Úy Hải Lam liếc mắt nhìn cô, lại nghe thấy cô nói: "Vừa nãy lúc cậu rời đi, điện thoại vẫn vang lên không ngừng, cứ reo mãi không dứt. Tớ cho rằng có chuyện gì gấp nên lấy ra xem, trên màn ảnh chỉ biểu hiện một dãy số, vì thế tớ đã nhận thay cậu, tớ chỉ muốn nói với đối phương rằng lát nữa hãy điện lại sau. Tớ không ngờ đó là thư ký Vương và tớ đã tin tưởng nói cho cô ấy biết cậu chơi xúc xắc thua, uống rất nhiều rượu, đại khái bây giờ cũng không dậy nổi. Cô ấy nói sẽ tới ngay để đưa cậu trở về, cũng nói rằng tuyệt đối đừng để cậu bỏ đi."
Viên Viên lại mở miệng cười ha hả: "Tớ cũng đoán được luật sư Lôi sẽ đến đây, lần này thì tốt rồi, tốt xấu gì cũng có người thay cậu chịu đựng, đừng tưởng rằng cậu dễ bị ức hiếp."
Hóa ra chuyện là như thế.
Úy Hải Lam hiểu nhưng trong lòng lại cười khổ.
Sẽ không ai biết người đàn ông áo mũ chỉnh tề này lại là kẻ cầm đầu khiến cô rơi vào hoàn cảnh thống khổ như thế nào.
"Luật sư Lôi, anh đã tới, Hải Lam đang ở đây." Viên Viên nhìn về hướng anh và hô lớn.
Lôi Thiệu Hành hiên ngang đi vào phòng, lễ phép gật đầu hướng mọi người chào.
Viên Viên cũng đã từng chứng kiến chuyện này một lần nên cô cũng biết sự tồn tại của thư ký Vương. Cô ấy luôn tìm hiểu nguồn gốc rõ ràng cặn kẽ và báo cáo lên chủ nhân của mình.
Mọi người lặng lẽ nhìn Lôi Thiệu Hành đi vào, một lúc sau anh lại trầm giọng nói: "Các vị, thật không phải vì đã quấy rầy."
"Không có, không có, luật sư Lôi quá Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,khách khí." Có người hùa theo trả lời.
Lúc này Thẩm Du An cũng đồng dạng khách sáo nói: "Không ngờ luật sư Lôi cũng đến đây, thực sự là khách quý, hoan nghênh, hoan nghênh."
"Không dám, thiếu gia Thẩm thật khách khí." Lôi Thiệu Hành bắt tay chào hỏi với cậu ta, cũng bất đắc dĩ nói: "Gần đây tôi có chút bận, vì vậy không thể đến được, thực sự rất xin lỗi."
Thẩm Du An nói: "Không sao, lần sau còn có cơ hội."
Lôi Thiệu Hành quay đầu nhìn về hướng kia, Úy Hải Lam đang ngồi thanh tĩnh trên ghế, im lặng không lên tiếng, trên tay cô còn cầm ly rượu. Anh đi tới bên cạnh cô, một tay choàng qua lưng ghế dựa, hơi khom lưng nhìn về phía cô. Khi nhìn thấy đôi gò má cô đỏ chót, anh ôn tồn hỏi "Uống rất nhiều sao?"
"Ừm."
"Anh đưa em về."
Úy Hải Lam để ly rượu xuống, sau đó đứng dậy.
Lôi Thiệu Hành tiện đà ôm lấy eo cô để cô dựa vào trong lồng ngực anh. Anh cũng lại cầm ly rượu Uý Hải Lam vừa mới để xuống hướng mọi người nói: "Đột nhiên đến khiến mọi người mất vui, mà mọi người xem hôm nay Lam cũng uống say rồi, tôi đến đón cô ấy về, tiện thể cũng kính các vị một ly. Sáng mai mọi người rảnh rỗi, tôi làm chủ mời mọi người ra tụ họp."
Anh nói xong lại ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Mọi người cũng lập tức cùng cạn một ly với anh.
Lôi Thiệu Hành thân mật quan tâm ôm Úy Hải Lam, hai người song song bước ra khỏi phòng.
