Nhưng anh lại làm ra vẻ giống như mình đang phải chạm vào mãnh thú lập tức đẩy cô ra xa.
Lôi Thiệu Hành cũng không nói một lời mà nhanh chóng lần nữa nắm chặt cổ tay cô, lại không màng cô có bị đau hay không, anh cũng bừa bãi bước về phía trước không hề quay đầu lại. Cánh tay cô giống như bị lôi kéo sắp rời khỏi thân thể, dù vậy Úy Hải Lam đau đớn cũng không hề mở miệng gọi anh. Dưới ánh đèn muôn màu muôn vẻ, cô bị anh mạnh mẽ kéo ra khỏi quán bar tiến về xe anh.
Chờ đến dưới lầu nhà trọ, anh cũng không xuống xe lại chỉ ra lệnh một tiếng "Xuống xe!"
Úy Hải Lam theo quán tính nghe theo anh, vừa đóng cửa xe thì chiếc xe kia cũng nhanh chóng lao vút đi giữa màn đêm.
Cô ngạc nhiên, lẽ nào cô là bệnh độc sao?
Sắp hết năm tháng, nửa năm huấn luyện cũng sắp kết thúc.
Tác phẩm tốt nghiệp cũng đã gần hoàn thành, tâm tình của cô cũng khá tốt chỉ có một điều duy nhất kỳ lạ chính là buổi tối hôm đó cũng không biết rốt cuộc anh ta đã phát bệnh thần kinh gì.
"Tiểu thư Uý, cà phê đã xong rồi." Vương San đưa tới cà phê thơm lừng.
Trong mấy ngày làm bạn với Uý Hải Lam ở đây, Vương San tỉ mỉ chăm sóc cô trong việc cơm nước sinh hoạt thường ngày. Chính vì thế, Úy Hải Lam cũng có cảm giác rất tốt đối với cô thư ký này, một nụ cười đã lâu không gặp cũng dần lộ ra, cô nhận tách Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cà phê lại nhẹ giọng nói cám ơn "Thư ký Vương, mấy ngày nay cô thật khổ cực, cảm ơn cô đã chăm sóc và làm bạn với tôi trong suốt thời gian qua."
"Cô đừng quá khách khí, đây là việc tôi phải làm." Vương San điềm tĩnh đáp.
Buổi trưa ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, ánh nắng lười biếng chiếu trên người cô giống như là đang thôi miên cô như thế. Úy Hải Lam đột nhiên có chút buồn ngủ, xem ra dù cô uống cà phê cũng không có tác dụng gì. Đến giờ phút này, cô thực sự không chống cự nổi mệt mỏi, rốt cục cũng tiện tay đem notebook gác qua một bên, cứ như vậy cuộn mình trên bệ cửa sổ chợp mắt một lát.
Đang lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô mơ màng nhìn thấy một bóng người đứng trước bàn.
Hóa ra là Vương San đang lau chùi bàn.
Nhưng Uý Hải Lam thực sự quá buồn ngủ nên cô trở mình tiếp tục giấc ngủ say sưa của mình.
Vào cuối tháng, nửa năm huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc.
Vào ngày tốt nghiệp, Úy Hải Lam chạy tới phòng học.
Ở giảng đường rộng lớn, những học viên thuộc nhiều công ty khác nhau đến đây tham gia khoá huấn luyện đều đến đông đủ. Giảng viên đi từ từ vào giảng đường, khuôn mặt tràn đầy nụ cười. Mà phía sau cô còn có một người khác, người đàn ông kia xuất hiện khiến mọi người hoan hô rít gào "Ôi trời ơi, tiên sinh Field."
Field vẫy tay với mọi người hài hước nói: "Các bạn thân mến, chào buổi sáng."
"Chào giáo sư" Mọi người cùng đồng thanh trả lời.
Field đột nhiên xuất hiện khiến mọi người vui mừng không ngớt, ngược lại giảng viên chỉ lắng nghe phần ồn ào kia, từ từ nói: "Các bạn học thân mến, tiên sinh Field còn có trăm công ngàn việc nhưng anh vẫn cố ý đến đây tham dự đợt tốt nghiệp lần này. Anh sẽ đích thân trao bằng thành tích cho học viên ưu tú nhất. Mọi người hãy cho một tràng vỗ tay để nhiệt liệt chào mừng tiên sinh Field, cảm ơn anh ấy đã đến đây tham dự với chúng ta ngày hôm nay."
Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, nghi thức mở màn cho buổi lễ tốt nghiệp chính thức được bắt đầu.
Úy Hải Lam ngồi ở hàng ghế giữa dành cho học viên yên tĩnh nhìn giáo sư lên tiếng, vì phải không ngừng vỗ tay nên tay cô cũng bắt đầu tê dại, cuối cùng buổi triển lãm tác phẩm tốt nghiệp tác phẩm cũng chính thức được bắt đầu. Không phải là lấy số rút thăm mà là đánh số thứ tự để từng học viên lên trình bày tác phẩm của mình. Số thứ tự của cô là mười tám, mà sau khi nhìn thấy học viên có số thứ tự thứ mười bảy trình bày tác phẩm của mình xong thì cô cũng không nhanh không chậm bắt đầu đứng dậy đi tới trước bục giảng.
Máy chiếu ở trường đã sẵn sàng, chỉ cần lấy thẻ nhớ bỏ vào là có thể phát đúng tác phẩm mà mình đã chuẩn bị.
Trong phòng học tối tăm bị rèm cửa sổ che khuất, Úy Hải Lam tự nhiên hào phóng đứng lên, lại nhận chiếc gậy để bắt đầu tác phẩm của mình. Thế nhưng bởi vì trong lòng bồn chồn nên những ngón tay cô nhẹ nhàng linh xảo xoay một cái, gậy chỉ huy xoay tròn trên không trung một vòng ba trăm sáu mươi lăm độ, tư thế kia thật là cực kỳ đẹp mắt, vẻ mặt cô lại lơ lửng lạ kỳ.
Xoạt ——
Trên màn chiếu lại thể hiện một tác phẩm cực kỳ đặc biệt, một tuyệt tác cực kỳ xinh đẹp.
Màu sắc vàng óng ánh xen lẫn màu xanh lục, không chỉ thể hiện một sắc thái mà tất cả như hoà quyện bện thành một vườn hoa với đầy đủ màu sắc hoa mắt khác nhau khiến cả phòng như sáng rực. Từng hạt châu tinh tế tô điểm làm nổi bật cả bức tranh, đinh tán cùng khuy áo màu đồng phối hợp vặn vẹo với làn váy phức tạp tạo nên hình dạng xoắn ốc, chúng hợp lại thành một nửa cánh chim một đường bay thẳng lên trời chập chờn trưởng thành bay qua những quần đảo hùng vĩ. Một cảnh tượng hoa lệ ảo thuật như thế phảng phất như không tồn tại trong thực tế chỉ xuất hiện trong giấc mộng như thế lại như đang hiện ra trước mắt mọi người. Trên khuôn mặt diễm lệ không thể hiện ra đôi mắt mà chỉ có đôi môi đỏ thắm yêu diễm màu xanh lam nhìn thấy mà giật mình, cũng khiến người ta có cảm giác khó quên chấn động tiếng lòng.
Úy Hải Lam đứng dậy giới thiệu tác phẩm thiết kế linh cảm này, cũng giảng giải một chút về từng nốt nhạc rock and roll, giải thích thêm về chòm sao Thanh Long bách cùng với những điều có liên quan với thiên sứ và ma quỷ trong truyền thuyết.
"Tác phẩm lần này, tôi đặt tên cho nó là thiên sứ đoạ lạc (ý nói thiên sứ bị sa đoạ)."
Úy Hải Lam cũng thu hồi gậy chỉ huy, lần thứ hai nhẹ nhàng đảo quanh lại nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cô cũng hướng về phía mọi người tự tin trình bày tác phẩm của mình.
"Bốp bốp!"
Không biết là ai đã vỗ tay nhưng sau đó là một loạt những người còn lại cũng vỗ tay theo sau.
"Một tác phẩm thật sinh động, xinh đẹp lạ kỳ."
Đáp lại tiếng vỗ tay, Úy Hải Lam chỉ mỉm cười chào.
Nhưng Field lại đột nhiên đứng dậy, anh ta gọi giáo sư ra khỏi phòng học và thế là buổi trình bày tác phẩm không thể làm gì khác hơn là đành tạm dừng. Chờ một lúc sau, giáo sư quay lại có biểu hiện không vui, giống như là vô cùng không thích. Cô ấy đi tới bên cạnh Úy Hải Lam cúi đầu nói vài câu, cuối cùng cô hạ con ngươi mình xuống, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng."
Úy Hải Lam lập tức thu dọn đồ đạc rời đi dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Trong lòng mỗi người âm thầm suy đoán, cô ấy nhất định là lọt vào mắt tiên sinh Field rồi nên mới bị gọi đi như vậy.
Nhưng chỉ có Úy Hải Lam mới biết, đây chính là cơn bão táp đột nhiên ùn ùn kéo đến muốn nhấn chìm cô trong phút chốc.
Ngồi trên xe của tiên sinh Field, cô cũng không biết là sẽ đến nơi nào, trong đầu Úy Hải Lam xoay quanh những lời giáo sư nói lúc nãy "Tiên sinh Field nói cô lấy sáng tạo từ thiết kế của người khác để thiết kế tác phẩm cho mình. Tốt nhất cô hãy cùng đi với tiên sinh Field một chuyến, giải thích mọi chuyện cho rõ ràng."
Chờ khi đến nơi, đó là một văn phòng làm việc tư nhân.
"Chào ngài, tiên sinh Field." Anh một đường thẳng tiến bước vào, đi đến đâu cũng đều có người chào hỏi.
Field đi ở phía trước dẫn cô vào phòng làm việc. Vừa gõ cửa thì lập tức có người xuất hiện.
Đó là một người phụ nữ có nét đẹp khiêu gợi lòng người, đôi mắt có cùng tông màu xanh lục, cô mặc một chiếc áo liền quần màu đỏ có cổ áo khoét hình chữ V, da dẻ trắng nõn mịn màng, nhìn thấy người tới thì cô mừng rỡ ôm ấp hôn môi "Này, Field."
"Đây là bạn của tôi, Daisy." Field ôm cô, nhìn hai người trông có vẻ rất quen thuộc.
Daisy?
Trong lòng Úy Hải Lam khẽ run, ngưng mắt chú ý nhìn cô ta.
Cô ấy chính là người đã từng được đăng trên mặt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,báo thời thượng. Dù là trong các buổi lễ trao giải, buổi trình diễn thời trang hoặc là buổi phỏng vấn danh nhân, nụ cười của cô vẫn vĩnh viễn là xinh đẹp tự tin như vậy, cô chính con cưng của thượng đế. Nói chính xác hơn, cô ấy chính là nhà thiết kế thời trang nổi danh nhất hiện nay - nhà thiết kế Daisy.
Hai người trò chuyện vài câu thì Field cũng liền gọi cô vào trong.
Nhưng trong phòng làm việc này, ngoại trừ Daisy ở ngoài còn có một người khác.
"Field, em giới thiệu với anh một người, anh ấy là Lôi Thiệu Hành." Daisy ôm chầm người đàn ông kia ôn nhu cười duyên, qua đó cũng biết một chút về mối quan hệ giữa bọn họ.
"Chào luật sư Lôi." Dĩ nhiên Field cũng biết được bao nhiêu nhân vật tiếng tăm đến cỡ nào nên anh ta cũng lập tức bước đến bắt tay với Lôi Thiệu Hành.
Úy Hải Lam lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn thấy anh ta chớp mắt bỗng nhiên liền hiểu rõ tất cả. Cô thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ khách khí đàm đạo, những vẻ mặt a dua kia đều trở thành hư vô giả tưởng. Trong nháy mắt, cô trở lại vẻ bình tĩnh vốn có không còn nét đau khổ, bi thương như lúc nãy nữa.
Field trao một quyển tạp chí cho cô, Úy Hải Lam cũng nhìn lên, quả nhiên là rất giống tác phẩm của cô, tác phẩm có tên là “Huyết quỷ chi cơ” (ý là quỷ hút máu). Những lời Field đang kể ra quả thật nghe rất êm tai nhưng sau khi nghe xong, Daisy đi tới trước mặt cô mỉm cười nói "Mỗi tác phẩm đều là tâm huyết của nhà thiết kế, họ phải trả giá rất nhiều mới làm ra được một tác phẩm của riêng họ. Xin cô không nên nhẫn tâm lấy đi nó như vậy, được chứ?"
Cô ấy bày ra tư thái hào phóng, Úy Hải Lam quật cường mím môi.
"Cô cũng nên nói lời xin lỗi với tiểu thư Daisy thôi. Nhất định phải thừa nhận sai lầm." Field nghiêm túc nói.
Daisy không tiếp tục nói nữa, chỉ chăm chú nhìn Uý Hải Lam.
Úy Hải Lam cũng không lập tức nói lời xin lỗi, ánh mắt quét về phía người ngồi ngay ngắn trên ghế salông kia, làm ra dáng vẻ việc này không liên quan tới mình. Anh ta mỉm cười với cô, nụ cười kia khiến cô càng nắm chặt quả đấm trong tay.
Qua rất lâu sau đó, rốt cục cô cũng mở miệng, cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ "Xin lỗi, tôi cảm thấy rất xin lỗi."
Lôi Thiệu Hành nhìn thấy nét cười của cô, khóe miệng đang cong lên chợt cứng đờ.
Một khắc đó, lần đầu tiên anh cảm thấy còn có người cười như khóc.
Mà mọi chuyện cũng không kết thúc dễ dàng như vậy, Field cũng đã liên hệ với giáo sư về chuyện này. Cuối cùng, sau khi trở về phòng học, giáo sư yêu cầu cô tạ lỗi với toàn bộ học viên. Cô đứng trên bục giảng phảng phất như trở lại ba năm trước đây, cũng trong ngày đông lạnh giá như thế này, cũng trong một ngày tháng năm như thế này, đột nhiên cô cảm thấy cái giá rét không tên như đang thấm vào từng thớ thịt trong thân thể cô. Để đối mặt với từng con mắt hướng về mình, cô cầm tờ tạp chí lấy từ chỗ của Daisy hướng về mọi người thanh minh "Rất xin lỗi, mọi người, lúc trước tác phẩm đọa lạc thiên sứ này, tôi lấy bản thiết kế làm mẫu. Tôi biết mỗi tác phẩm đều là tâm huyết của nhà thiết kế, phải trả giá cố gắng rất nhiều mới tạo ra được nó. Giờ đây tôi chân thành xin lỗi tiểu thư Daisy, cũng hướng về các vị tạ lỗi. Xin lỗi."
Toàn trường ồ lên, đầu tiên là lặng im không hề có một tiếng động, sau đó nhìn tác phẩm được mệnh danh là "Huyết quỷ chi cơ" kia lại sâu sắc xem thường. Những ánh mắt kia đều chen lẫn thái độ căm ghét xem thường, thậm chí có người mắng ra thành tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh này: "Đồ sao chép giả vô liêm sỉ nhất!"
Trong lòng Úy Hải Lam đột nhiên rất không tự chủ, khuôn mặt cũng không hề có cảm xúc muốn buổi lễ mau chóng kết thúc để mình rời đi.
"Hải Lam..." Lưu Tiệp ở phía sau la lên mà Uý Hải Lam cũng không nghe thấy.
Phòng học lớn ở ngoài, Vương San đang chờ đợi.
Vẻ mặt Vương San có gì đó không đúng, thời điểm đó trông cô tràn ngập hổ thẹn.
Úy Hải Lam cười với cô, lại lắc đầu ra hiệu cô đừng nói gì cả. Uý Hải Lam biết cô ấy cũng chỉ biết vâng lệnh người kia mà thôi.
"Thư ký Vương, sau này nếu như tiên sinh Lôi muốn tôi thiết kế ra bản thảo gì thì chỉ cần cô đưa cho anh ta là được rồi, không cần phải nhọc lòng như thế." Úy Hải Lam từ tốn nói.
Vương San nhíu mày "Tiểu thư, tôi cảm thấy rất xin lỗi."
Xe chạy tới sân bay, sau đó hai người cũng đồng thời leo lên máy bay.
Úy Hải Lam đưa tay luồn vào trong túi đeo lưng, lặng lẽ nắm chặt hai nửa mảnh của chiếc móc chìa khoá hình con heo nhỏ.
Cô muốn về nhà.
Mà cô cũng không biết, chỗ ấy có còn là nhà của cô nữa hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT