Hình như cái gì cũng có mở đầu và kết thúc, anh đến bên em nhẹ nhàng em không hay biết và khi ra đi cũng nhẹ như một con gió thoáng qua không để cho em kịp phản ứng.

Anh của trước đây luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến em mang đến cho em cảm giác ấm áp còn bây giờ thì anh lại đột nhiên tỏ ra lạnh lùng với em thật và không thèm nói chuyện với em nữa,không còn anh quan tâm giúp đỡ đối diện với những bài toán khó em hoàn toàn bất lực…lúc em buồn cũng không có ai cùng em chia sẻ, không có ai đến hỏi em “Sao buồn quá vậy, cần giúp gì không?”.

Em cảm nhận được rằng anh không muốn nói chuyện với em và đang ngày càng cố tình né tránh em, giờ ra chơi anh không đến tìm em cùng ngồi nói chuyện nữa anh cũng không để em có cơ hội tìm kiếm anh.

Không đối hoài đến nhau ư??? Dễ nói nhưng không dễ làm đâu anh à.

Thật ra em thấy anh vẫn còn nhìn em bằng ánh mắt ngày nào, vẫn với con người ngày trước anh đang dõi theo em từng ngày, vậy với lý do gì mà anh lại đối xử lạnh lùng với em như thế…tại em phiền phức quá hay tại em trẻ con quá hay tại vì anh đã thay đổi không còn đặt em ở bất kỳ vị trí nào trong tim anh nữa.

Em đã tự an ủi mình anh đi rồi cũng quay lại thôi, mặc dù anh chưa bao giờ “Thế Phương thích Thi Yến” nhưng em biết anh đã thích em từ lâu rồi qua những hành động quan tâm của anh, ánh mắt của anh,…chúng nói lên tất cả mà…

Anh có còn nhớ giao ước của tụi mình không? Mình gọi nhau là anh em đó. “Anh” ở đây không phải là anh trong tình yêu mà một người anh trai tốt có thể yêu thương vỗ về cô em ngốc nghếch này, “Em” cũng không phải cách xưng hô ngọt ngào của đôi lứa yêu nhau mà là một cô em gái để anh bảo vệ.

Anh từng nói “Dù mọi thứ trên thế giới này có đổi thay thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mỗi lúc em cần…” nhưng tại sao anh lại nói dối chứ nếu là tại em thì em sẽ sẵn sàng thay đổi tất cả những khuyết điểm của bản thân em mà anh không thích, vì anh em có thể từ bỏ mọi thứ vậy tại sao em vẫn là người bị bỏ lại…

Ngồi trong lớp mà anh cứ giỡn với Ngọc Liên hoài anh cười với bạn ấy bằng nụ cười mà ngày trước anh đã trao cho em, còn nữa cái ánh mắt khờ ngày nào anh chưa bao giờ nhìn ai khác ngoài em thì bây giờ anh lại nhìn Ngọc Liên bằng ánh mắt đó…anh không biết được cái cảm giác đó khó chịu như thế nào đâu…nhìn người mình yêu thương quan tâm người bạn thân nhất của mình em cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa nhưng chắc chắn là đau lắm đấy trái tim em như có thứ gì đó bóp nghẹn nó lại vô cùng khó chịu anh có biết không…

Mấy hôm nay đến lớp cứ nghe loáng thoáng mọi người thì thầm với nhau là anh và Liên đang quen nhau em lại thấy tim mình nhói đau, em bắt đầu sợ tới lớp, em sợ phải đối mặt với sự thật quá đỗi bi thương này.

Ngồi trong lớp đưa mắt ngắm mưa rơi bên ngoài, mưa rơi xuống thật nhiều mỗi lúc có gió thổi quá lại cuốn những hạt mưa bay theo nhìn rất đẹp mắt, mưa đẹp nhưng lạnh lùng quá giống y như anh vậy, em rũ mắt thầm nghĩ “ Phải chăng câu đố ký ức của em quá khó cho nên đến tận bây giờ anh vẫn không giải ra, “ SMILY” có ý nghĩa rất đơn giản vì sao anh lại cứ bỏ qua chứ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play