Bọn họ vừa đi, trong lòng mọi người không khỏi hiếu kỳ. Hôm nay thật sự có thể nói là tình huống kỳ lạ, vốn Thẩm Du An và Úy Hải Lam là một đôi trời định, thế nhưng nhìn dáng vẻ của mỗi người hình như không phải như vậy, thậm chí Uý Hải Lam còn tự rời bỏ cuộc chơi. Không khí trầm lặng trong chốc lát, có ai đó ho khan một tiếng phá vỡ không khí lúng túng lúc này, mọi người lại tiếp tục vui đùa.
"Thẩm Du An, uống chén thuốc này đi." Lộ Yên bưng một chén thuốc nóng đưa tới cho anh.
Thẩm Du An nhận chén thuốc và uống một hớp, sau đó đẩy sang một bên.
Đêm ở Xuân Thành lại không phồn hoa như ở New York, tuy vậy nó cũng được coi là nơi ăn chơi phóng khoáng không thua gì các thành phố lớn khác.
Xe chạy rất nhanh, Úy Hải Lam không khỏe nên nhíu mày.
Khoé mắt liếc nhìn người bên cạnh, Lôi Thiệu Hành mở miệng dặn dò: "A Dịch, lái xe chậm một chút."
"Dạ được, tiên sinh Lôi."
Tốc độ xe quả nhiên chậm lại chút khiến cô thoải mái hơn đôi chút, dù vậy chất lỏng trong dạ dày cô vẫn không ngừng lăn lộn, cô lập tức che miệng lại thét lên: "Dừng xe!"
Hà Dịch đậu xe lại bên ven đường.
Úy Hải Lam lập tức chạy ra khỏi xe, chạy vọt tới ven đường bắt đầu nôn khan.
Tối hôm nay, cô chỉ ăn một chén canh hải sản nhỏ, còn lại tất cả mọi thứ trong bụng cô đều là rượu. Cô lại phun ra một cái, không nếm được mùi vị gì nữa, lại khó chịu tiếp tục nôn khan.
Bỗng nhiên, có người vươn tay ra, trực tiếp dùng tay áo mình giúp cô lau miệng.
Úy Hải Lam lùi lại phía sau nhìn áo khoác Tây phục đắt giá của anh, nhẹ giọng nói: "Sẽ làm bẩn đấy."
"Cũng đã bẩn rồi." Anh thản nhiên mở miệng, giọng nói còn có mấy phần chế nhạo.
Úy Hải Lam nghĩ đến vụ xung đột vào mấy ngày trước, trong nháy mắt lại trầm mặc.
Lôi Thiệu Hành từ trong xe mang khăn tay tới, Úy Hải Lam ngập ngừng một chút nhưng vẫn đưa tay ra nhận, sau đó lại lần nữa ngồi trở lại trong xe.
Chờ đến Cẩn Viên, anh cũng không có xuống xe.
Vào lúc Úy Hải Lam mới vừa rời đi, anh lại mở miệng nói: "Lần sau nếu muốn tìm bạn chơi xúc xắc phạt rượu thì cứ tìm anh."
"Ừ." Cô thờ ơ đáp một tiếng.
Úy Hải Lam bước chậm về phía Tường Vi uyển, gió nhè nhẹ thổi tan cảm giác say.
Thứ sáu tan tầm rất sớm, Úy Hải Lam đột nhiên không muốn trở về mà quyết định đi đến bệnh viện thăm ba mình.
Căn bệnh của Úy Hùng Khiêm giống như là một căn bệnh sâu không thấy đáy, cho dù tình hình có chút tốt hơn nhưng chỉ sợ cũng sẽ không qua khỏi. Lúc cô đến bệnh viện chỉ thấy ông ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ mà sững sờ. Ông không cách nào mở miệng nói chuyện, cũng đã hoàn toàn mất đi năng lực điều khiển cuộc sống như người bình thường, lúc này ông trở nên rất già nua, tóc cũng đã trở nên bạc trắng, sắc mặt chỉ thấy một vàng vọt, khô héo.
"Ba." Cô bước đến gần gọi ông, trong lòng chỉ có một loại chua xót không tên.
Mà lúc này Úy Hùng Khiêm lại không có nửa điểm phản ứng, phảng phất như chưa từng nghe thấy cô gọi.
"Ba, con mua táo cho ba này, để con gọt táo cho ba ăn." Úy Hải Lam đem rửa sạch quả táo, lại cầm dao bắt đầu gọt, sau đó nhấc cái ghế ngồi bên cạnh ông.
Đó là loại trái cây mà ba cô thích nhất.
Cô gọt hết vỏ trái táo, vỏ quả táo nối liền từng chuỗi từng chuỗi theo tay cô gọt.
Nhớ lại tình cảnh lúc cô còn nhỏ, người làm bưng dĩa trái cây và bắt đầu gọt vỏ. Cô nhìn má Phúc thuần thục gọt toàn bộ số quả táo kia, giật mình không thôi. Lúc đó cô cũng liền quấn quít đòi học, lúc đầu má Phúc không đồng ý, sau đó cũng không thể từ chối cô được lại đưa cho cô một trái táo nhỏ và một con dao gọt trái cây nhỏ. Gọt xong được trái táo đầu tiên, cô liền đợi ba mình trở về và đưa cho ông ăn.
Lúc đó Úy Hùng Khiêm còn nói: “Lam Lam, con thực sự là con ngoan.”
Trong phòng bệnh đang yên tĩnh đột nhiên có người mở cửa ra.
Úy Hải Lam quay đầu ra nhìn lại nhận ra đó là Úy Mặc Doanh đã lâu cô không gặp. Cô ấy mặc bộ đồng phục màu trắng, bộ dáng lạnh lùng lại xinh đẹp. Uý Mặc Doanh nhìn thấy cô thì chớp mắt ngẩn ra vì ngạc nhiên còn Úy Hải Lam lại bỗng nhiên cảm thấy cô ấy biến thành dịu dàng, một loại cảm giác không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Úy Mặc Doanh chỉ liếc nhìn cô một chút, ngoảnh mặt làm ngơ nói: "Trần Thịnh, anh đẩy chủ tịch đi ra đi."
"Vâng, đại tiểu thư." Phía sau cô còn có trợ lý Trần Thịnh, anh ta đến gần phòng bệnh nhìn thấy bên trong còn có người khác, nhẹ giọng nói: "Nhị tiểu thư, chào cô."
Úy Hải Lam suy nghĩ một chút, nhớ lại anh ta.
Ba năm trước, vào lúc cô đi gặp Úy Mặc Doanh, cô đã từng gặp người trợ lý này hai lần rồi.
Cô cũng gật đầu nói: "Chào anh."
"Trần Thịnh, anh ở đây làm phiền cái gì đấy?" Úy Mặc Doanh không kiên nhẫn quát một tiếng.
Trần Thịnh đáp một tiếng, lại đi tới trước mặt Úy Hải Lam giải thích ngắn gọn: "Nhị tiểu thư, xin cô nhường đường một chút, bác sĩ đã đồng ý cho chủ tịch xuất viện, hôm nay đại tiểu thư tới đón ông ấy về."
Nghe được tin ba mình sắp xuất viện, Úy Hải Lam thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Thế nhưng trong lòng lập tức bắt đầu sinh nghi hoặc, cô mở miệng hỏi: "Chị hai, chị định dẫn ba đi đâu?"
"A! Đừng gọi tôi dễ nghe như vậy, tôi không chịu nổi. Ba ở đâu cũng là chuyện không liên quan tới cô. Cô không cần biết, cô chỉ cần quản tốt chính mình là được. Mà cô cũng nên tiếp tục ở lại trong Cẩn Viên kia thôi, tốt nhất cả đời đừng rời bỏ nó." Úy Mặc Doanh lạnh lùng nói, lại trừng mắt nhìn Trần Thịnh quát lớn: "Anh làm sao vậy? Lo lắng làm cái gì?"
"Vâng, vâng, vâng." Trần Thịnh lúng túng trả lời, nhìn lại Úy Hải Lam "Nhị tiểu thư, xin cô nhường đường một chút."
