Ngụy Giang Thiên về nhà cô ăn trưa, về tình về lý đều không có gì quá miễn cưỡng. Nhưng mà sự việc quá mức đột ngột, lúc cô và anh đi về cũng là lúc vừa nghe được mấy câu nói không mấy hay ho của dì hai cô, đại khái vẫn là màn kịch cũ, tung hô con mình rồi dìm cô tận đáy. Lúc nhìn thấy Ngụy Giang Thiên cùng cô đi tới thì sắc mặt bà ấy cứng như đá không dám hó hé nửa lời, Tâm Đan cũng không biết sao mà biểu cảm của dì hai lại thay đổi nhanh như vậy. Phùng Minh Long hồ hởi như gặp được vàng bắt tay Ngụy Giang Thiên. Khi nãy ở nhà hàng thái độ của anh có vẻ như không hài lòng về phần trình bày của anh ta, vốn đang rầu rĩ nghĩ rằng núi vàng chuẩn bị lọt vào tay lại bay đi mất thì may mắn gặp lại Ngụy Giang Thiên thêm lần nữa, lần này anh ta nhất định thể hiện thật tốt, nhất định phải nhét hai mẫu đất kia vào Vạn Đức.

Ông Nghiêm nhanh chóng cho người chuẩn bị buổi trưa còn mình thì cùng với Phùng Minh Long nói chuyện với anh, Tâm Đan ngồi thu lu một góc đóng vai nàng dâu nhỏ hiểu lễ nghĩa không dám chen ngang vào. Lương Tài rót cho cô một ly nước ấm. "Vợ uống đi, ngoài trời lạnh như thế này sao lại đi lâu thế?"

Tâm Đan nhận lấy ly nước, "Tôi đi bộ, có biết lạnh gì đâu."

Tâm Đan khịt khịt mũi nhìn anh ta. "Này Lương Tài, anh xài nước hoa à?"

"Đúng vậy?"

Cô hơi nhướn người ngửi kỹ hơn. "Là mùi Chanel Coco?"

Lương Tài gật đầu.

Tâm Đan không khó nhận ra mùi này bởi vì Gia Vi chính là một tên cực kỳ cuồng hàng hiệu, nhưng khi thấy Lương Tài gật đầu cô lại phá lên cười lớn. "Anh xài hàng fake rồi, Chanel Coco chính hãng đâu có nồng thế này?"

"Không thể nào, cái này là một anh bạn mua cho chồng mà, không thể nào, cậu ấy không lừa chồng đâu."

"Thật sự là fake mà." Tâm Đan khẳng định. "Bây giờ lời tôi nói anh không tin có phải không?"

"Không không, tin mà...chắc là fake rồi."

Tâm Đan lườm anh ta một cái.

Ông Nghiêm hình như khá có cảm tình với Ngụy Giang Thiên, Tâm Đan cũng có thể hiểu, người xuất chúng như thầy Ngụy thì ai gặp mà không thích chứ? Mà Ngụy Giang Thiên hình như cũng tỏ ý muốn thu mua hai mẫu đất của Phùng Minh Long làm anh ta mừng như mở cờ trong bụng, thấy cháu rể sắp được món hời lớn, ông Nghiêm đương nhiên cũng tranh thủ góp công sức cùng với với cháu rể tiếp chuyện với Ngụy Giang Thiên. Nhưng anh lại không uống rượu, hơn nữa nếu có cũng chỉ một ít không thấm thía gì so với ông Nghiêm và Phùng Minh Long, đến khi hai người đó say mềm nằm vật ra bàn thì anh vẫn còn thong thả ngồi một bên.

Lúc này bà Huệ vốn ít nói kiệm lời trong bàn ăn cũng lên tiếng hỏi. "Cậu Ngụy từ thành Bách Nhật tới đây không biết có thu xếp chỗ ở chưa? Nếu cảm thấy không ngại, có thể ở lại nhà chúng tôi."

"Không cần đâu, cháu đã đặt một phòng ở khách sạn đầu thị trấn rồi."

"Khách sạn ở đầu thị trấn sao? Xa lắm, bây giờ cũng muộn rồi, đi con đường này vào ban đêm không an toàn đâu. Với lại nhà chúng tôi xưa nay hiếu khách, cậu lại là thầy của Tâm Đan, cũng xem như là người trong nhà, không cần phải khách khí như vậy." Bà Huệ quay sang cô giúp việc nhỏ tuổi đứng phía sau. "Mộng Mộng, đi dọn dẹp phòng khách đi."

Tâm Đan cũng tức thời thêm vào một câu. "đúng đó đúng đó, sáng mai em cũng sẽ cùng thầy lên viện thăm ông cụ kia. Thầy cũng không cần phải chạy từ khách sạn tới đây chi cho phiền phức."

Đến lúc này Ngụy Giang Thiên mới gật đầu đồng ý.

Thật lòng mà nói thì vào buổi tối Tâm Đan cũng ít khi rời khỏi phòng ngủ của mình, bởi vì nơi này thuộc vùng quê vắng vẻ, nhà lại làm bằng gỗ, ban đêm gió lớn sẽ không khó tránh khỏi những tiếng rít rất thê lương làm cho cô nổi cả da gà. Nói gì thì nói, cô dù là tin tưởng bản chất của Lương Tài không xấu nhưng cũng không tới mức cùng anh ta ngủ chung một giường. Cả đêm cứ ngồi trên sô pha riết cũng vô cùng khát nước và mỏi lưng, Tâm Đan bấm bụng lấy hết can đảm mở cửa phòng ngủ đi tìm nước uống. Bên ngoài không bật đèn, mà Tâm Đan cũng chưa biết công tắc đèn nằm ở đâu, nhưng cũng may là cô có thể nhớ đường đi từ phòng ngủ tới nhà bếp, cho dù không có đèn nhưng với lối thiết kế nhà kiểu cổ xưa không có nhiều cửa sổ này thì ánh trăng bên ngoài cũng đủ làm cô không bị đụng đầu vào tường. Tâm Đan rót một ly nước lọc, ngồi lên kệ bếp uống ực ực.

Những chuyện vừa xảy ra với cô như một thước phim tua nhanh liên tục. Tâm Đan không biết bản thân còn phải đối mặt với bao nhiêu chuyện tiếp theo nữa. Tự nhiên cô lại cảm thấy nhớ mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện, lúc trước rõ ràng cô luôn khao khát có một gia đình nhưng khi có một gia đình thật sự rồi thì bản thân lại không được thích nghi tốt cho lắm. Tâm Đan thở dài, ngồi ở đó năm phút rồi nhảy xuống đất đi về phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng khách, cô dừng lại.

Đột nhiên ánh mắt có một chút điểm bất chính...

Không biết dáng vẻ lúc ngủ của thầy Ngụy thế nào nhỉ? Cô có nên mở cửa nhìn vào không?

Vừa nghĩ tới đây Tâm Đan liền giật mình lắc mạnh đầu, sắc tức thị không không tức thị sắc, tội lỗi tội lỗi quá rồi.

Cô ba chân bốn cẳng chạy về úp mặt vào ghế sô pha.

Sáng hôm sau, cô cùng với Ngụy Giang Thiên đi tới bệnh viện. Vừa nhìn thấy anh, vị bác sĩ hôm qua bị một mớ lý lẽ trách móc của anh làm cho câm như hến kia liền khẩn trương chạy lại, thái độ này rõ ràng là muốn chuộc lỗi. "Cậu Ngụy, kết quả cận lâm sàng của bệnh nhân đã có. Thiếu máu mức độ trung bình HC to ưu sắc, X Quang tim phổi thẳng và bình thường. Kết quả siêu âm cho thấy gan thô bờ kém đều, có nhiều khối echo, lớn nhất là đường kính 56x60mm. Lách to nhẹ 13 cm, đường mật không sỏi không dãn, thận tụy bàng quang bình thường, dịch ổ bụng lượng trung bình."

Tâm Đan đi bên cạnh. "Thế kết luận ban đầu của tôi là đúng, bệnh nhân nhiễm trùng dịch báng công với K gan/ xơ gan child C do viêm gan siêu vi C."

