Cảm giác nghẹt thở ngưng đọng ở khoang ngực, Hứa Mạt muốn mở miệng kêu cứu, vị tanh mặn của nước tràn vào sặc đến hôn mê, nỗi sợ hãi bao bọc khi cái chết gần kề…
…
"Tiểu thư... Tiểu thư..." âm thanh mờ mịt xa xăm thoáng lơ lửng vang vọng nơi tăm tối, ý thức giãy giụa, cơ thể cũng không muốn tỉnh lại.
"Tiểu thư! Tiểu thư cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!” âm thanh mờ mịt xa xăm đó đột nhiên gần hơn, sát bên cạnh.
Vào thời điểm hoàng hôn, nắng chiều vàng rực lác đác ngoài khơi xanh biếc. trên boong tàu của chiếc du thuyền màu nâu, một tốp nam nữ thượng lưu mặc lễ phục, nét mặt khẩn trương vây quanh ba người, ngoại trừ cô bé giúp việc mặc trang phục đen trắng, còn có một nam một nữ khác. Người nữ là thiên kim bảo bối duy nhất của hội trưởng thương hội Hứa Mạt, người nam là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị, Giang Dịch Thần.
Nét mặt người vây xem rất lo lắng, đáy lòng mở ra suy đoán. Người nào liều mạng, dám ném con gáiHứa hội trưởng xuống biển nuôi cá? không muốn lăn lộn trên thương trường sao, muốn chết sao? Haizz, chốc nữa sẽ có trò hay!
"Hứa tiểu thư, cô sao rồi?” Nước trên tóc Giang Dịch Thần tí tách rơi, ôm Hứa Mạt cả người đang chảy từng giọt nước biển.
"Khụ khụ khụ ——" Hứa Mạt ho kịch liệt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc…
Giang Dịch Thần!
“Bộp ——" một bạt tai vang dội!
Người vây xem sợ ngây người. Hứa tiểu thư giáng bạt tai lên chồng sắp cưới vừa cứu mình! Nghe đồn Hứa tiểu thư khiến cha cô mất hết chín trâu mười bò, nhiều lần giở mánh khóe với Giang gia, mới có thể khiến Giang Dịch Thần đồng ý đính hôn với cô. Này, cô lại vung tay đánh Giang Dịch Thần?
Giang Dịch Thần kinh ngạc, tiếp theo là nhíu mày không vui, lặng lẳng buông Hứa Mạt.
Hứa Mạt nằm trên boong thuyền, nhìn đám người vây xem.
Đây là sao? Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chồng cô, gương mặt dáng người đều giống như đúc Giang Dịch Thần, nhưng, Hứa Mạt có thể nhận ra, người này không phải Giang Dịch Thần chồng cô. Ánh mắt người này mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng không chán ghét. Giang Dịch Thần đã nói với cô, cơ thể và tâm hồn cô đều dơ bẩn, sao ôm cô được. Trong lòng anh chỉ biết Từ Tiểu Cẩn.
Nhưng, nếu anh ta không phải Giang Dịch Thần, vậy là ai? trên đời này sao có người giống hệt vậy?
"Tiểu thư, tiểu thư, cô làm tôi sợ muốn chết! Nếu cô có bề gì tôi cũng không sống nổi.” cô bé giúp việc có gương mặt chữ điền Lý Tinh Tinh lau nước mắt.
Hứa Mạt nhìn rõ khuôn mặt cô bé giúp việc gọi cô là “Tiểu thư”, càng hoảng sợ. cô gái này không phải đãchết nhiều năm rồi sao?
Ma?
“Tiểu thư, cô sao vậy? Có chỗ nào khó chịu?” Lý Tinh Tinh lảo đảo vội vàng lùi về phía sau đỡ Hứa Mạt, Hứa Mạt thấy cô vươn tay càng sợ hãi, nhưng khi chạm vào bàn tay ấm áp mềm mại của Lý Tinh Tinh,cô mới bình tĩnh một chút. Là sống!
“cô… còn sống?” Hứa Mạt hỏi. Làm sao có thể chứ, tám năm trước cô ấy rõ ràng chết rồi. Chính mắtcô trông thấy cô ấy chết đuối, gương mặt trắng bệch, mấy năm nay cô ấy thường xuyên xuất hiệntrong giấc mộng của cô.
Cái cô giúp việc tên Lý Tinh Tinh theo cô từ Hứa gia đến Giang gia, ở Giang gia phục vụ cô hơn một năm. Lúc đó, Hứa Mạt yêu Giang Dịch Thần gần như tẩu hỏa nhập ma, không cho phép người con gái nào thương nhớ. cô phát hiện Lý Tinh Tinh hình như có tư tưởng muốn quyến rũ Giang Dịch Thần, nên cho cô ấy ba tháng tiền lương rồi đuổi đi. Ai ngờ, Lý Tinh Tinh không chịu, lại chết đuối trong ao ở sau vườn Giang gia, chết rất thảm. Lại nói nguyên nhân gây ra đều do cô, Hứa Mạt rất áy náy chuyện này.
“Tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Em đương nhiên còn sống mà.”
Tiếng chim hải âu kêu, đưa lưng về phía ánh chiều tà, đứng trên lan can ở đầu thuyền, nhìn đám người kia. Hứa Mạt nghiêng đầu, theo hướng hải âu, cô thấy biển cả mênh mông và mặt trời lặn ở phía tây, đám nam nữ trẻ tuổi vây quanh quan sát cô, một vài người quen mặt nhưng trong phút chốc côkhông nhớ nổi đã gặp ở đâu, còn có “Giang Dịch Thần” hai tay đang đút túi quần, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt mọi người đồng loạt đánh giá cô.
Tình cảnh này, rất quen, hình như đã từng xảy ra…
Hứa Mạt ôm đầu nhớ lại. Chỗ nào không đúng? Rốt cuộc là chỗ nào không đúng…
Hứa Mạt cúi đầu đúng lúc nhìn thấy bụng dưới bằng phẳng… Đúng rồi! Con cô đâu! Con cô đâu!
“Tiểu thư cô tìm gì vậy?” Lý Tinh Tinh luống cuống. Đầu óc tiểu thư bị nước biển làm hỏng rồi sao? Rất không bình thường nha!
"Hứa Mạt ——" một người đàn ông mặc lễ phục màu nâu sẫm xông lên, kéo Hứa Mạt lại quan sát trên dưới xem cô còn hoàn hảo không, “Nghe nói em rơi xuống biển, suýt nữa hù chết anh! Sao rồi! Còn ổnkhông?”
“Lão tứ? anh…” Hứa Mạt lần nữa kinh hoàng! không phải bảy năm trước anh chôn vùi trong biển lửa sao? cô nhớ rất rõ ràng mà, anh ấy say rượu, trong nhà bốc cháy, cuối cùng cháy sạch ngay cả tro cũng không còn. Khi anh được chôn cất, Hứa Mạt đặt đóa hoa cúc trước mộ anh.
Người đàn ông này là Cao Tĩnh, cùng cô thân thiết như anh em.
Đây, là mơ sao!
Trái tim Hứa Mạt còn đang loạn nhịp đập thình thịch, được Cao Tĩnh ôm vào phòng khách ở tầng cao nhất, một đám người vây quanh khiến cô hoảng sợ. Tấm thảm đỏ sậm ngoài hành lang nhàn nhạt mùi hương hoa hồng, kích thích xoang mũi Hứa Mạt.
Nhìn đám người vây quanh, nét mặt muôn hình muôn vẻ… Tình cảnh này từng xảy ra vào mười năm trước. Mười năm trước, ở tiệc rượu mừng sinh nhật Cao Tĩnh 27 tuổi, có năm người phụ nữ Phần Lan giàu có không biết thân phận của Hứa Mạt, tưởng cô là mấy cô gái được mấy anh ăn chơi trác táng dẫn tới, mở miệng khiêu khích, xô đẩy.
Hứa Mạt vào mười năm trước, đi đường không ai dám ngăn cản, lúc đó cô kiêu căng cao ngạo, một chữ cũng không nói, vung tay giáng một bạt tai lên cô gái tên là Julia, đánh đến khóe miệng Julia chảy máu.
không ngờ mấy cô kia đột nhiên đẩy cô xuống biển, suýt nữa khiến cô chết đuối, là Giang Dịch Thần cứu cô.
Hứa Mạt nhớ rõ khi ấy cũng là ánh chiều tà ngoài khơi, sau khi tỉnh lại cô cho Giang Dịch Thần mộtbạt tai, rồi Cao Tĩnh chạy tới, ôm cô về phòng. Khi cô về phòng, năm cô gái Phần Lan được dẫn đến nhận lỗi với cô. Mặc dù cô không dạy dỗ mấy cô kia nữa, nhưng cũng không nói tha thứ, mấy cô đó ở ngoài cửa đợi cô cả đêm…
sự kiện này trong ký ức của cô phát triển như vậy, tình huống hiện tại, lại xảy ra chuyện gì?
Cao Tĩnh ôm Hứa Mạt về phòng, rồi mang người cùng tới đây lui ra ngoài, cô giúp việc Lý Tinh Tinh nhanh chóng chuẩn bị nước tắm, phục vụ Hứa Mạt, nhưng Hứa Mạt từ chối việc phục vụ của cô. Hơn mười bộ váy xinh đẹp trong tủ quần áo, Lý Tinh Tinh chọn ra một bộ màu xanh nhạt.
Hứa Mạt chăm chú nhìn bóng lưng Lý Tinh Tinh bận rộn, trong lòng trăm lần ngàn lần xoay chuyển. Mười năm trước, Lý Tinh Tinh cũng chọn bộ váy dài viền ren màu xanh nhạt. Tất cả giống hệt trong trí nhớ cô.
Đây, rốt cuộc là mơ, hay hiện thực?
Lý Tinh Tinh cẩn thận tỉ mỉ sấy khô tóc Hứa Mạt, thu dọn ổn thỏa. Cao Tĩnh và ba vệ sĩ phụ trách bảo vệcô dẫn năm cô gái Phần Lan tới. cô gái đứng đầu mặc lễ phục màu cà phê, mái tóc ngắn màu hạt dẻ,trên má có vài vết hồng, tâm không cam tình không nguyện nói với cô “I’m sorry…”
Hơi thở Hứa Mạt không ổn định, cô gái này là Julia trong ký ức cô. Đây là tình cảnh mười năm trước.
Hứa Mạt không có lòng dạ nào để ý mấy cô gái Phần Lan, trực tiếp đi ra cửa, đi đến cửa chợt quay đầu nói với mấy cô “Cút về phòng mình đi, đừng ở ngoài đợi chúng tôi.” Hôm nay cô không hề tức giận, chỉ là không muốn diễn lại tất cả như trong ký ức.
Dựa vào ký ức kiếp trước, 3 tháng trước, Hứa Mạt lợi dụng thân thế “Người không nhận ra” uy hiếp Từ Tiểu Cẩn, để cô ta biết thân biết phận. Từ Tiểu Cẩn lừa Giang Dịch Thần đã yêu người khác, rời khỏianh. Giang Dịch Thần tâm như tro tàn dưới áp lực gia đình, đồng ý đính hôn với Hứa Mạt.
Nếu cô nhớ không lầm, tối nay Giang Dịch Thần sẽ gặp lại Từ Tiểu Cẩn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT