Lạc Bội Bội là người đầu tiên phát hiện Lạc Phàm chìm dưới nước.
Cô sợ hãi kêu một tiếng, thân mình ướt đẫm còn chưa kịp lau khô liền muốn lao xuống cứu người. Chu Sâm vội vàng kéo lại cô, gọi mấy nhân viên công tác mau xuống nước cứu Lạc Phàm lên.
Lạc Bội Bội đứng trên bờ, sợ tới mức nước mắt chảy giàn giụa.
Có lẽ bên này động tĩnh quá lớn, Chử Thiếu Phong còn đang trấn an Hứa Úy nghe được tiếng khóc Lạc Bội Bội, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ liếc mắt một cái, tay đang vỗ trên lưng Hứa Úy cứng đờ. Hắn thấy Lạc Phàm được người ta kéo lên bờ, cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Giống như đã chết.
Hứa Úy thấy Chử Thiếu Phong ngây người, không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ta gọi một câu "Thiếu Phong", lại không ai đáp lại. Chử Thiếu Phong trước mặt tay run rẩy lợi hại, anh ta giơ tay muốn nắm đôi tay kia, lại thấy Chử Thiếu Phong đột nhiên đứng dậy, một tay đẩy ra đám người vây quanh, lảo đảo mà vội vàng chạy tới chỗ Lạc Phàm.
Có nhân viên công tác đang định giúp Lạc Phàm làm hô hấp nhân tạo, ngay khi môi sắp tương dán, Chử Thiếu Phong chen lên phía trước đem người đẩy ra, sắc mặt âm trầm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Có người trả lời: “Không biết sao lại thế này, anh ấy đột nhiên rớt vào trong nước……”
Không có ai biết Lạc Phàm là thế nào rớt xuống nước, chờ Lạc Bội Bội phát hiện, người đã chìm xuống tận đáy sông, khi được cứu lên đã hôn mê bất tỉnh.
Chử Thiếu Phong sắc mặt tức khắc trở nên rất khó xem, hắn vội ngồi xổm xuống, bàn tay to nâng cằm Lạc Phàm, nắm mũi y, cúi đầu giúp y độ khí. Chử Thiếu Phong động tác thực chuyên nghiệp, nhưng cánh tay run rẩy lại tiết lộ bất an trong hắn. Nhìn đến bộ dáng chưa bao giờ được thấy của Chử Thiếu Phong, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Qua ước chừng mười phút, Lạc Phàm rốt cuộc tỉnh lại.
Y suy yếu mở hai mắt, hình ảnh phía trước có chút mơ hồ, loáng thoáng giống như thấy được khuôn mặt Chử Thiếu Phong. Còn chưa chờ y phản ứng lại, Lạc Bội Bội liền nhào tới ôm y một trận khóc rống. Đến khi y lại ngẩng đầu đi nhìn lên, đã không còn thấy thân ảnh Chử Thiếu Phong.
Quả nhiên là nhìn lầm rồi đi?
Lạc Phàm thần sắc ảm đạm. Nhớ đến chính mình vừa tự bước xuống nước cùng với ý niệm phí hoài bản thân kia, y liền nghĩ lại mà sợ. Trấn an vỗ vỗ lưng Lạc Bội Bội, y không dám lại tưởng tượng, nếu chính mình thật có chuyện ngoài ý muốn, Bội Bội sẽ thương tâm đến thế nào?
An ủi Lạc Bội Bội, y nhờ vào sự giúp đỡ của Chu Sâm trở về khách sạn nghỉ ngơi. Mà đoàn phim lại không có bởi vì những việc này mà dừng lại, như cũ cứ theo lẽ thường tiến hành.
Trở lại khách sạn, Lạc Phàm khéo léo đuổi Chu Sâm, nói là muốn một mình nghỉ ngơi một chút. Chu Sâm đi rồi, y nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng ngủ không được. Tay xoa môi, nơi đó dường như còn tàn lưu một đạo hơi thở quen thuộc, y nhắm mắt, trong mông lung giống như nghe được Chử Thiếu Phong kêu tên của y, thanh âm có chút run rẩy có chút khẩn trương, đang gọi y mau tỉnh táo lại.
“Lạc Phàm, tỉnh tỉnh……”
Nghe thanh âm này, Lạc Phàm đột nhiên mở mắt ra, nhưng trong nháy mắt đó, cái gì cũng không có, một cảm giác mất mác che trời lấp đất thổi quét về phía y, ngửa mặt nhìn trần nhà trống rỗng, Lạc Phàm ánh mắt chết lặng, góc nào đó trong lòng dường như thiếu mất một khối, không có gì có thể đem nó lấp đầy.
Lạc Phàm ngồi dựa vào đầu giường, rõ ràng cơ thể đã vô cùng mệt mỏi nhưng lại không dám ngủ tiếp, y sợ một khi nhắm mắt lại sẽ lại thấy hình ảnh Chử Thiếu Phong khẩn trương lao xuống nước cứu Hứa Úy, mà y thì chìm nổi dưới nước đau khổ giãy giụa, lại không đổi được một cái quay đầu liếc mắt.
Y không thể không thừa nhận, ở trong lòng Chử Thiếu Phong, y đã không còn giá trị tồn tại. Chử Thiếu Phong từ lâu đã không cần đến y. Nhớ tới chính mình đã làm cái trò thăm dò không hề ý nghĩa kia, y không khỏi cảm thấy bản thân ngu xuẩn đến cực điểm.
Ngay lúc Lạc Phàm đang ngồi đờ đẫn, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Lạc Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, xuống giường đi mở cửa, ngay sau đó ngây ngẩn cả người. Chỉ vì người đứng trước cửa là Chử Thiếu Phong.
Lúc này Chử Thiếu Phong đầu tóc có chút hỗn độn, sắc mặt không phải rất đẹp. Hắn đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại. Nhìn Lạc Phàm chân trần đứng trên đất, hắn cau mày, cúi thân đem người bế lên, động tác mềm nhẹ ôm trở về giường, sau đó giơ tay sờ sờ trán Lạc Phàm, hỏi: “Sao tự nhiên lại rơi xuống nước?”
Lạc Phàm dại ra nhìn Chử Thiếu Phong, không biết cái người vốn nên canh giữ ở chỗ Hứa Úy lúc này tới tìm y là có ý tứ gì? Y đưa tay đẩy ra Chử Thiếu Phong, không mặn không nhạt nói: “Đa tạ Chử thiếu quan tâm, có điều sao anh không đi bồi Hứa Úy, lại tới……”
Nói nói, thanh âm y dần dần tắt hẳn. Chỉ là đề cập Hứa Úy, y liền cảm thấy ngực khó chịu, đem lời còn chưa nói xong ngăn trong cổ họng, gắt gao mím môi.
Chử Thiếu Phong biểu tình không thay đổi, thần sắc trong mắt lại tối đen khác thường. Qua hồi lâu, hắn mới khàn khàn mở miệng nói: “Cùng Hứa Úy chỉ là bằng hữu.”
Ngữ khí này tựa hồ như đang cùng Lạc Phàm giải thích.
Lạc Phàm hơi hơi sửng sốt, sau lại tự nhủ chính mình lại đa tâm. Nếu Hứa Úy đối với Chử Thiếu Phong chỉ là bằng hữu, như vậy y ngay cả bằng hữu được tính. Y làm bộ không chút nào để ý, cười trêu chọc nói: “Còn chưa thể đem người đuổi tới tay? Chử đại thiếu chẳng lẽ lại thất bại ở cùng một người đến hai lần?”
Chử Thiếu Phong nghe vậy, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lạc Phàm, muốn từ lời y nói tìm ra vài phần chân thật. Lạc Phàm lại nói: “Có cần tôi giúp anh ra chủ ý hay không?”
Dứt lời, Chử Thiếu Phong sắc mặt trầm xuống, trong mắt ẩn ẩn có tức giận, âm u hỏi: “Cậu thực sự hy vọng tôi cùng Hứa Úy ở bên nhau?”
Lạc Phàm tươi cười cứng đờ trên mặt, y cảm thấy kỹ thuật diễn của mình cũng thật tốt, nhìn xem, Chử Thiếu Phong lúc này không phải tin sao? Làm lơ đau đớn nổi lên trong lòng, y tiếp tục cười nói: “Hai người xứng đôi như vậy, tuy không ở cùng nhau nhiều nhưng……”
Lời còn chưa có nói xong đã bị Chử Thiếu Phong hung ác nham hiểm hôn chặn môi. Môi lưỡi giao triền, Chử Thiếu Phong hôn thực bá đạo, một chút cũng không cho lối thoát. Lạc Phàm bị hôn đến thở không nổi, y cảm giác được cơ thể mình dần dần mềm nhũn gục trên lòng ngực Chử Thiếu Phong, đã quên giãy giụa.
Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, y mới vừa thở gấp vừa hung hăng nói: “Chử Thiếu Phong, anh cảm thấy như vậy rất có ý nghĩa sao?”
Chử Thiếu Phong lạnh lùng mà duỗi tay xoa xoa khuôn mặt y: “Lạc Phàm, đây là cậu nợ tôi.”
Lạc Phàm thân mình run lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong. Từ khi trọng sinh tới nay, y đối Chử Thiếu Phong đều là chịu đựng cùng điệu thấp, đều là vì kiếp trước thiếu nợ hắn. Cho nên nghe Chử Thiếu Phong nói như vậy, trong lòng y lộp bộp một tiếng, không biết Chử Thiếu Phong vì sao sẽ đột nhiên nói ra những lời này.
Chử Thiếu Phong nói: “Đừng quên cậu còn thiếu tôi ba tháng.”
Lạc Phàm sửng sốt một lúc lâu, thế mới biết Chử Thiếu Phong nói "Nợ” là ý chỉ chuyện lúc trước y vì Lạc Bội Bội cầu hắn giúp đỡ.
Lợi kiếm treo ở ngực được thả lại chỗ cũ, Lạc Phàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ là chính mình suy nghĩ nhiều, Chử Thiếu Phong sao có thể sẽ biết được sự tình phát sinh kiếp trước đâu. Y bình phục tâm tình mới nói với Chử Thiếu Phong: “Nếu anh thật sự thích Hứa Úy, nên kết thúc quan hệ giữa chúng ta.”
Lời nói ra bình tĩnh đến ngay bản thân Lạc Phàm cũng cảm thấy ngoài dự đoán. Vốn tưởng rằng tim sẽ đau, lại không biết đau lâu rồi chỉ còn chết lặng.
Tay Chử Thiếu Phong đặt trên mặt Lạc Phàm cứng đờ, hắn chậm rãi thu hồi, hỏi lại y: “Đây là lời nói thật lòng của cậu?”
Lạc Phàm gật gật đầu.
Chử Thiếu Phong khóe miệng giương lên, trên mặt là cái cười trào phúng. Hắn đứng dậy rời đi, khi bước tới cửa lại xoay người nói: “Nếu đây là mong muốn của cậu, tôi thành toàn.”
Dứt lời, cửa đóng lại. Lạc Phàm nghe không hiểu Chử Thiếu Phong ý tứ, cũng không muốn lại nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường phát ngốc.
Buổi tối Lạc Bội Bội kết thúc công việc trở về mang cho y một ít đồ ăn. Thấy Lạc Phàm chỉ có một mình trong phòng, cô có chút sinh khí đi tìm Chu Sâm, hỏi hắn sao không hảo hảo chăm sóc người.
Chu Sâm thực bất đắc dĩ nói: “Anh ấy đuổi tôi ra, tôi còn cách nào nữa. Huống hồ sau đấy tôi thấy Chử tổng đi vào thăm anh ấy, tôi cũng không cần thiết một tấc cũng không rời đi?”
“Chử Thiếu Phong?” Cái tên này làm Lạc Bội Bội ngẩn người. “Hắn tới làm gì?”
“Tôi làm sao mà biết được, tôi lại không ở bên ngoài nghe lén.”
“Được rồi, đã biết.” Lạc Bội Bội trừng mắt nhìn Chu Sâm một cái, xoay người về phòng, mang theo thuốc lần trước bác sĩ Hà kê cho Lạc Phàm, lại rót nước ấm chờ Lạc Phàm ăn cơm xong thì uống.
Lạc Phàm không có cảm giác muốn ăn, lề mà lề mề nhai nuốt.
Lạc Bội Bội ở một bên chờ y ăn cơm uống thuốc xong mới hỏi: “Hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lạc Phàm không dám nhìn vào mắt muội muội, bâng quơ nói: “Không cẩn thận a, còn có thể có chuyện gì?”
Lạc Bội Bội trầm mặc, cô sao lại nhìn không ra Lạc Phàm nói dối đâu. Nghĩ đến lời Hà Thịnh Dương nói qua, nếu không chú ý, Lạc Phàm sẽ giống như trước kia, lại lần nữa làm ra hành động phí hoài bản thân mình. Trái tim cô run rẩy, không dám phỏng đoán chuyện Lạc Phàm rơi xuống nước có phải hay không cố ý, chỉ có thể vô lực nói: “Ca, trước khi làm ra bất cứ quyết định gì, chớ quên anh còn có em cùng mẹ.”
Lạc Phàm biết là sự tình hôm nay đã làm Lạc Bội Bội sợ hãi, trấn an nói: “Ca biết, về sau sẽ sẽ cẩn thận hơn.”
Đúng vậy, trên thế giới này còn có thân nhân cần đến y, y sao lại có thể ích kỷ như vậy, chỉ lo bản thân mình đâu? Cứ cho là vì mẹ cùng Bội Bội, y cũng đều phải hảo hảo mà sống.
Rốt cuộc không phải tất cả mọi người đều có cơ hội sống lại.
Lạc Phàm sờ sờ đầu Bội Bội, nói: “Làm em lo lắng rồi.”
Lạc Bội Bội diễn chụp cả ngày cũng rất mệt, nhưng vì muốn Lạc Phàm lên tinh thần, cô vẫn là cười nói: “Ca, mấy ngày nữa là sinh nhật của anh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chúc mừng đi.”
“Được.” Lạc Phàm cười cười, chỉ là ý cười lại chưa tới đáy mắt.
Nếu y nhớ không lầm, sinh nhật của y hình như trùng với sinh nhật của Hứa Úy đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT