Trời gần sáng, bình minh chưa kịp hiện ra Hứa Mạt liền không thông báo một câu lấy ca nô phóng đi. Ca nô vừa cập bến thuyền cô mới nhớ ra là chưa nói cho Cao Tĩnh vì thế rút ra di động vội bấm số.

Mười năm trước, điện thoại di động vẫn là mẫu mã cũ, kiểu dáng được ví như cục gạch. Hứa Mạt đang sử dụng là sản phẩm di động mới tung ra thị trường thời gian gần đây, thân máy nổi lên màu lam kim loại đưa tới cảm giác mát lạnh.

Hứa Mạt trực tiếp tới trường đại học thuộc khu trung tâm của thành phố, đi vào phòng phát thanh. Hứa Mạt mang máng nhớ rằng hiện tại mười năm trước Lục Tử Hoành vẫn còn là sinh viên năm thứ tư đại học. Anh vừa đạt được suất học bổng toàn phần đang định đi Mỹ du học.

Hiện tại là 10 giờ 40 phút sáng, là khoảng thời gian sinh viên đang lên lớp, mọi nơi trong trường học vô cùng yên tĩnh. Đáng ra đúng 12 giờ đài phát thanh trường mới mở nhưng lại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh: "Lục Tử Hoành, lập tức đến phòng phát thanh gặp tôi! Tôi cho anh mười phút để xuất hiện trước mặt tôi!"

Hứa Mạt chỉ nói một lần, liền tao nhã vắt chéo chân tựa vào ghế trong phòng phát thanh, liếc mắt nhìn chằm chằm cô bé sinh viên đang lo lắng, bất an. Cô bé sớm bị Hứa Mạt dọa cho sợ hãi, vân vê góc áo không biết phải làm sao bây giờ.

Hứa Mạt nhìn đồng hồ ba lần, thời gian trôi qua được nửa giờ thế nhưng Lục Tử Hoành vẫn không xuất hiện. Anh luôn làm việc rất tốt nhưng sao lần này lại chưa thấy đâu? Hay anh không ở trường học?

Đợi thêm chút nữa, ý nghĩ liền sáng tỏ, cô liền đi ra khỏi phòng phát thanh. Tóm được một nam sinh viên râu ria xồm xoàm hỏi rõ tình huống mới biết được sinh viên năm thứ tư đại học đang có đại hội chia tay với các du học sinh. Trong phòng hội trường không nghe thấy được loa phát thanh.

Lúc này, trong hội trường tập trung hơn một ngàn sinh viên. Phía trên bục cao là vị hiệu trưởng đang phát biểu tới đoạn giới thiệu đại diện du học sinh lên nói đôi lời. Một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo đang từ từ tiến lên.

Bỗng nhiên, dưới chỗ ngồi của các sinh viên có sự xáo động, xôn xao, nhỏ to bàn tán. Bởi vì trong hội trường tự nhiên xuất hiện một cô gái ở giữa lối đi từng bước lên bục hội trường.

Cô gái kia là ai? Muốn làm gì?

Cô gái đó đi đến trước mặt bạn nam sinh viên đại diện kia, im lặng không nói gì. Lục Tử

Hoành khiếp sợ nhìn Hứa Mạt đột ngột xuất hiện, không tin vào mắt mình: "Hứa Mạt......"

Câu nói còn chưa hết lời đã bị Hứa Mạt bất ngờ hôn lên môi anh.

Hơn một ngàn học sinh trong phút chốc im lặng, cả hội trường không một tiếng động ngoài tiếng hít thở của mỗi cá nhân. Mắt nhìn lên chằm chằm phía trước. Này!...

Hứa Mạt hai tay ôm lấy cổ Lục Tử Hoành, điên cuồng hôn anh, giống như đêm hôm đó anh điên cuồng hôn cô. Lục Tử Hoành còn sống! Anh còn sống......

Lục Tử Hoành như khúc gỗ đứng tại chỗ, mở to ánh mắt, đầu óc trống rỗng. Anh nghe thấy tiếng nụ hôn của Hứa Mạt thoáng qua bên tai cùng sự mềm mại của đôi môi, thấy cô nhắm mắt lại, nhìn rõ hàng lông mi thật dài.

Cô...... Hôn anh?

Lục Tử Hoành si si ngốc ngốc nhìn Hứa Mạt, giống như tên ngốc vậy, vẫn khép chặt môi, mặc cho cô hôn.