Vị bác sĩ kia gật đầu. "Đúng vậy."

Ngụy Giang Thiên không nói gì, đi tới phòng bệnh khám qua sức khỏe của ông cụ. Ngày hôm nay có vẻ ông đã tỉnh táo hơn so với hôm qua, hỏi chuyện cũng có thể trả lời rành mạch hơn. Sau khi xem qua tình hình tổng thể, kết quả vẫn không khác gì ngày hôm qua, Ngụy Giang Thiên cẩn thận nhắc nhở. "Ông cụ, từ giờ ông phải nghỉ ngơi thật nhiều vào, ăn lạt lại, chỉ được ăn 2g muối/ ngày. Hạn chế nước, chỉ nên uống 1500ml/ngày, hạn chế đạm chỉ nên ăn <1g/kg/ngày, và phải kiên trì uống thuốc."

Anh nhìn vị bác sĩ kia nói. "Trước tiên, hướng điều trị của ông cụ vẫn nên là điều trị nhiễm trùng dịch báng trước, sau đó sẽ điều trị nguyên nhân xơ gan, cổ chướng và điều trị k gan."

Bác sĩ kia gật đầu. "Tôi biết rồi, à cậu Ngụy, giám đốc vẫn đang đợi cậu ở phòng hành chính để bàn luận về việc sửa sang bệnh viện lại."

Ngụy Giang Thiên tháo găng tay y tế ra rồi đi khỏi phòng bệnh, vị bác sĩ và Tâm Đan theo phía sau. Cô cứ nghĩ anh sẽ đến phòng hành chính gặp giám đốc bệnh viện nhưng anh lại ngừng lại. "Không cần, tôi sẽ đi xem qua tình hình chung trong bệnh viện rồi sẽ quyết định nên chỉnh sửa lại chỗ nào. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, Ở bệnh nhân này cần chú ý tình trạng nhiễm trùng dịch báng bởi vì nó có thể dẫn đến các biến chứng gây tử vong như hội chứng gan thận hoặc não gan. Còn về k gan sẽ diễn tiến nhanh gây suy kiệt, không ăn uống được, hôn mê và chết. Khối u ở gan to có thể vỡ gây xuất huyết nội. Di căn sang các cơ quan khác như màng bụng, màng phổi vân vân."

Vị bác sĩ gật đầu. "Tôi biết rồi."

"Còn nữa, để phòng nhiễm trùng dịch báng tái phát, nên cho ông cụ dùng Norfloxacin 400mg/ngày."

"Norfloxacin trong ngân hàng thuốc của bệnh viện đã hết rồi."

"Yên tâm, chiều nay thuốc sẽ chuyển từ thành Bách Nhật tới." Ngụy Giang Thiên nói thêm vài câu với vị bác sĩ kia rồi cùng Tâm Đan đi một vòng xem xét tình hình ở bệnh viện này.

Sau khi đi một vòng thì cô nhận ra nơi này còn thiếu thốn quá nhiều, bệnh nhân hai người nằm cùng một giường vô cùng chật vật. Một số người còn phải trải chiếu nằm dưới đất, đúng là hoàn cảnh vô cùng tồi tệ.

Ngụy Giang Thiên. "Tâm Đan, em cảm thấy những vấn đề còn mắc phải chỗ này là gì?"

Cô nhìn một vòng, trả lời anh. "Thứ nhất, quy mô của khoa còn nhỏ hẹp, mới chỉ có 30 giường.Thứ hai, nguồn nhân lực có chuyên môn cao còn thiếu. Thứ ba trang thiết bị y tế còn thiếu và cũ chưa đáp ứng nhu cầu khám chữa bệnh ngày càng cao của nhân dân."

"Rất cụ thể." Anh gật đầu, rồi hỏi. "Vậy còn hướng phát triển?"

"Mở rộng quy mô nội trú từ 28 lên 50 giường và phát triển khám và điều trị ngoại trú như có phòng điều trị, có cấp thuốc thang bên cạnh đó nên phát triển khám chữa bệnh nội – ngoại trú rộng rãi cho người dân."

Ngụy Giang Thiên gật đầu, im lặng. Tâm Đan đi theo sau anh một lúc thì nghe anh nói. "Tuy vấn đề học hành em không được xuất sắc cho lắm nhưng những chuyện cần phân tích đúng là nên tìm người khách quan như em hỏi ý kiến."

Ý gì đây? Ý là tuy em ngốc nhưng cũng khôn được ở nhiều chỗ à? Tâm Đan nhăn mặt, muốn mắng cô ngốc thì cứ nói thẳng ra cho rồi. cô biết tuột xuống hạng 578 là chuyện không chấp nhận nổi, nhưng có cần phải đem ra nói mãi như vậy không?

"Em định ở đây tới khi nào?"

"À, hai tuần ạ. Dù gì cũng phải ở lại một thời gian, nhắc tới chuyện này em lại bắt đầu rầu rĩ."

"Sao thế?"

"Thì cha em ông ấy hình như không muốn em quay về thành Bách Nhật."

Kỳ thực cũng không có gì quá đáng lo ngại, cùng lắm thì bỏ trốn, nếu muốn cô ở đây ngày nào cũng đối mặt với bà dì hai chuyên môn nói xấu cô như thế thì thật đúng là hại não. Tâm Đan thà về trường cùng Ngụy Tử Anh cãi nhau còn đỡ hơn phải đối phó với bà ta.

Ngụy Giang Thiên thấp giọng nói. "cũng đúng thôi, em đã kết hôn rồi, theo quan niệm của người ở đây thì một cô gái đã kết hôn mà lại bỏ chồng đi xa như vậy thì cũng chẳng khác gì tội gian díu. Cha em không cho em đi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu muốn ông ấy để em đi cũng không phải là chuyện khó, tôi có thể giúp em."

"Thật sao?" Tâm Đan quay phắt qua. "Thầy giúp thế nào?"

"Tạm thời không thể nói được." Ngụy Giang Thiên khẽ cười. "Nhưng muốn tôi giúp, cũng phải có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

Anh không nhìn cô, tiếp tục đi thẳng rồi nói. "Em biết đấy, gần đây thành tích của Đăng Khôi vô cùng tốt, tôi lại lỡ hứa với nó chỉ cần thành tích duy trì tốt như vậy thì sẽ cho nó ăn bánh ngọt mỗi ngày. NHưng sắp sang năm hai, giáo án phải soạn cũng không ít, tôi không có thời gian tới tiệm bánh mỗi ngày vì vậy nếu em không cảm thấy phiền tôi muốn nhờ em đem bánh tới văn phòng mỗi ngày."

"Không phiền mà." Tâm Đan nghe xong, không chút suy nghĩ lắc đầu. "Chỉ cần có thể khiến em bình yên quay lại thành Bách Nhật, chút việc này có là gì đâu."

Thỏa thuận thành công vượt ngoài sự mong đợi, Ngụy Giang Thiên không nói thêm gì nữa. Anh thực sự rất thích bản tính vô tư này của Tâm Đan, có thể có những lúc cô hành động hơi bướng bỉnh nhưng vẫn có lý do của mình. Cô khác với những cô gái khác, biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói nhưng mỗi một câu cô nói ra đều là suy nghĩ thật trong đầu cô. Anh cũng thích tính cách linh hoạt và dí dỏm của cô, có nhiều lúc những lý lẽ của Tâm Đan cũng khiến anh dở khóc dở cười.

Sau khi cùng Ngụy Giang Thiên về nhà, anh liền cùng ông Nghiêm ra vườn hoa nói cái gì đó Tâm Đan cũng không biết, họ không cho cô đi cùng nên cô cũng chỉ còn cách ngồi một góc nói chuyện cùng bà Huệ. Được một lúc Tâm Đan đứng lên vào bếp tìm đồ ăn, nào ngờ lúc bước vào lại thấy một cảnh tượng suýt chút nữa khiến cô trào máu mũi.

Mà hai người bên trong, thấy cô đi vào cũng hoảng hồn tách ra. Không gian trong nhà bếp như chìm xuống âm độ c, vô cùng căng thẳng và tràn ngập sự lúng túng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play