Mắt thấy gậy sắp đập xuống Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm hốt hoảng nhào lên lưng hắn, đỡ một gậy này, đau đến bật kêu rên một tiếng.
Chử Thiếu Phong vội vàng xoay người, đen mặt ôm Lạc Phàm bảo vệ trong ngực, giơ tay bắt lấy kẻ kia quăng gã xuống đất.
Bãi đỗ xe xảy ra ẩu đả rất nhanh khiến nhân viên an ninh chú ý. Chờ đến khi bọn họ chạy tới, những kẻ đó đã bị Chử Thiếu Phong thu thập đến mặt mũi bầm dập, thấy bảo an xuất hiện vội tứ tán chạy mất.
Trần Dục Hạ bị trận này dọa choáng váng, trốn trong góc động cũng không dám động.
Chử Thiếu Phong hấp tấp ôm Lạc Phàm lên xe, khởi động máy lao nhanh đến bệnh viện. Sắc mặt hắn vẫn duy trì vẻ khó coi, Lạc Phàm ngồi bên cạnh bất an cúi đầu, đau đớn nóng rát truyền đến từ lưng làm cái trán y thấm đầy mồ hôi lạnh.
Chử Thiếu Phong lạnh mặt nói: "Vừa rồi ai cho em xông lên?"
"Em....." Lạc Phàm sắc mặt tái nhợt. "Em lo lắng cho anh."
Lời vừa nói ra, xe đột nhiên phanh lại. Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn, phát hiện bọn họ đang ở ngã tư đường, vừa lúc chờ đèn đỏ. Chử Thiếu Phong bên cạnh xoay đầu nhìn y: "Về sau không cho phép em làm loại chuyện này, có nghe không?"
Lạc Phàm do dự một cái, gật gật đầu, trong lòng nghĩ gì lại không nói cho Chử Thiếu Phong biết. Nếu như Chử Thiếu Phong có gặp nguy hiểm, y chắc chắn sẽ lại quên mình xông lên che cho hắn.
Chử Thiếu Phong lại hỏi: "Có biết ai làm không?"
Lạc Phàm không cần suy nghĩ nói ra một cái tên: "Diệp Lân."
Diệp Lân? Lông mày Chử Thiếu Phong nhấc lên, trong mắt lóe một tia sát ý. Cái kẻ Diệp Lân này nhân phẩm thế nào, hắn cũng đã nghe qua. Thích bao dưỡng, quy tắc ngầm, nam nữ đều ăn, đại ác bá chân chính trong giới giải trí. Chử Thiếu Phong vốn không tính cùng kẻ này và Diệp thị sau lưng gã có liên quan gì, nhưng nếu đã biết Diệp Lân dám đánh chủ ý lên người Lạc Phàm, hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho gã.
Cách ngày, Diệp Lân bị người chặn đường trùm bao đánh ở cửa câu lạc bộ đêm, phải nằm trong bệnh viện đến hơn nửa tháng. Đồng thời cổ phần Diệp thị ở thị trường chứng khoán cũng bị người ác ý thu mua với số lượng lớn, trong lúc nhất thời Diệp gia vội đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian đi quản mấy chuyện vặt vãnh của gã.
Diệp Lân âm thầm cắn răng, cho người đi tra là ai ở sau lưng giở trò quỷ. Trưởng bối trong tộc đến nói cho gã không được tiếp tục gây chuyện, lúc này gã mới biết là Chử Thiếu Phong đang đối phó gã.
Chử Thiếu Phong, người thừa kế Chử thị tập đoàn. Tuy rằng Diệp gia ở Hải Thành quyền thế rất lớn, nhưng so sánh với Chử gia ở kinh thành lại không là cái gì. Diệp Lân sắc mặt trắng nhợt, như thế nào cũng không nghĩ tới, gã cùng lắm là muốn chơi đùa Lạc Phàm thôi, ai ngờ lại chọc phải Chử Thiếu Phong.
Gã xem nhẹ địa vị của Lạc Phàm trong lòng chử Thiếu Phong, mà lần cảnh cáo này của Chử đại thiếu cũng khiến gã tởn đến già.
Người của Chử Thiếu Phong, gã không động đến được. Diệp Lân nằm trên giường bệnh chỉ có thể tạm thời áp xuống ý niệm lung tung rối loạn trong đầu.
Hôm sau, sau khi cùng Trần Dục Hạ đi thử máy, Lạc Phàm kết thúc công việc trở về. Khoảng thời gian này thường phải về muộn, Chử Thiếu Phong luôn đeo bộ mặt nặng như chì, Lạc Phàm muốn tặng cho hắn một cái kinh hỉ, vì vậy không báo trước với hắn tối nay sẽ về sớm.