"Nhắm mắt lại! Miệng mở ra, đầu lưỡi tiến vào!" Hứa Mạt ra lệnh nói. Lục Tử Hoành thuận theo khẽ mở miệng, vẫn là để cô hôn. Đầu lưỡi Hứa Mạt triền miên truy đuổi, tung hoành ngang dọc trong miệng anh tựa như đêm đó anh từng làm với cô.

Lục Tử Hoành bắt đầu tìm về được ý thức lại phát hiện nhìn chằm chằm hai người là các thầy cô, toàn thể sinh viên đang có mặt cùng một người đang dùng máy quay thu hình hai người.

Theo bản năng anh tránh né nụ hôn của Hứa Mạt muốn nói nhưng cô không cho: "Đừng lộn xộn, tiếp tục!" Hứa Mạt ôm chặt lấy eo anh không cho tránh né....

Hứa Mạt ôm chặt lấy Lục Tử Hoành, tư thế mập mờ ái muội. Anh do dự nhưng sau đó liền vòng tay ôm Hứa Mạt, ôn nhu đáp lại nụ hôn của cô.

Nụ hôn này giờ mới thực sự bắt đầu, cùng Lục Tử Hoành một bắt đầu mới! Đời này, cô muốn cùng anh kết hôn, cùng anh nuôi dạy con cái, cùng anh sống hết đời không chia lìa.

Dưới hội trường hơn một ngàn sinh viên cùng thầy cô giáo nhìn mà tức giận cứng lưỡi. Một thầy giáo dáng cao gầy rống lớn một tiếng đang thế xông lên nhưng bị Lưu hiệu trưởng ngăn lại, ông nhận ra Hứa Mạt – cô con gái duy nhất của hội trưởng thành phố. Ông ấy tích lũy không biết bao nhiêu năm rồi, tài sản cùng địa vị sớm hay muộn cũng vào tay con gái. Hôm nay mà làm cô gái đó mất mặt, đắc tội cô gái ấy sẽ không tốt chút nào.

Hứa Mạt rốt cục thỏa mãn liền buông Lục Tử Hoành ra. Cô đột nhiên nhớ tới, dường như xung quanh Lục Tử Hoành không ít các nữ sinh viên "ôn nhu cẩn thận". Vì thế, Hứa Mạt xoay người đối diện hàng ngàn khuôn mặt đang tỏ vẻ khiếp sợ nói: "Từ nay về sau, tôi là người yêu của Lục Tử Hoành, các nữ sinh viên hãy sớm gạt bỏ ý niệm không an phận, đừng mộng tưởng nữa." Trước hơn một ngàn người với đủ thể loại ánh mắt khâm phục, khinh bỉ, khiếp sợ, tán thưởng mà cô nghênh ngang kéo Lục Tử Hoành đi ra hội trường.

....

Dưới gốc cây đa lớn, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống loang nổ hoa nắng tô điểm sáng chiếu lên mái tóc ngắn đen như mực, làn da sạch sẽ mà trắng nõn của Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành nhìn xuống cô, muốn hỏi rất nhiều nhưng không dám mở miệng. Hình ảnh Hứa Mạt hiện rõ trong đôi mắt trong suốt của anh.

Mười năm trước, Lục Tử Hoành là một thanh niên trong sáng mang theo vài phần năng động nhiệt huyết kèm theo một chút ngây ngô, so với sự trầm ổn lạnh lùng trong trí nhớ của cô có sự khác biệt rất lớn. Anh lạnh lùng, thâm trầm đều vì cô mà tạo thành. Lục Tử Hoành yên lặng yêu cô mười hai năm, đến khi chết cũng không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô. Anh có phải từng hối hận? Hứa Mạt nhớ tới thời điểm Lục Tử Hoành sắp chết, anh nhìn cô với ánh mắt kia......

"Em không vui?" Lục Tử Hoành hỏi Hứa Mạt, tuy là hỏi, nhưng lại là câu khẳng định. Hứa Mạt từ trong hồi ức lấy lại tinh thần. Người đàn ông này nhìn như trầm mặc nhưng lại nhìn thấu rõ ràng từng cảm xúc của cô.

"Thực xin lỗi." Ba chữ này là Hứa Mạt thiếu anh hơn mười năm mà chân thành nói ra.

"Em không cần phải nói thực xin lỗi. Anh biết em vừa rồi làm như vậy là vì giận hắn ta, không quan hệ, anh không để ý." Lục Tử Hoành tận lực làm cho lời mình nói nghe qua thật thoải mái. Hứa Mạt hôn anh một cái: "Ai nói là vì tên đó!" Lục Tử Hoành sờ sờ môi, trên mặt còn quanh quẩn Hứa Mạt hôn: "Mạt......"

"Gọi em yêu." Hứa Mạt đánh gãy lời anh. Cô cùng anh quen biết hơn mười hai năm, nhưng chưa khi nào cô để ý anh, số lần gặp nhau cũng không nhiều.

"......"

"Gọi em yêu nghe một chút nào?"

"Mạt."

"Kêu em yêu!"

"...... Mạt......"

"......"

Hứa Mạt bá đạo bắt Lục Tử Hoành ôm cô vào lòng: "Lục Tử Hoành, em muốn hỏi anh một vấn đề, anh hãy thành thật trả lời em."

"Được." Lục Tử Hoành thật nghiêm túc gật đầu. Hứa Mạt thấy biểu cảm của anh thực sự nghiêm túc chờ đợi, rất vừa lòng: "Anh yêu em?"

Lục Tử Hoành thật sâu nhìn Hứa Mạt.

"...... Yêu......"

"Yêu bao nhiêu?"

Lục Tử Hành trầm mặc. "Hử?" Hứa Mạt giục anh.

"...... Anh cũng không biết."

Hứa Mạt nở nụ cười, cười vui tới tận khóe mắt. Đêm hôm đó cô câu dẫn anh lên giường, cô cũng hỏi như vậy và anh cũng trả lời không khác là mấy.

"Anh yêu em?"

"Yêu." Lục Tử Hành nói.

"Yêu bao nhiêu?"

"Nhiều lắm, anh cũng không biết có bao nhiêu......"

Là anh, chính là người một đời yêu thảm cô – Lục Tử Hoành. Hứa Mạt ôm lấy Lục Tử

Hoành: "Em cũng yêu anh, Lục Tử Hoành......"

Lục Tử Hành nâng tay, yên lặng lau đi nước mắt trên má Hưa Mạt. Hứa Mạt cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Lục Tử Hoành và nghe thấy tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ. Người đàn ông này, cô muốn yêu anh một đời thử xem......

....

Ở một nơi gần đó sau nửa tấm kính đen của xe ô tô, một gương mặt với những nếp nhăn trải rộng cùng nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn chăm chú hai người đang ôm nhau dưới gốc cây đa, lửa giận dâng lên. Sau một lát, cửa sổ xe nâng lên che kín người ngồi bên trong, chiếc xe màu đen bóng bẩy lướt đi. Người này đúng là cha của Hứa Mạt - Hứa Minh Sơn.

Cô và anh nói chuyện với nhau thêm chút nữa rồi hẹn gặp nhau sau. Trước khi chia tay cô lưu lại trên khuôn mặt anh không ít dấu hôn. Bước chân mới đi tới góc khuôn viên trường liền trông thấy ba vệ sĩ: "Đại tiểu thư, ông chủ vừa mới tới đây, thông báo tiểu thư mau trở về......

Tiểu thư tối hôm qua trước mặt nhiều người tuyên bố cùng Dịch Thần thiếu gia giải trừ hôn ước, ông chủ đã biết và đang vô cùng tức giận......"

Hứa Mạt nghe xong không cho là đúng, tâm tình vẫn như cũ cực kỳ vui vẻ.

Ngôi nhà bây giờ vẫn ở đó, vẫn tọa lạc tại chỗ cũ chưa bị phá đi, ngôi nhà đã làm bạn với

Hưa Mạt từ khi cô sinh ra.

....

Ngôi nhà đã từng trong tám năm kia bị hủy đi giờ đang hiên ngang xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô gặp lại Trần Nê người đã hóa thành tro từ lâu đanh đứng ngay tại đây: "Đại tiểu thư." Ông lão lưng còng đẩy cửa sắt nghênh đón Hứa tiểu thư về nhà.

"Bác Trung!" Hứa Mạt gọi ông. Ông chính là lái xe riêng của Hứa lão gia, tuổi đã 60, lưng ông xương sống bị tật thành ra ông không thể đứng thẳng người lên được.

Vào năm cô cùng Giang Dịch Thần tổ chức hôn lễ, bác Trung cùng con trai Trịnh Thành và cháu trai đi thăm mộ, bị tai nạn giao thông cả nhà đều không còn, không một ai sống sót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play