Quả táo đang gọt một nửa, Úy Hải Lam nói: "Đợi tôi gọt xong quả táo và đút cho ba tôi ăn xong, sau đó rồi hãy đi."
"Không cần, cô vẫn nên giữ lại cho người khác ăn thôi." Úy Mặc Doanh thẳng tiến bước lên, một phát bắt được tay vịn xe đẩy, đẩy Úy Hùng Khiêm ra khỏi phòng bệnh.
Trần Thịnh gật đầu với Úy Hải Lam, xoay người chạy về phía Úy Mặc Doanh thay cô ấy nhận xe đẩy "Đại tiểu thư, vẫn là giao cho tôi thì tốt hơn, cô mang giày cao gót cũng không tiện lắm."
"Tiểu thư, những thứ đồ này có nên..." Y tá đi tới phòng bệnh, lại khẩn cấp hỏi.
"Tất cả đều ném đi." Một tiếng quát lạnh lùng vang xa, hai người kia đã khuất khỏi tầm mắt Uý Hải Lam.
Úy Hải Lam vẫn cương nghị ngồi trên ghế không nhúc nhích. Quả táo trong tay cô đột nhiên trở nên rất nặng, nặng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đến nỗi cô sắp bắt không được nó. Hít thở thật sâu, cô quay đầu nhìn thấy y tá đang thu dọn những thứ còn lại, cô cũng đem quả táo ném vào thùng rác, đứng dậy nói: "Để tôi thu dọn đi, những thứ đồ này tôi còn muốn giữ lại."
"Được rồi." Hộ sĩ nghe vậy cũng rời đi.
Úy Hải Lam từ từ thu dọn những đồ vật kia xong, cũng để hành lý vào túi xách.
Thật giống như đây là việc duy nhất cô có thể làm vì ba mình.
Nhấc túi xách quay trở lại Cẩn Viên, Úy Hải Lam hỏi dò người mở cửa: "Tam tiểu thư đã trở về chưa?"
"Dạ, chưa trở về."
Úy Hải Lam mỉm cười đi vào trong.
Tam phu nhân nói với cô, có nhiều việc bận trong trường học mà đi về cũng không tiện lắm. Vì thế, Úy Thư Họa sẽ không trở về trong tuần này.
Cuối tuần tốt đẹp, Úy Hải Lam chỉ có thể một mình ngốc nghếch ở trong phòng, không muốn đi đâu.
Chiều chủ nhật, cô đang nằm trên giường đọc sách, bỗng có người đột nhiên bước vào, mà người này cũng không hề gõ cửa.
Lôi Thiệu Hành mỉm cười với cô, lại mở miệng ra mệnh lệnh: "Hôm nay thời tiết thật đẹp, em ở nhà làm gì, mau theo anh ra ngoài đi dạo một chút."
Quả thật thời tiết hôm nay cũng thật đẹp và tươi sáng, vừa mở cửa sổ xe, gió nhẹ từ từ thổi tới, cảm thấy rất là thoải mái.
Úy Hải Lam không rành về đường xá, chỉ có thể biết đây là hướng về phía bắc.
Ra khỏi thành thị, xe thẳng tiến đến vùng ngoại thành.
Xa xa có thể nhìn thấy một toà kiến trúc.
Xe chạy qua toà cao ốc kia, Úy Hải Lam thật sự cảm thấy choáng váng vì không biết tại sao anh ta lại dẫn cô đến nơi này. Đợi được đến chỗ cần đến, bốn chữ lớn “đại học Xuân Thành” thình lình đập vào mắt cô.
Xuống xe, không khí bốn phía đặc biệt trong lành.
Úy Hải Lam ngắm nhìn mấy chữ to lớn kia, bỗng nhiên trước mặt cô có một bóng đen hạ xuống càng ngày càng gần.
Ánh mặt trời như vây quanh lấy anh, anh mơ hồ cười lên trông thật rạng ngời.
Lôi Thiệu Hành xoay người đi vào trong, giọng nam trầm thấp từ phía trước bay tới: "Không khí nơi này thật tốt, chúng ta đi chung quanh dạo thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT