Câu trả lời của tôi mở ra cho viên cảnh sát một hướng suy luận mới, mặc dù nó không đúng.
- Vậy nghĩa là nạn nhân biết rằng có người muốn giết mình, nên nhờ cậu đến điều tra. Tuy nhiên hai người chưa kịp gặp nhau thì ông ta đã bị sát hại.
- Không phải như vậy! Tôi đến đây theo lời hẹn chỉ để tìm đồ giúp nạn nhân thôi. Tôi không hề nghe nạn nhân nói rằng có người muốn giết mình. - Tôi trả lời.
- Tìm đồ? Là cái gì?
Ngay trước khi tôi định trả lời câu hỏi trên. Một viên cảnh sát trẻ hơn, độ khoảng tuổi tôi, dáng vóc cao to, ánh mắt sắc lẻm, tay phải cầm một xấp giấy tờ, chạy đến chen ngang vào bằng một giọng Bắc.
Sau cái gật đầu thể hiện sự cho phép của người thượng cấp, viên cảnh sát trẻ bắt đầu đọc vanh vách những điều được ghi trên giấy.
- Nạn nhân là ông Vương Hoàn Long, 63 tuổi, nghề nghiệp chưa rõ, bị giết trong khoảng 1 đến 1.5 tiếng hồ trước tức khoảng 12 đến 1 giờ 30 chiều. Nạn nhân chết do một vết đâm vào động mạch cổ gây mất máu, trước lúc chết bị chém nhiều nhát dao vào lưng. Hung khí là một dao lỡ để lại hiện trường. Hiện trường không có dấu hiệu bị xáo trộn, ví tiền, đồng hồ, nhẫn trên người nạn nhân vẫn còn nên tạm thời có thể bỏ qua trường hợp giết người cướp của. Tại hiện trường có để lại một bao tay nhựa, một áo thun tay dài, một quần jeans, một áo khoác dù, một trùm đầu, một kính mát, hầu hết đều có dính máu nghi ngờ là do hung thủ bỏ lại hiện trường. Dựa vào hướng, độ dốc của vết chém trên lưng nạn nhân tạm thời kết luận hung thủ cao trên 1m80 và thuận tay trái. Dựa vào vết giày trên sân đất kết luận trùng khớp với đôi giày cỡ 43 sau cổng rào. Trên đôi giày này cũng có vết máu nên kết luận đây là giày do hung thủ để lại. Dựa vào độ lún của vết giày cho thấy hung thủ nặng từ 90 - 100kg. Báo cáo hết.
- Vậy là hung thủ cao hơn 1m80, thuận tay trái, đi giày cỡ 43 và nặng gần 100kg. - Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, viên cảnh sát lớn tuổi chốt lại.
Có thể sẽ mang tiếng là nhiều chuyện hay thích chỏ mũi vào việc của người khác, nhưng tôi không thể không nói ra suy nghĩ của mình. Cứ đứng đó và nhìn cơ quan điều tra bị dắt mũi bởi những kết luận vội vàng, lương tâm của một thám tử không cho phép tôi làm vậy.
- Xin thứ lỗi, nhưng tôi lại không nghĩ vậy.
Khi đã thu hút được sự chú ý của cả hai viên cảnh sát, tôi bắt đầu trình bày những suy luận của mình. Một cách từ tốn, tôi lần lượt chỉ ra những điểm mâu thuẫn giữa dấu vết để lại ở hiện trường với kết luận của tổ phân tích về nhân dạng hung thủ.
- Anh nhìn xem, mặc dù vết thương trên lưng nạn nhân là do chém từ trái sang nhưng trên đôi giày hung thủ để lại lại là kiểu cột nơ của người thuận tay phải. Đôi giày này tháo ra mà không cần phải nới lỏng dây chứng tỏ nó lớn hơn cỡ chân thật của người mang.