Triệu viện trưởng nâng mắt hừ lạnh nói: "Hứa đại tiểu thư, tôi biết cô là thiên kim của Hứa lão gia, nhưng thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không thuộc quyền quản lý của cô. Hơn nữa chúng tôi cũng chỉ theo quy định mà làm việc thôi, cô tới chỗ chúng tôi kiếm chuyện cũng không được lợi gì!"

Hứa Mạt giận dữ, nhưng biết nếu cứ tiếp tục ép hỏi viện trưởng cũng không có kết quả, chỉ tổ lãng phí thời gian. Bây giờ đành phải nhờ cảnh sát can thiệp. Cảnh sát vào cuộc điều tra, bệnh viến chắc chắn phải hợp tác.

"Thư ký Châu, lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát thành phố, hẹn 7 giờ tối nay tới Anh Hoàng ăn cơm." Hứa Mạt gọi điện thoại tới Châu thư ký.

"Được, tôi sẽ liên lạc ngay."

"......"

Hứa Mạt tắt di động, an ủi vợ chồng Dương Thục Du.

"Ba, mẹ, xin hãy yên tâm, mọi chuyện đã có con ở đây." Hứa Mạt kiên định hứa với bố mẹ chồng.

Dương Thục Du và Lục Vệ Quốc cả một đêm không ngủ, Lục Tử Hoành bỗng dưng không thấy đâu, vợ chồng họ nôn nóng không sao yên lòng được. Dương Thục Du kéo tay Hứa Mạt "Mạt Mạt, sao mọi chuyện lại thành thế này, đang yên đang lành sao chuyện này lại xảy ra...."

Hai vợ chồng Dương Thục Du không hiểu chuyện gì đang diễn ra, quả thật là tai họa cứ thế bất ngờ ập tới.

"Có phải do kẻ thù nào làm ra hay không?" Lục Vệ Quốc ở bên cạnh nhắc nhở.

Hứa mạt vỗ vỗ bàn tay Dương Thục Du: "Không phải kẻ thù địch gì đâu ạ, nhà chúng con làm ăn đứng đắn, không thể gây thù kết oán. Không có việc gì, chỉ là phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, qua hai ngày nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ. Chuyện của Tử Hoành cha mẹ cũng không cần lo lắng, con nghĩ......"

Trong lòng Hứa Mạt chợt nảy ra một ý, nhưng thấy ánh mắt bố mẹ chồng lộ vẻ lo âu sốt ruột, đem lời định nói ra nuốt xuống.

"Hai ngày nữa sẽ có kết quả điều tra, cha mẹ trước mắt hãy trở về nhà nghỉ ngơi, an tâm chờ tin tức từ phía con."

Hứa Mạt nhờ Trịnh Thành đưa bố mẹ chồng về nhà.

Sau đó Hứa Mạt đứng ở bên ngoài cửa lớn bệnh viện, nhìn lên biển hiệu --" Bệnh viện Vân Hồ "

.....

Hứa gia xảy ra biến cố, Giang gia tại buổi chiều ngày thứ hai mới biết được. Giang Chấn Hoa và bà Chu cùng Giang Dịch Thần tới bệnh viện thăm Hứa Minh Sơn.

"Nếu em cần trợ giúp có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em." Giang Dịch Thần cùng Hứa Mạt sóng vai đứng ở hành lang bệnh viện.

"Hửm? Vậy thì cám ơn lòng tốt của anh nha." Hứa Mạt nghĩ một đằng nói một nẻo, ai đều có thể nghe ra ý khinh thường trong lời nói của cô.

"Hứa Mạt, em có thể nói chuyện nghiêm túc với tôi một chút được hay không, cho dù bây giờ coi tôi như bạn bè cũng không được sao?" Giang Dịch Thần nắm lấy hai vai Hứa Mạt, có chút tức giận nói.

"Thần......" Từ Tiểu Cẩn xuất hiện tại một góc hành lang, nhìn thấy Giang Dịch Thần và Hứa Mạt đứng cùng nhau liền vội vàng đi tới. Hứa Mạt cười lạnh một tiếng, nói với Giang Dịch Thần: "Anh nếu thật sự muốn giúp tôi, thì hãy mang theo tâm can bảo bối của anh cách xa tôi ra. Đây là trợ giúp lớn nhất với tôi rồi!"

Hứa Mạt xoay người rời đi, mắt lườm một cái liếc qua Từ Tiểu Cẩn. Từ Tiểu Cẩn cũng nhìn cô, ánh mắt ẩn giấu vui sướng. Hứa Minh Sơn nằm viện, thần trí mơ hồ, chuyện tập đoàn tạm thời để Hứa Mạt xử lý. Hợp đồng mua bán nhà đất mất tích, tài chính công ty bị chuyển ra ngoài, chồng mới cưới cũng không biết ở đâu, chuyện nhà, công việc, Hứa Mạt thật sự chống đỡ không nổi.

Chuyện Lục Tử Hoành mất tích đã giao cho cảnh sát xử lý. Bình thường Lâm cục trưởng có quan hệ rất tốt với Hứa gia, đáp ứng Hứa Mạt sẽ xuất toàn lực tìm cho bằng được Lục Tử Hoành. Mặt khác cũng tra luôn vụ mất trộm ở Hứa gia. Mở rộng cửa văn phòng, Hứa Mạt ngồi phịch lên ghế dựa bằng da, nhíu mày chìm vào suy nghĩ...... Là ai? Là ai nhằm vào Hứa gia......

Tuy rằng hiện tại xác định người động thủ là Lưu Lạc Bằng, nhưng lấy tính cách và con người của cậu không có khả năng tự dưng làm ra chuyện như thế, cũng không thể lên kế hoạch chu đáo tỉ mỉ như vậy....

Băng dày ba thước, gia nghiệp nhà họ Hứa không phải chỉ bằng một chút chuyện nhỏ này mà sụp đổ được.

Chỉ bằng những thủ đoạn rẻ tiền ngu ngốc ấy đã mơ tưởng lật đổ cô? Thật nực cười!

Hứa Mạt ngồi trong phòng yên lặng cân nhắc. Chỉ cần xác định thông tin tài khoản được chuyển ra, mọi chuyện đều dễ giải quyết!

Lâm cục trưởng hai ngày sau gọi điện tới, tra được Lục Tử Hoành bị chuyển đến một bệnh viện tư nhân tại thành phố S, buổi sáng hôm đó có một nam một nữ tới gặp viện trưởng bệnh viện Vân Hồ. Hứa tiến đến Cục cảnh sát, ngồi xem video theo dõi, người đàn ông kia chỉ là vệ sĩ, người phụ nữ trung niên còn lại mới là chủ nhân của hắn ta. Hai người bước vào phòng viện trưởng ước chừng khoảng mười phút, lúc đi ra, trong tay bà ta cầm giấy tờ gì đó, vô tình ngẩng đầu nhìn vào camera của bệnh viện. Hứa Mạt trong lòng giật mình, là bà ta?!

Dì Bích.

Dì Bích cùng viện trưởng có quan hệ? Có thể sai khiến ông ta làm việc? Sau đó, thư ký Châu nói cho Hứa Mạt biết đây không phải bệnh của nhà nước mà thuộc quyền quản lý của một tập đoàn.

Nếu mẹ đẻ anh mang anh đi, ít nhất anh vẫn được an toàn, chỉ cần không phải người nhằm vào nhà cô bắt anh đi diệt khẩu là tốt rồi. Nhiều ngày lo lắng, đầu căng như dây đàn cuối cũng có thể buông lỏng ra. Trước mắt cô phải đi thành phố S tới bệnh viện đó tìm Lục Tử Hoành.

"Làm ăn cái kiểu gì thế này! Một thứ có giá trị để dùng cũng không có!" Từ Thu Yến "ba" một tiếng đem mọi thứ trộm được trong két sắt của Hứa Minh Sơn ném tung tóe trên bàn. Tức giận run người, răng nghiến ken két.

"Tôi đã sớm nói, cô đừng tưởng có thể lật đổ Hứa gia dễ dàng như vậy." Dương Kim Ba ngồi trên ghế bành trước bàn làm việc, hai chân gác lên bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc lá Cuba.

"Ông có nói, nhưng ông không nói với tôi mọi thứ lấy được đều chuyển đến dưới tên ông!" Từ Thu Yến phẫn nộ mạnh miệng quát.

Dương Kim Ba chính là Hán lão tổng năm đó mua nhà cho Từ Thu Yến.

"Năm đó tôi đã mua tặng cô ngôi nhà, một chút việc cỏn con này cô hồi báo lại cho tôi cũng không đủ ấy chứ." Dương Kim Ba vẻ mặt nham hiểm tính kế.

Từ Thu Yến ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngôi nhà kia chỉ đáng trăm đến vạn đồng, tài liệu tài chính này là hơn 1000 vạn a....Hơn nữa hợp đồng nhà đất cùng ngân phiếu kia cũng đáng giá nhiều tiền...."

Dương Kim Ba thờ ơ, tiền còn chứ tới tay đâu. Người đàn bà này nghĩ quá mức hồn nhiên, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Từ Thu Yến ngữ khí mềm nhẹ đi xuống cười nói:"Dù sao anh cũng là em mà em cũng là anh, hai ta nhiều năm giao tình như vậy cũng không nên để ý tiểu tiết này nọ....."

Dương Kim Ba nâng cằm Từ Thu Yến lên, quan sát trái phải khuôn mặt ả ta:"Cô vẫn thông minh như thế, chỉ tiếc....Nếp nhăn đã nhiều hơn, phụ nữ trôi theo năm tháng dễ dàng lão hóa a...."

Dương Kim Ba nói xong liền cười rộ lên. Từ Thu Yến giận dữ quay cuồng, nhưng vẫn nhịn xuống.

"Thu Yến, tôi khuyên cô hãy an phận thủ thường đi. Nha đầu nhà Hứa gia không phải là kẻ dễ bắt nạt, sớm muộn gì chuyện cô làm cũng bị phanh phui."

Từ Thu Yến trong lòng lộp bộp cứng ngắc cười nói: "Hai ta cùng trên một chiến thuyền........."

Dương Kim Ba từ chối cho ý kiến, vẻ mặt lộ rõ bộ dáng không thèm đếm xỉa.

Từ chỗ Dương Kim Ba đi ra, câu nói kia của lão làm lòng Từ Thu Yến dâng lên nổi lo sợ. Nếu lần này không thể ảnh hưởng tới căn cơ của Hứa gia, thì bà ta liền xong đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play