Trong lúc y loanh quanh trong bếp chuẩn bị cơm chiều, một chiếc siêu xe chạy vào trong sân. Một vị phu nhân ăn mặc ung dung hoa quý từ trên xe bước xuống, tháo kính râm lộ ra gương mặt được bảo dưỡng rất khá, biểu tình căng thẳng, ánh mắt sắc bén.
Ngô thẩm cung kính tiến lên, nói: "Phu nhân, bà đã tới."
Người tới đương nhiên là Chử phu nhân, bà lạnh lùng nhìn Ngô thẩm, hỏi: "Nam hồ ly kia ở nhà không?"
"Bà là nói Lạc tiên sinh sao? Hôm nay cậu ấy trở về tương đối sớm..." Ngô thẩm lau mồ hôi, đi theo Chử phu nhân vào phòng, trong lòng cầu nguyện đại thiếu gia mau mau trở về.
Chử phu nhân đột nhiên tới, không ai kịp trở tay, huống chi là Lạc Phàm. Khi y bưng một mâm đồ ăn ra, kết quả nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha uống trà, y sửng sốt, suýt chút nữa làm rơi mâm trong tay.
Từ lần gần nhất đối diện Chử phu nhân không biết đã qua bao nhiêu năm.
Nhưng mặc kệ là qua bao lâu, y đều có thể nhìn ra chán ghét trong ánh mắt bà.
Lạc Phàm hít sâu một hơi, trấn định nói: "Bá mẫu, ngài tới khi nào, sao không báo trước một tiếng để con cùng Thiếu Phong đi đón ngài."
"Báo trước cho cậu?" Chử phu nhân cười lạnh một tiếng, "Để cậu có thời gian chạy trước ư?"
"Như thế nào lại vậy." Lạc Phàm cười cười, ngồi xuống một sô pha đơn đối diện, "Con cùng Thiếu Phong nếu quyết định quay lại với nhau, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện gạt ngài."
Tay bưng trà của Chử phu nhân run lên, sắc mặt càng thêm khó coi, "Lạc Phàm, ta nói cậu vì cái gì lại không thể buông tha con trai ta? Trên đời nhiều đàn ông như vậy, cậu thích ai cũng được, vì sao nhất định là con trai ta?"
Nghe Chử phu nhân lên án, Lạc Phàm tuy trong lòng không dễ chịu nhưng vẫn như cũ kiên định nói: "Người con yêu là Chử Thiếu Phong, không phải người nào cũng có thể."
"Cậu làm như vậy chính là hủy hoại nó!" Chử phu nhân kích động đứng dậy, "Năm đó Thiếu Phong vì cậu mà đắc tội toàn bộ Chử gia, từ bỏ tiền đồ sáng lạn, nhưng cậu đã hồi báo nó cái gì? Một số tiền liền có thể dễ dàng mua được cậu!"
Lạc Phàm cúi đầu xuống, "Bá mẫu, chuyện trước đây là con làm sai."
"Không chỉ là trước đây, hiện tại cũng là sai lầm." Chử phu nhân đi đến trước mặt Lạc Phàm, lạnh lùng nói: "Thiếu Phong sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, nếu không làm vậy, nó không thể kế thừa gia nghiệp Chử gia, cậu nếu là thực sự yêu nó thì hãy vì nó mà buông tay đi."
"Kết hôn?" Lạc Phàm tâm run lên, ngẩng đầu nói: "Thiếu Phong muốn kết hôn?"
"Bằng không cậu nghĩ sao? Hay là nói cậu sẽ trơ mắt nhìn Thiếu Phong cùng người khác thành gia lập nghiệp, sinh nhi dục nữ, bản thân là nam tiểu tam phá hư tình cảm gia đình người ta?"
Lời Chử phu nhân như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào ngực Lạc Phàm, làm y đau đến thở không nổi. Y không biết Chử Thiếu Phong muốn kết hôn, cũng chưa từng có ai nói với y chuyện này. Tưởng tượng sau này Chử Thiếu Phong sẽ cùng một ai khác xây dựng một gia đình hạnh phúc, tay y liền run rẩy đến không được.
Chử phu nhân nhìn bàn tay run rẩy đầy bất an của y, nói tiếp: "Nghe nói cậu từng ở viện điều dưỡng một thời gian?"
Lạc Phàm sửng sốt, cứng đờ gật gật đầu. Chử phu nhân cười lạnh, "Cậu là một thằng đàn ông, còn là một thằng đàn ông có tiền sử bệnh tâm thần, cậu nghĩ ta sẽ yên tâm cho cậu và con trai ta ở bên nhau? Cậu có từng nghĩ tới khi quan hệ của hai người bị đưa ra ánh sáng, danh dự của Thiếu Phong cùng danh dự của Chử gia sẽ bị tổn hại cỡ nào không?"
Lạc Phàm biết Chử phu nhân nói không sai. Độ bao dung và tiếp thu của thế nhân về ba chữ "đồng tính luyến" vốn không hề cao. Huống chi sau lưng Chử Thiếu Phong là lợi ích của cả tập đoàn Chử thị, nếu bị phát hiện người thừa kế của tập đoàn Chử thị là một kẻ đồng tính, như vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhưng dù vậy, y cũng sẽ không cùng Chử Thiếu Phong tách ra.
Kiếp trước đã mất đi một lần, đến kiếp này dù bị mọi người phản đối thì đã làm sao? Lạc Phàm đứng dậy, nhìn thẳng Chử phu nhân, không hề lùi bước nói: "Bá mẫu, mặc kệ ngài nói gì, lần này con cũng sẽ không rời đi Thiếu Phong."
"Cậu......" Chử phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Bà không nói hai lời giơ tay tát lên mặt Lạc Phàm. Lạc Phàm cũng không né, đứng ở chỗ đó mặc bà phát tiết. Móng tay sắc nhọn cào lên mặt y, trên làn da trắng trắng lập tức xuất hiện màu đỏ tươi. Ngay lúc Chử phu nhân lại muốn động thủ, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa mạnh mẽ, có người bước nhanh tới bắt lấy cổ tay Chử phu nhân, cứng rắn nói: "Mẹ! Mẹ đang làm gì?!"
Chử phu nhân quay đầu lại, nhìn đến Chử Thiếu Phong đã trở về, cảm thấy chột dạ.
Chử Thiếu Phong nhìn dấu tay trên mặt Lạc Phàm, cả giận nói: "Em không biết tránh đi sao?"
Lạc Phàm ngơ ngác mà lắc lắc đầu.
Chử Thiếu Phong buông tay đang giữ Chử phu nhân, đi đến bên cạnh Lạc Phàm hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Lạc Phàm cường chống cười nói: "Bá mẫu sức lực không lớn."
Chử Thiếu Phong nhíu nhíu mày, hắn xoay người nhìn về phía Chử phu nhân, sắc mặt thập phần khó coi. "Mẹ, mẹ làm như vậy là có ý tứ gì?"
Chử phu nhân vừa rồi khí thế còn thập phần kiêu ngạo, lúc này nhìn thấy Chử Thiếu Phong cả người liền trở nên ủ rũ. Bà không được tự nhiên nói: "Mẹ không phải tới đón con trở về sao? Trong nhà còn một đống chuyện như vậy cũng không thấy con trở về xử lý, cả ngày ở chỗ này lêu lổng, con có biết cái thằng Chử Đường kia......"
"Mẹ." Chử Thiếu Phong mở miệng đánh gãy lời bà, "Con biết mẹ đang nghĩ cái gì, chuyện Chử gia con sẽ gánh vác, nhưng Lạc Phàm con cũng không thể buông bỏ."
Nói, hắn gắt gao cầm chặt tay Lạc Phàm.
Một màn như vậy làm Chử phu nhân cảm thấy khó thở. Bà giơ tay chỉ vào Chử Thiếu Phong, nói: "Ta mặc kệ con cùng nó thế nào, con muốn chơi, có thể, chơi thế nào cũng được, nhưng ít nhất.... ít nhất cũng phải về kết hôn cho ta......"
Lạc Phàm nghe vậy bất an rút tay lại. Chử Thiếu Phong xoay đầu nhìn y cười cười, sau đó nói với Chử phu nhân: "Con sẽ không kết hôn."
Chử phu nhân sửng sốt. "Con nói cái gì?"
"Con sẽ không kết hôn." Chử Thiếu Phong lại thuật lại một lần, hắn nhìn Lạc Phàm, bất luận là trong mắt hay trong lòng đều chỉ có duy nhất Lạc Phàm tồn tại. "Cổ phần ông nội để lại cho con, con cũng không muốn."
Chử Thiếu Phong chậm rãi nói, ngữ khí lại rất kiên định. Vô luận ai nghe xong cũng đều sẽ không nghi ngờ hắn giờ phút này là chân tâm.
Lạc Phàm hốc mắt đỏ lên, y biết này nghĩa là Chử Thiếu Phong vì y mà từ bỏ mọi thứ, từ bỏ thân phận Chử gia đại thiếu, tựa như năm đó hắn vì y mà rời khỏi Chử gia. Hiện giờ, cũng là như vậy.
Chử phu nhân như thế nào cũng không nghĩ tới, con trai bà lại có suy nghĩ như vậy. Bà nằm mơ cũng nghĩ đến làm thế nào để hắn sớm ngày thành hôn, kế thừa gia nghiệp, nhưng hiện giờ con trai bà chỉ nói một câu đơn giản đã đánh nát tất cả giấc mơ của bà.
Ở Chử gia ngần ấy năm, bà chịu đựng chuyện chồng ngoại tình, suy trì tôn nghiêm của dâu trưởng Chử gia chỉ vì một ngày con trai mình có thể hoàn toàn kế thừa Chử gia. Nhưng hiện tại, đứa con trai mà bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn lại chỉ vì một thằng đàn ông mà muốn từ bỏ gia nghiệp khổng lồ Chử gia, bảo bà sao có thể tiếp thu được?
Chử phu nhân chỉ cảm thấy sắp thở không nổi, trước mắt tối sầm, thẳng tắp ngất đi.
"Mẹ!"
*
Chử phu nhân bị Chử Thiếu Phong chọc tức đế bệnh cũ tái phát, suốt đêm đưa vào bệnh viện. Tuy rằng bệnh tình đã ổn định, rốt cuộc cũng là tuổi đã lớn, thân thể chịu không nổi, việc điều dưỡng kế tiếp cực kỳ quan trọng.
Chử Thiếu Phong mấy năm nay vội làm sự nghiệp, ít quan tâm đến bà. Lần này nhìn mẫu thân té xỉu trước mắt mình, hắn mới phát hiện, thì ra người phụ nữ trẻ tuổi trong trí nhớ cũng đã già rồi.....
Hắn ngồi trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt đã có dấu vết tháng năm của bà, không khỏi hối hận lúc trước lại chọc giận bà như vậy. Lạc Phàm đứng bên cạnh hắn, trong mắt cũng tràn ngập tự trách. Y nhỏ giọng nói: "Thiếu Phong..... Em......"
Chử Thiếu Phong nắm tay y, lắc lắc đầu. "Chuyện này không trách em."
Sao lại có thể không trách y? Nếu không phải y một hai phải cùng Chử Thiếu Phong bên nhau cũng sẽ không khiến Chử phu nhân giận đến té xỉu. Lạc Phàm nghĩ, rút tay khỏi tay Chử Thiếu Phong, đi ra hành lang hít thở bình phục tâm tình.
Phía sau có một đôi tay luồn ra ôm lấy y, Lạc Phàm quay đầu lại, rơi vào ánh mắt ôn nhu của Chử Thiếu Phong. "Em sao lại ra đây?" Chử Thiếu Phong hôn hôn môi y, "Chuyện của mẹ, em không cần tự trách. Tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục bà."
Nói thì nói vậy, trong lòng Lạc Phàm vẫn không thể ngừng lo lắng sốt ruột. Chử phu nhân phản đối vẫn luôn là một bức tường cao cao trong lòng Lạc Phàm, vĩnh viễn ngăn cách y cùng Chử Thiếu Phong. Nhưng mặc kệ bà đã nói gì, bà vẫn là mẹ ruột của Chử Thiếu Phong, tâm tình mất đi mẫu thân khiến y lý giải được tâm trạng Chử Thiếu Phong lúc này. "Bá mẫu đã lớn tuổi, anh cũng đừng kích thích bà. Bà nói gì thì anh nghe lời đi."
"Kia nếu bà vẫn bức tôi phải kết hôn, em muốn tôi đáp ứng sao?" Chử Thiếu Phong cố ý trêu chọc nói.
Đang tiếc Lạc Phàm lúc này cười không nổi, y ngượng ngùng nói: "Chuyện đùa này không thú vị chút nào."
Chử Thiếu Phong đưa tay vỗ vỗ lưng y, trấn an nói" "Được rồi, em yên tâm đi, tôi biết tính mẹ mà, nhất định sẽ có biện pháp để bà đồng ý." Sau đó hắn lại nói: "Hai ngày nữa..... Tôi phải đưa bà về chủ trạch. Bệnh án và người phụ trách bà đều ở đó, trở về điều dưỡng sẽ yên tâm chút."
"Nói cũng đúng." Lạc Phàm nhanh chóng gật đầu.
Chử Thiếu Phong bất mãn nói: "Như vậy tôi sẽ phải rời đi một khoảng thời gian, em chẳng lẽ không nên tỏ vẻ lưu luyến một chút?"
"Lại không phải không trở lại." Lạc Phàm trừng mắt nhìn trừng hắn.
Chử Thiếu Phong ôm Lạc Phàm vào ngực, biểu tình có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi sẽ cố gắng trở về trước Tết âm lịch"
Đã nói, sẽ ở bên em cùng đón năm mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT