Tiếng nhạc vi vu du dương trong gió, âm luật cao bổng tưng bừng tràn đầy sức sống.
Ngón tay trắng tròn nhỏ nhắn linh hoạt như đang tung tăng nhảy múa trên từng dây đàn.
"Hay lắm!"😃1 bóng người trên cây nhảy xuống cắt ngang khúc nhạc Băng Nguyệt đang đàn.
"Anh là ai?"😮Băng Nguyệt ngựng đàn nhìn nam tử vừa đáp xuống.
"Đàn tiếp đi!"😃Nguyên lai người này là lục vương gia Công Tôn Gia Khánh, trong người đã có mùi rượu.
"Nếu anh muốn nghe đàn tại sao lúc nãy không ngồi trên đó thêm chút nữa để ta đàn cho hết bản rồi hãy nhảy xuống. Mà anh là ai vậy?"😐Băng Nguyệt vẫn ngồi đó ngước mặt lên hỏi Gia Khánh.
"Cô nói xem!"☺Gia Khánh rất tự nhiên ngồi xuống.
"Anh! Ta nhớ rồi, anh là khách của cha và đại ca ta lúc sáng!"😄Băng Nguyệt chỉ tay về Gia Khánh nói.
"Nha đầu! Mùi hương trên người cô rất thơm, ta rất thích!"😃Gia Khánh nói.
"Đại thúc! Anh say lắm rồi đó, về nhà ngủ đi!"😐😐Băng Nguyệt nhìn cây đàn nói.
"Đại thúc? Cô gọi ta sao?"😠Gia Khánh không vui. Lần đầu tiên có người gọi hắn là đại thúc. Mặc dù trước mặt chỉ là tiểu nha đầu nhưng gọi đại thúc có hồi quá rồi, hắn so với đại ca nàng còn nhỏ tuổi hơn mà dám gọi hẳn là đại thúc.
"Ở đây ngoài đại thúc anh ra thì còn có người khác để nói chuyện sao?"😊Băng Nguyệt cười tươi.
"Nha đầu, ta không phải đại thúc!"😡Lại gọi hắn là đại thúc, nha đầu này.
"Vậy đại thúc không phải đại thúc, ta phải gọi đại thúc anh là gì?"😆Băng Nguyệt mở miệnv cười nói, cố tình chọc ghẹo Gia Kháh bằng giọng nói trong trẻo ấm áp.
"Nha đầu, cô đang đối đầu với ta sao?"😠Nha đầu không biết sống chết.
"Vậy đại thúc không cho ta gọi đại thúc là đại thúc, nhưng đại thúc không cho ta biết tên gọi của đại thúc là gì thì ta biết gọi đại thúc anh là gì?"😋😝😜😉Giọng nói ấm áp trong trẻo của Băng Nguyệt càng nói càng cao hứng. Chọc anh tức chết luôn hìhì😜!
"Gia Khánh!"😤Nha đầu đáng ghét cố tình chọc ghẹo hắn, một câu nói mà cố tình gọi tới sáu tiếng đại thúc.
"Uy! Thì ra là Gia Khánh đại thúc!"😜😆😊Băng Nguyệt nở nụ cười tươi.
"Nha đầu, nếu còn dám gọi đại thúc ta sẽ hôn cô!"😙Gia Khánh ngà ngà say uy hiếp như đùa.
"Uy! Dám uy hiếp người khác, người xấu!"🙊Băng Nguyệt che miệng lại.
"Nha đầu, có rượu không?"😌Gia Khánh nhìn Băng Nguyệt hỏi.
"Có thì sao? Anh say rồi, về nhà ngủ đi!"😣Băng Nguyệt xua tay nói.
"Ta không say! Nha đầu, cô mang rượu ra đây uống với ta!"😐Gia Khánh nói như ra lệnh.
"Không!"😡Băng Nguyệt cự tuyệt.
"Xem như cô làm bạn rượu với ta đi.😐Gia Khánh nghiên túc nhì Băng Nguyệt nói.
"Anh có chuyện buồn sao mà đòi uống rượu!"😮Băng Nguyệt nhìn Gia Khánh hỏi.
"..."😐😐😐Gia Khánh không trả lời nhìn lên bầu trời.
Băng Nguyệt thấy Gia Khánh không trả lời liền đứng dậy bỏ cây đàn ghita lên bàn đá bước vào phòng. Một lúc sau bước ra, trên tay cầm chai rượu vang nho và hai cái ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT