Sau một hồi tìm kiếm Gin, Đằng Phong Vũ nhận được điện thoại từ Nguyễn Huy. Nghe điện thoại xong, mặt hắn trỡ nên lạnh xuống, tuy trong đêm tối không thấy rõ mặt nhưng hai mắt hắn đùng đùng sát khí, tức giận, chân đạp ga hắn lao xe nhanh về khách sạn.

Trời gần sáng, xe của Đoàn Nhất Nam đã đến thành phố, đôi mắt đầy tơ máu của Đoàn Nhất Nam, khuôn mặt không lộ ra vẻ gì mệt mõi trải qua một đêm thức trắng lái xe. Cậu ta đưa Gin về sau đó cũng rời đi.

Trong nhà yên tĩnh, ba mẹ dường như còn ngủ, nên Gin đi thẳng tới phòng quăn điện thoại lên bàn và ngã xuống giường nằm ngẩn ra. Cô nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật sự không tin vào mắt mình được quá nhiều chuyện xảy ra một lúc không biết trở tay thế nào. Đôi mắt Gin có chút mệt mỏi từ từ nhắm lại, cô thở dài một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, cửa phòng cô cũng chưa kịp đóng.

8 giờ sáng, Dương Minh nhận được điện thoại của Đằng Phong Vũ. Nghe điện thoại xong vẻ mặt của Dương Minh có chút thay đổi, mắt ông trầm xuống chân mày thì dính chặt vào nhau, vẻ mặt có chút lo lắng pha lẫn muộn phiền. Phương Yến Lan trong bến nhìn ra bàn ăn thấy ông ngồi suy tư bà hỏi “ Hai đứa nó cãi lộn à? Sáng nay tôi thấy Tiểu Lam nằm trong phòng ngủ, nhìn vẻ mặt con bé rất mệt mỏi, dường như là suốt đêm không ngủ vậy, lúc mờ sáng tôi nghe có tiếng động bên phòng nó, chắc nó mới về lúc ấy?”

Dương Minh một tay chống càm, thở dài “ Tiểu Vũ gọi điện cho tôi, thằng bé nói có vẻ như Tiểu Lam đang nghi ngờ nó rồi. Tôi không biết mình làm đúng không nữa để cho Tiểu Lam bên cạnh thằng bé. Tôi sợ sau này một trong hai đứa sẽ tổn thương...”

Phương Yến Lan bước tới gần tay đặt lên vai ông an ủi “ Tiểu Vũ là đứa biết cách bảo vệ người nó yêu. Tuy rằng bây giờ con gái mình không nhớ ra Tiểu Vũ nhưng ông yên tâm đi. Tôi tin sau này 2 đứa sẽ hạnh phúc mà. Tôi thấy đứa con gái mình tuy nói chuyện về Tiểu Vũ, nó tỏ ra chán ghét nhưng ánh mắt nó nhìn Tiểu Vũ thì hoàn toàn trái ngược lại. mà chuyện của hai đứa nó mình không tùy tiện xen vào được.

Suy nghĩ một lúc lâu, bà nói tiếp “ Đột nhiên tại sao cả ông và Tiểu Vũ lại trở về vậy? hai người có chuyện gì giấu tôi đúng không?”

Dương Minh nhìn Phương Yến Lan, ánh mắt dịu dàng, ông hôn lên tay bà nói “ Bà nghĩ nhìu rồi, không có gì đâu tôi chỉ muốn dành thời gian cho hai mẹ con bà thôi. Còn Tiểu Vũ thì … tôi muốn đem nó về đây để chăm sóc dễ hơn. ở bên đó nó cực khổ nhìu rồi.”

Phương Yến Lan nhìn ông có vẻ nghi ngờ, nhưng rồi bà mỉm cười “ Ông gọi bảo thằng nhóc Tiểu Vũ tối nay tới nhà mình ăn cơm đi, ăn ở ngoài không tốt cho sức khỏe đâu.”

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ làm Gin tỉnh giấc, cô khom lưng ngồi dậy, tay dụi dụi vào đôi mắt đỏ hoe, xung quanh mắt còn có những quần thâm, mắt xưng cả lên. Ngồi ngẩn một hồi Gin bước xuống giường, cô chầm chậm ra khỏi phòng. Thoảng đâu đó Gin nghe tiếng nói thân thuộc từ trong bếp vọng vào tai mình, chợt bừng tỉnh cô đi nhanh vào bếp nhìn thấy Phương Yến Lan và Dương Minh đang nói chuyện cười đùa, ánh mắt Gin có chút hạnh phúc, đôi mắt đã đỏ lại còn đỏ hơn cô đưa tay lên dụi dụi mấy cái, tiến về phía hai người họ gương mặt tỏ ra hờn dõi nói “ Ba mẹ hạnh phúc quá ha?”

Phương Yến Lan thấy cô, biễu môi “ cái con bé này, thấy ba mới về mà không hỏi à?”

Gin mắt nhìn theo hướng khác, mặt tỏ vẻ không quan tâm “ mẹ biết ba về chứ con đâu biết, còn đi đón mà…”

Dương Minh thấy hai mẹ con không ai nhường ai, ông cười một tiếng “ Ha ha… hai mẹ con thân nhau quá nhỉ?”

“ba…?”

“ Ông…?”

Hai người cùng lúc lên tiếng.

Dương Minh xoa xoa đầu Gin, ánh mắt phức tạp nhìn cô “ Con học hành sao rồi?”

“ thôi ba đừng nhắc chuyện học của con nữa, ba về sao không cho mẹ nói cho con biết? mà lần này ba về luôn không đi nữa hả?”

Dương Minh nhẹ nhàng nhìn hai mẹ con “ Ừm, ba về luôn không đi nữa!Boss muốn ba về để kiểm soát con đấy. à boss rất muốn gặp con!”

Mắt Gin sáng lên, vội đáp “ Thật ạ? Không lẽ Boss của ba thích con?”

Dương minh trả lời không cần suy nghĩ “ ừ cậu ấy rất thích con mà!”

Gin o

Dương Minh “ Chiều nay con sẽ được gặp cậu ấy thôi, yên tâm đi Boss của ba đẹp trai không kém mấy anh tây của con đâu.”

Gin lấy lại bình tĩnh, cô quơ quơ tay “ con không quan tâm đẹp hay không, thích con hay ghét con… nhưng mà con biết một điều Boss của ba chắc chắc là người tốt nhất.”

Dương Minh xoa xoa đầu Gin, ông cười “ Con bé này, con biết nịn từ khi nào thế? Cậu ấy nghe con nói thế này chắc sẽ vui lắm đây.”

Phương Yến Lan đứng nhìn hai cha con nói chuyện, bà mở một nụ cười trong bà thật hạnh phúc.

Gin đang cười vui vẻ, bỗng cô khự lại trong đầu nhớ ra cái gì đó cô nói “ À ba mẹ, tối hôm qua ở Nha Trang con gặp anh Nguyên á.”

Dương minh nghe xong tay sờ sờ cầm nói “ Thằng nhóc đó chắc là đi đấu thầu dự án mới ở đó. Mấy hôm trước nó có nói ba.”

Phương Yến Lan đang nấu ăn bà quay qua hỏi “ Thằng bé cũng về đây lun à?”

“ Ừm, tôi và nó được điều về đây. Lúc đầu chỉ có mình tôi nhưng khi nghe tôi chuyển về thì nó cứ khăng khăng xin theo nên cũng hết cách”

Phương Yến Lan “ À thì ra là vậy, vậy ông gọi điện xem nó về thành phố chưa, về rồi thì bảo nó tối nay qua nhà mình ăn cơm.”

Dương Minh “ Được rồi.”

Điện thoại Gin reo lên mấy cái. Cô mở ra xem thì thấy tin nhắn của Chi, Huỳnh Thư Trinh và cả Đoàn Nhất Nam. Đọc xong cô bang khuâng một lúc.

Gin đứng dậy “ à ba mẹ, con có việc ở trường. con đi trước đây.”

Phương Yến Lan nhìn cô, vẫy vẫy tay “ Nhớ về sớm đó, tối nay nhà có khách. Con không về là mẹ không tha cho đâu.”

Gin cười giọng lém lỉnh “ Mẹ quên là mẹ còn nợ con chưa trả hả?”

Phương Yên Lan đỏ mặt đưa tay lên định búng vào trán cô nhưng Gin đã kịp chạy mấy, bà thở dài một cái “ Cái con bé này,…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play