Sau khi ra khỏi ghế lô, sắc mặt Lạc Phàm trầm xuống, cũng không có bởi vì đã trả lại tiền mà thoải mái hơn.

Vừa rồi khi rời đi, sở dĩ y nhắc nhở Chử phu nhân để Chử gia lưu ý tập đoàn Vinh Chính, là bởi vì ở kiếp trước kẻ đã phái người bắt cóc và hại chết Chử Thiếu Phong chính là lão tổng Vinh Thành của tập đoàn Vinh Chính. Tập đoàn Vinh Chính từng hỗn hắc đạo, sau này tuy rằng đã tẩy trắng nhưng phong cách xử sự vẫn như cũ giữ lại phương thức bang phái.

Hồi đầu năm cạnh tranh thất bại với Chử gia, Vinh Thành ghi hận trong lòng, thừa dịp Chử Thiếu Phong cùng Chử gia đoạn tuyệt quan hệ bắt đầu lên kế hoạch bắt cóc.

Lạc Phàm lại nghĩ đến qua mấy ngày nữa chính là ngày giỗ Chử Thiếu Phong trong kiếp trước, không khỏi lo lắng tập đoàn Vinh Chính sẽ lại lần nữa gây bất lợi cho Chử Thiếu Phong.

Y lòng tràn đầy sầu lo mà trở về nhà, ở trên đường trở về, thuận tiện ghé qua siêu thị, mua chút đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, chờ khi về đến nhà thì trời đã tối. Vào nhà bật đèn, Lạc Phàm đem đồ vật xách đến phòng bếp. Vừa nhìn liền thấy Chử Thiếu Phong đang ngồi trên sô pha hút thuốc.

Y sửng sốt đi qua: “Đã về rồi sao lại không bật đèn?”

Chử Thiếu Phong ngón tay vẩy tàn thuốc, chậm rãi phun ra vòng khói, trong sương khói lượn lờ hắn diện vô biểu tình mở miệng hỏi: “Đi đâu?”

Nhìn bộ dáng lãnh đạm của  Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm cảm thấy trong lòng quái quái. Y ngồi vào bên người hắn, thân mật mà dựa vào vai hắn: “Đi ra ngoài mua vài món ăn, làm sao vậy, tâm tình không tốt?”

Chử Thiếu Phong nhìn y một cái, lại không đáp lời.

Lạc Phàm suy đoán: “Có phải hay không công ty xảy ra chuyện gì?”

Dùng sức đem tàn thuốc dí vào gạt tàn, Chử Thiếu Phong cười lạnh: “Em thực hi vọng tôi xảy ra chuyện?”

“Như thế nào sẽ?” Lạc Phàm ngẩn người, không biết Chử Thiếu Phong đây là đang bực bội chuyện gì. Buổi sáng không phải còn tốt sao?

Chử Thiếu Phong lại từ trong túi lấy ra một phong thư, ném tới trên bàn: “Hôm nay có người gửi đến công ty.”

Lạc Phàm trong lòng đột nhiên không biết vì sao có loại dự cảm bất hảo. Y vươn tay lấy phong thư, mở ra, phát hiện bên trong là một chồng ảnh chụp.

Tâm lộp bộp một chút, ngón tay rút ra ảnh chụp có chút run rẩy, đến khi nhìn rõ, y hai mắt tối sầm, tất cả ảnh trên tay lả tả rơi xuống đất. Trên tấm ảnh kia, thế nhưng là cảnh y đang nhận chi phiếu từ Chử phu nhân.

Không ngờ…… Chử phu nhân còn để lại hậu chiêu như vậy.

Lạc Phàm nhắm mắt lại, trong lòng là hoảng loạn xưa nay chưa từng có.

Y cho rằng đem tiền trả lại thì chuyện này có thể kết thúc, lại không nghĩ rằng, quỹ đạo kiếp trước bị thay đổi, hết thảy cũng sẽ thay đổi.

Chử Thiếu Phong đã biết. Biết y vì tiền mà từng mang tâm tư muốn rời đi hắn.

Mặc dù y đã đem tiền trả về, nhưng lại còn mặt mũi nào cùng Chử Thiếu Phong giải thích sao?

Chưa từng như vậy hận chính mình ngu xuẩn, nhìn lạnh nhạt trong mắt Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm vội vàng bắt lấy tay hắn nói: “Thiếu Phong, anh nghe em nói……”

Chử Thiếu Phong lại vô tình mà đẩy ra y, ai ngờ lực đạo quá lớn, Lạc Phàm không có phòng bị  bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, tay  gạt qua làm đổ gạt tàn thuốc trên bàn, tàn thuốc rơi đầy trên người y, mà gạt tàn lại nặng nề nện trên trán y, đập đến y phải choáng váng.

Y theo quán tính mà hô khẽ: “Đau……”

Nhưng ánh mắt Chử Thiếu Phong nhìn về phía y lại như là đang nhìn một người xa lạ, thậm chí không một cái chớp mắt.

“Tôi chỉ hỏi em một câu, có phải hay không em nhận tiền từ mẹ tôi?”

Lạc Phàm đôi tay vô lực mà buông xuống dưới, gật gật đầu.

Hồi lâu cũng chưa nghe thấy Chử Thiếu Phong nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng làm không khí trong phòng càng thêm đọng lại. Lạc Phàm tâm trầm xuống tận đáy cốc, luống cuống thử giải thích: “Em xác thực nhận tiền từ bá mẫu, nhưng hôm nay em đã đem tiền trả……”

“Không cần phải nói.” Chử Thiếu Phong đánh gãy lời y, ngữ khí lạnh buốt. “Lạc Phàm, tôi đối với em thực thất vọng.”

Thất vọng.

Ở bên nhau nhiều năm qua Chử Thiếu Phong chưa từng nói những lời nặng nề như vậy với y.

Lạc Phàm cuống quít đứng dậy, muốn đụng vào Chử Thiếu Phong, lại bị hắn không dấu vết mà né tránh.

Chỉ thấy Chử Thiếu Phong tàn nhẫn cười, câu nói giống như gáo nước lạnh đem từng hi vọng leo lét mấy ngày này trọng sinh của Lạc Phàm toàn bộ dập tắt. “Chia tay đi, cậu mang theo một ngàn vạn kia cút càng xa càng tốt.”

Đến tận khi cửa phòng bị đóng lại, phát ra tiếng vang trầm đục, Lạc Phàm mới chậm rãi phục hồi tinh thần, yên lặng đem căn nhà bởi vì tranh chấp vừa rồi mà trở nên bừa bộn thu thập gọn gàng, lại vào phòng bếp làm cơm. Thức ăn từng đĩa từng đĩa được bưng lên bàn, Lạc Phàm ngồi ở trước bàn cơm, cũng không ăn, chỉ là lẳng lặng mà ngồi. Hôm nay làm đều là món Chử Thiếu Phong thích, Lạc Phàm nghĩ, hắn sẽ trở về ăn.

Chờ một cái chính là vài tiếng đồng hồ, thời gian tích táp mà đi qua, đảo mắt tới 12 giờ. Lạc Phàm chống đầu, mí mắt đều sắp đánh nhau. Y đưa mắt nhìn huyền quan, lại không có người mở cửa tiến vào.

Y đứng dậy, đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh. Chử Thiếu Phong không trở về, Lạc Phàm ở trên sô pha đợi hắn một đêm. Đèn trong phòng sáng choang chiếu vào đôi mắt y, tuy rằng chói mắt, nhưng y lại như thế nào cũng không chịu đem đèn tắt đi.

Hừng đông, Lạc Phàm chưa đánh răng rửa mặt, ngay cả râu cũng không xử lý đã ra cửa. Gọi một chiếc taxi yêu cầu tới công ty Chử Thiếu Phong, thẳng đến giờ khắc này y mới thật sự ý thức được, Chử Thiếu Phong muốn cùng y chia tay!

Vui sướng sau trọng sinh mấy ngày qua lại bởi vì quyết định của Chử Thiếu Phong mà biến mất hầu như không còn.

Y cho rằng sau khi sống lại có thể trở lại quá khứ vãn hồi sai lầm từng phạm phải, có thể cùng Chử Thiếu Phong hảo hảo sinh hoạt, lại không biết vận mệnh chung quy vẫn là cho y một đường vòng. Quả nhiên, trên đời nơi nào có chuyện tốt như vậy?

Ánh mắt lạnh nhạt đêm qua của Chử Thiếu Phong, y nhớ tới mà toàn thân phát run.

Trong đôi con ngươi đó hoàn toàn không có tình yêu.

Hắn không còn yêu y.

Ngón tay dùng sức véo sâu vào thịt, Lạc Phàm nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh.

Tới công ty Chử Thiếu Phong cũng không có nhìn thấy hắn, ngược lại là bị nhân viên lễ  tân mới tới ngăn lại, nói là không có hẹn trước Chử tổng thì không thể gặp được. Lạc Phàm trước giờ tìm Chử Thiếu Phong có bao giờ yêu cầu cái gì hẹn trước, y biết đây là Chử Thiếu Phong không muốn gặp y, trong lòng càng thêm khó chịu.

Đây là trừng phạt sao?

Nếu Chử Thiếu Phong không còn yêu, là đối y trừng phạt, kia y chỉ có thể cam tâm tình nguyện mà chịu phạt.

Nhưng trước đó, y ít nhất muốn nhìn đến đời này Chử Thiếu Phong có thể bình bình an an vượt qua. Chỉ cần Chử Thiếu Phong có thể bình an mà tồn tại, liền tính là y phải vĩnh viễn rời đi cũng đáng giá.

Lạc Phàm nghĩ thế nào cũng muốn gặp Chử Thiếu Phong một lần, hướng hắn cảnh báo để hắn mấy ngày nay có thể có sự chuẩn bị đề phòng.

Vì thế y liền mỗi sáng sớm đều tới dưới công ty Chử Thiếu Phong chờ, chỉ mong có thể chờ đến người.

Nhưng không chờ được Chử Thiếu Phong, lại chờ tới lão đồng học Quách Dương.

Quách Dương là người đầu tiên hợp tác với Chử Thiếu Phong, hắn thấy Lạc Phàm ở dưới công ty bồi hồi mấy ngày, không khỏi kinh ngạc: “Lạc Phàm? Cậu như thế nào không đi lên ngồi?”

Lạc Phàm xấu hổ cười cười, không có trả lời.

Quách Dương thấy y như vậy, như là đoán được cái gì. “Hai người cãi nhau?”

Lạc Phàm gật gật đầu cười khổ.

Quách Dương buông tiếng thở dài “Xem ra mấy ngày này Chử Thiếu Phong nổi điên là có nguyên nhân.”

“A?” Lạc Phàm ngẩn người, “Thiếu Phong anh ấy làm sao vậy?”

“Cậu ta mấy ngày nay chưa tới công ty, cậu cũng đừng ngây người đợi ở đây nữa.” Quách Dương dứt lời, thấy Lạc Phàm vẻ mặt lo lắng, lại nói: “Cậu ta về Chử gia.”

Lạc Phàm sửng sốt. “Chử gia?”

“Ừ.” Quách Dương gật đầu, “ Cổ phần công ty của cậu ta cũng toàn bộ chuyển cho tôi với mấy anh em khác, về sau cậu ta sẽ không tới đây nữa.”

Trên đường trở về, Lạc Phàm đần độn. Y chẳng thể nghĩ tới, Chử Thiếu Phong sẽ vứt bỏ công ty hắn một tay sáng lập, trở lại Chử gia. Là chán ghét cuộc sống lăn lộn cực khổ, hay là bởi vì đối với y đã thất vọng tột đỉnh?

Mặc kệ là cái nào đều làm Lạc Phàm sâu sắc mà cảm nhận được, Chử Thiếu Phong đã không muốn lại cùng y có bất cứ quan hệ gì.

Tại sao lại như vậy?

Hết thảy biến cố đều tới đột nhiên, ngày đó y đi ra ngoài trả lại tiền như thế nào cũng không nghĩ tới, Chử Thiếu Phong sẽ cùng y nói chia tay. Y cho rằng chỉ cần đem tiền trả về là có thể đem những việc y từng làm hoàn toàn xóa sạch. Trời cao cho y sống lại một lần, chẳng lẽ không phải để y hối cải làm lại từ đầu sao?

Nhưng thẳng đến giờ khắc này y mới hiểu được, ý nghĩa của trọng sinh không phải để làm lại, mà là chuộc tội, chỉ cần chuộc tội với  Chử Thiếu Phong.

Không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đã đi đến nơi nào, sắc trời bắt đầu tối, trên đường lắc rắc mưa phùn, Lạc Phàm bị người chặn ở ngõ cụt.

Một cây gậy gỗ đập mạnh vào đầu y, trước mắt Lạc Phàm tối sầm, thân mình nặng nề ngã xuống trên mặt đất, mất đi ý thức.

***

Chờ khi y tỉnh lại, phát hiện chính mình toàn thân trên dưới bị người dùng dây thừng trói, miệng còn bị bịt một khối vải trắng. Lạc Phàm nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện chính mình bị trói ở một kho hàng, trên đầu là một bóng đèn vàng ảm đạm. Lạc Phàm tim đập nhanh, mồ hôi lạnh chảy ra.

Đây là nơi nào, y như thế nào lại ở chỗ này?! Là ai đã bắt y? Lạc Phàm càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng sợ hãi không thôi. Y giãy giụa muốn đem dây thừng cởi ra, lại là càng cởi càng chặt. Đúng lúc này, y nghe được một trận tiếng bước chân đi tới, vội vàng từ bỏ giãy giụa, tiếp tục ngụy trang thành bộ dạng hôn mê.

Có mấy gã đàn ông đi đến, mắng chửi thô tục. Lạc Phàm nghe được bọn họ nói tên Chử Thiếu Phong, thân mình cứng đờ một cái, tim treo đến cổ họng.

“Bà mẹ nó, thằng nhãi Chử Thiếu Phong kia trở về Chử gia, bên người mang một đám bảo tiêu, căn bản không thể đụng vào hắn. Chỉ có thể đem tình nhân của hắn bắt tới.”

“Bắt thằng này hữu dụng sao?”

“Mày thì biết cái gì, Chử Thiếu Phong chính là vì thằng này mà cùng cùng Chử gia đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta bắt nó, hắn có thể không vội?”

Sau đó bọn họ còn nói cái gì nữa, Lạc Phàm đã nghe không vào. Ký ức kiếp trước mơ hồ trở lại, trở lại thời điểm Chử Thiếu Phong tắt thở. Y rốt cuộc biết vì cái gì lại cảm thấy này kho hàng này quen mắt, nơi này…… còn không phải là nơi kiếp trước Chử Thiếu Phong bị bắt cóc sao?

Đầu óc hỗn độn rốt cuộc tỉnh táo lại, Lạc Phàm lẩm bẩm nói: “Mười bảy tháng bảy……”

Mười bảy tháng bảy, ngày giỗ Chử Thiếu Phong.

Hôm nay là mười bảy tháng bảy.

Y thế mà lại quên mốc thời gian quan trọng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play