thuận đáp lời, phần vì nàng quát thật có ý với Khải Đức, phần vì tu vi Lý Thông khiến nàng có áp lực, người này khiến nàng có cảm giác mạnh hơn gia gia nàng và tam lão rất nhiều, thậm chí cảm giác so với Thạch gia trước không quá sai biệt.

- trước tiên đây là giới chỉ gần đây chúng ta mới thu nhận được, Tiểu Lan hẳn là biết từ đâu mát có, Thiên Việt ra mặt không quá phù hợp, không biết Vạn Niên có xử lý được không??

Lý Thông lấy từ giới chỉ ra một nắm giới chỉ to nhỏ màu sắc lẫn lộn để lên mặt bàn, những giới chỉ này từ cuộc chiến vừa rồi và tán tu lần tranh đoạt trước hiến lại, hắn đã lọc ra đồ vật cần cho vào kho phần còn lại tính đem ra tiêu thụ nhưng Thiên Việt chưa đủ sức để chống lại sức ép từ tông môn ah, vừa hay lại có Vạn Niên.

Bạch Lan nhìn những giới chỉ trên bàn gật đầu nói:

- chuyện này thì không có gì khó khăn, Tiểu Lan sẽ định giá rồi đưa linh thạch tới cho đại bá, còn việc tiêu thụ chúng coi như sẽ do Vạn Niên phụ trách.

- tốt.. Vậy chuyện này coi như xong. Giờ chúng ta bàn chuyện khác.

- vâng..

Ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn, bàn luận phương án hợp tác cụ thể, ngoài trời thời gian dần trôi qua, phố lên đèn càng trở nên náo nhiệt.

Đại sảnh thành chủ Lam Nhiên lúc này cũng đang có một cuộc họp khác, Hoắc Kỳ ngồi lên chủ vị dù sao đây vẫn là địa nang của hắn. phía dưới là ba người Lâm Lão, Nghiêm Hành với Lãnh Tiêu Thần cùng với những Đà chủ tông môn và người Tứ tông môn.

- hừ, việc này ta không thể bỏ qua được, cái nhục này không trả không làm người.

Lâm lão gằn giọng, sát khí đầy con mắt.

- đúng vậy... Đây là không để tất cả chúng ta vào mắt ah.

Một tông môn trong tứ tông cất lời hưởng ứng, nhưng tất cả lại trầm nhâm suy ngẫm.

- các ngươi sao vậy?? Sợ hãi rồi sao?? Đây không phải là tự làm mất mặt tông môn mình sao??

- Lâm Đà chủ chuyện này...

- haizzz...

- còn phải hỏi sao?? Họ đang lo lắng về chức Đà chủ của bản thân, đâu như ngươi một thân một mình không tổn thất nhân sự lại không phải địa bàn quản hạt của ngươi nên không cần lo lắng?? Suy cho cùng người khơi mào đều là ngươi, mọi chứng cứ ngươi đưa ra đều vô dụng, người đẩy những người ở đây vào đường cụt đều là ngươi cả, ngươi còn tư cách chất vấn người khác ở đây sao??

- ngươi... Tiêu Thần ngươi..

Lẫm lão nét mặt nhăn nhó đỏ tái, muốn nói nhưng ngập ngừng vì hắn đang cố nén tránh nộ hoả công tâm.

Từng ánh mắt nhìn về Lâm lão đầy ý tứ, Tiêu Thần nói không sai tất cả đều vì hắn mà tới cả, Nghiêm Hành cũng chán nản nhìn Lâm lão lắc đầu.

- Tiêu tiền bối không biết người có kiến nghị gì giúp chúng ta giải cục này không??

Hiểu Ân suy ngẫm mà hỏi, từ những điều Tiêu Thần nói nàng nhận ra hắn hẳn có biện pháp không giống như Lâm lão.

Tiêu Thần lộ vẻ trầm ngâm nói:

- ta thấy những người nằm xuống phân nửa chỉ là người không quá quan trọng, hầu như các đà chủ đều nguyên vẹn, nếu sự việc này các ngươi báo cáo lên trên một là chịu tội thất trách dẫn đến hi sinh tính mạng tu sĩ một cách vô vọng hơn nữa thêm tội hành động càn quấy không báo lệnh trên, nhẹ thì cách chức đuổi khỏi tông môn, hai là chết. Ta nghĩ thôi thì ngậm bồ hòn làm ngọt, xem như gió thoảng tính mạng người chết cứ đổ cho yêu thú tác oai tác quái là được, nhiều quá thì báo dần dần.

Từng người gật đầu không thôi, đó đúng là cách hợp lý, yêu thú yêu thú Vạn Tượng các không phải sao?? Chức Đà chủ tuy không lớn nhưng để đạt được nó họ cũng phải bỏ đại giá ah.

- vậy việc tuyển đệ tử thì sao??

- tuyển đệ tử?? Đệ tử đâu phải lúc nào cũng thu được giống nhau? Nhất là nơi khỉ ho cò gáy này?? Hiểu chứ?.

Mấy Đà chủ nhìn nhau cười, quả là người trong cuộc rối người ngoài sáng trí thu đệ tử đâu có chỉ tiêu cụ thể gì đâu? Việc này cứ dấu nhẹm đi chẳng phải xong sao??

Nghiêm Hành không quan tâm với mấy việc của các tông môn, dù sao cũng không phải chuyện của hắn nhưng hắn ngẫm nghĩ nhìn Tiêu Thần hỏi:

- Tiêu huynh, không biết lúc đó huynh đi đâu??

- ta đi gặp Tiêu Mạt, hắn đã gửi tin nhắn cho ta yêu cầu ta đi một mình.

Tiêu Thần nói rồi đưa mảnh giấy Tiêu Mạt đưa hắn ném qua cho Nghiêm Hành.

Nghiêm Hành giở giấy ra đọc rồi vo tròn lại nói:

- nói vậy là thương tật của huynh đúng là do Tiêu Mạt và người của Việt Tông gây ra?? Người Việt tông đó quả đúng là đuổi theo huynh??

- người đó đúng là đuổi theo ta, nhưng đã bị ta cắt đuôi từ sớm, thương tật này là do Tiêu Mạt ra tay, Tiêu Mạt và người Việt Tông chưa chắc đã liên quan tới nhau.

Tiêu Thần sát khí cuồn cuộn như hồi tưởng lại mà nói.

Nghiêm Hành sửng sốt nghi hoặc hỏi lại:

- mình Tiêu Mạt gây ra?? Hắn ta lợi hại vậy sao?? Huynh chắc chắn không vậy??

- Nghiêm Huynh đánh giá thấp Tiêu Mạt rồi! Hắn dẫu sao từng đứng trước ta trên nhẫn bảng Phù Tang, lại là truyền nhân duy nhất của Phiêu Tuyết lâu cường đại, hắn có thể hạ thủ trong thành chủ Tru Hoang mà toàn vẹn rời đi đó. Còn chuyện Việt Tông, huynh cũng rõ tên đó là yêu thú phi hành, hơn nữa nếu quả thật chúng liên hệ với nhau mạng ta còn được tới giờ sao??

Những người khác kinh ngạc sợ hãi nhìn Tiêu Thần, dù sao từng là đệ tử đại phái Phiêu Tuyết lâu này cũng đã nghe phong thanh, nhẫn bảng cũng từng có ấn tượng, không ngờ Tiêu Mạt này lại có thân phận như vậy.

- hừ ai biết được ngươi nói thật giả?? Biết đâu ngưoi đóng kịch loè người?? Những lời ngươi nói chẳng phải đang bênh vực Việt Tông sao?

Lâm lão chỉ tay hướng Tiêu Thần công kích, lời hắn nói khiến người khác cũng không phải không cảm thấy có lý.

- hahaha... Ngươi đường đường là đà chủ thành lớn mà nói lời như hài tử...cả Phù Tang ai không biết ta là người diệt cả Tiêu tộc nhà hắn?? Không tin có thể đi mà hỏi. Người nhìn đi ngươi biết đây là gì không?? Cánh tay đấu cái quan trọng nhất của nhẫn giả....

Tiêu Thần cười như điên nói, giơ cánh tay cứng ngoắc tím tái lên mà hỏi.

Từng ánh mắt đổ về cánh tay Tiêu Thần lắc đầu, với tu sĩ bình thường mất đi cánh tay là mất đi một phần lực lượng với nhẫn giả càng thêm phần bất tiện, Lâm lão sợ rằng thêm một lần sai nữa rồi!

- thật thật, giả giả chỉ lòng ngươi biết, trừ khi ngươi theo chúng ta tới Việt Tông lần nữa..

- hừ, ngươi lại muốn ta bán nốt cái mạng này cho ngươi vì mấy lời lẽ rẻ mạt này sao??

" vù" " xoẹt"

- ngươi....

Tiêu Thần hừ lạnh thân hình biến mất hiện sau lưng Lâm lão, thanh kiếm đặt lên cổ lão cứa một lằn sâu, huyết dịch từ trong cổ Lâm lão phun ra như người ta chọc phải đường nước ngầm.

Lâm lão tay ôm chặt cổ, mắt trợn ngược muốn nói gì đó nhưng chưa dứt lời đã tận hơi gục xuống vũng máu, trước sự ngỡ ngàng của chúng nhân.

Tất cả đứng dậy binh khí nơi tay cảnh giới, Tiêu Thần thu kiếm vào vỏ nhìn chúng nhân nói:

- con mẹ nó! Không hiểu sao thằng ngu này tu luyện được Hoá Thần, lại được làm Đà chủ?? Các ngươi cứ nói hắn là do ta giết là được.

Tiêu Thần nói rồi thân hư thoát biến mất khỏi đại sảnh, để lại những người khác nhìn theo kinh sợ, nhẫn giả ah tuy thương tích trên người nhưng vẫn là kẹt đáng sợ, có trách thì trách mình ngu thôi! Từng người nhìn cái xác của Lâm lão lắc đầu rồi quay người hành lễ với nhau rời đi.

Hoắc Kỳ ngồi một mình nhìn Lâm lão lúc này chỉ còn là cái xác không hồn, đây là Hoá Thần ah cứ vậy mà nằm xuống, khiến hắn càng cảm thấy khiếp sợ hơn cả là mọi việc đều vì Việt Tông mà có, cũng thở dài nhẹ nhõm vì lựa chọn ban đầu của mình.

- người đâu?? Dọn dẹp Lâm Đà chủ lại đóng hộp kèm một bức thư Lâm Đà chủ chọc giận nhẫn giả Ám Ảnh lâu nên bị Lãnh Tiêu Thần giết hại.

- rõ thưa thành chủ.

Hạ nhân chạy vào nhìn thi thể Lâm lão mà gật đầu nhanh chóng dọn dẹp, một lão giả trải giấy trên bàn mài mực mà viết lại nguyên văn. Hoắc Kỳ trầm ngâm, việc hôm nay hắn phải nhanh chóng báo lại cho vị Tông chủ kia biết mới được.

Thành Lam Nhiên về đêm, đâu đó nơi tửu lâu người tra vẫn truyền nhau về một Việt Tông, tân tấn tông môn đối chọi lại với cuộc tấn công của tứ tông môn và phân đà tam tông tứ môn, chẳng mấy chốc Việt Tông đã là tông môn có danh vọng bậc nhất nơi Lam Nhiên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play