Buổi tối ngày hôm đó, Lôi Thiệu Hành cũng không có ngủ lại, anh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mỉm cười đứng dậy rời đi. Trong lúc mơ hồ có thể nghe giọng anh thân mật nói chuyện với ai đó, không cần nghĩ cũng biết nhất định là điện thoại của tình nhân. Cô cũng không để ý, tự mình đi về phòng.
"Cốc….Cốc….."
Vương San lại lần nữa gõ cửa, cầm trên tay một cái chai nhỏ: “Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh nói cô hãy tự mình thoa thuốc."
Vương San cầm bình thuốc để trên bàn và ra khỏi phòng, qua một lúc lâu Uý Hải Lam quay đầu liếc mắt một cái. Cô đi tới trước bàn, cầm cái chai lên xem, thân bình có màu xanh đậm, còn có hàng chữ viết bằng tiếng trung lẫn tiếng Anh, ghi chép cặn kẽ cách thức sử dụng rõ ràng chi tiết, thích hợp với các loại trầy xước bị thương. Mở hết nắp bình, một hồi mát mẽ xông lên mũi cô.
Tự nhiên Uý Hải Lam có ấn tượng với lọ thước mỡ này.
Trước khi đi New York, Viên Viên đột nhiên tới sân bay tiễn cô cũng âm thầm kín đáo đưa cho cô cái này.
Úy Hải Lam vẫn luôn bỏ chai thuốc mỡ này trong ngăn kéo. Không phải cô luyến tiếc càng không phải muốn làm kỷ niệm, chỉ là cô chưa có cơ hội để sử dụng nó mà thôi. Một điều cô cũng chưa từng nghĩ tới đó là người mở chai này ra lại là anh. Cuối cùng cô mở chai thuốc đem bôi hết trên thân thể mình, bình rỗng kia lại bị quăng vào thùng rác.
Úy Hải Lam lại không còn quan tâm nghĩ ngợi về tác phẩm thiết kế nữa, nằm xuống liền ngủ một mạch dài.
Cái gì hữu dụng trong ngày thì liền cứ thế vứt bỏ trong ngày đó, giống như một đoạn hồi ức, quá khứ liền cứ như vậy trôi qua.
Nước đổ đi rồi khó hốt lại, thời gian trôi qua cũng không cách nào quay trở lại.
Cô không lưu luyến, cũng không muốn mình có quyền lợi này.
Trong thành phố Washington thuộc nước Mỹ, văn phòng cao cấp nằm ngay cao ốc hơn mười tầng, sàn nhà Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, phẳng bóng khiến người ta cảm thấy có chút kiềm nén. Nền xi măng này tượng trưng cho cốt sắt rừng rậm thế giới, nhịp điệu cũng rất mạnh dường như không muốn cho bất cứ người nào thở dốc hoặc dừng lại. Mỗi người đều giống như con thú bị nhốt, lúc ban đầu sẽ mạnh mẽ đấu tranh, sau đó sẽ thỏa hiệp để giành sự sống, cuối cùng là tử trận.
Sàn gạch men trơn bóng giống như chiếc gương có thể phản chiếu lại hình bóng mình trong đó, ngay cả không khí cũng đều lạnh lẽo, xa lạ.
Thang máy đi dọc theo đường thẳng, một tầng đi tới bên trên.
Trước cửa rộng mở, lại nhìn thấy trước mặt là một bảng tên quen thuộc được viết bằng tiếng Anh –Lynn LawFirm.
Không khí trong phòng sở sự vụ thường rất bận rộn, những anh chàng mặc âu phục, những cô gái trưng diện đồ công sở đều là những hình tượng tinh anh giỏi giang. Tiếng điện thoại, tiếng hỏi thăm, tiếng gót giầy nặng nề của những viên chức đang cầm văn kiện đi tới đi lui, phòng tiếp tân luôn có người ra kẻ vào, cũng có thể nhìn thấy những người khác lo lắng ngồi chờ đến lượt mình, nóng lòng muốn tìm kiếm người giúp mình giải quyết vụ việc. Bầu không khí nghiêm cẩn trang nghiêm mà đầy nhiệt huyết.
Đây là lần đầu tiên Uý Hải Lam được tận mắt nhìn thấy Sở sự vụ nước Mỹ - nơi Lôi Thiệu Hành làm việc. Có thể nói đây cũng là lần cuối cùng cô được đặt chân đến nơi đây.
Lúc trước Vương San đã từng nói qua, anh gần như muốn kết thúc sự nghiệp ở nơi đây, chỉ một lòng muốn trở về nước.
Hiển nhiên các nhân viên rất quen thuộc đối với Vương San, vì thế từng người họ mở miệng chào hỏi.
Vương San còn cười đáp lại: "Đã lâu không gặp."
Mà Uý Hải Lam đi ở phía sau cũng tương tự được mọi người quan tâm.
Anh ta là một trong top những người đàn ông độc thân lại mang danh phận hoàng kim, vì thế tự nhiên cũng có nhiều phụ nữ tung hô. Thế nhưng, từ trước đến nay đại luật sư Lôi sẽ không để cho thư ký hay phụ tá đưa đón các cô. Ở mọi lúc mọi nơi, luôn luôn có những kiểu phụ nữ tự mình đưa đến cửa, ngược lại cũng có kiểu rụt rè hiểu được cách lạt mềm buộc chặt. Thế nhưng, nếu như người nào đã lọt vào mắt của đại luật sư Lôi thì kết quả cuối cùng đều là ngoan ngoãn phục tùng.
Không phải Úy Hải Lam không nhận thấy ánh mắt của mọi người mà chỉ là do thói quen từ nhỏ tạo thành, cô vô cùng thản nhiên cùng lạnh lùng khiến mọi người có phần kính nể.
Vương San dẫn cô tới trước một gian phòng làm việc, dẫn cô đi qua một vị thư ký khác, sau đó Vương san quay đầu nói: "Tiểu thư, Lôi tiên sinh đang ở bên trong."
Phòng làm việc lạnh lẽo vô cùng, nhìn vào chỉ thấy văn kiện toàn là giấy trắng, còn lại đều là một màu đen ảm đạm.
Lôi Thiệu Hành ngồi chủ trì trên ghế, đang cầm bút máy ký tên vào văn kiện, đầu bút linh hoạt rung động. Lúc này anh lại cúi đầu, thể hiện dáng dấp đặc biệt đẹp trai cùng hấp dẫn.
Úy Hải Lam đứng ở cửa, cũng không mở miệng quấy rầy.
Đến khi anh ngẩng đầu lên chỉ thấy cô an tĩnh im lặng đứng đó, đầu anh cũng hất một cái ra hiệu cô bước vào.
Chiếc váy hôm nay Úy Hải Lam mặc trên người chính là bộ y phục do anh sai Vương San đưa đến cho cô.
Loại trang phục cổ điển hoa lệ màu xanh ngọc này làm nổi bật lên dáng vẻ ưu nhã điềm tĩnh của cô. Thân cao một mét sáu mươi tám không đạt được trình độ như những cô người mẫu chuyện nghiệp nhưng lại mang khí chất lãnh ngạo, cực kỳ cao quý, như gần như xa, như gió thoảng qua, không ai có thể nỡ lòng bắt nạt cô, nét phiêu dật ẩn nhẫn lộ ra vài phần tự nhiên tùy tính. Lỗ tai lại đeo đôi bông tai đơn giản hình cây chanh nhún nhảy uốn lượn trông thật đẹp mắt. Trong đêm tối, dường như mơ hồ phát quang thần bí mà quỷ dị.
Nếu như tóc cô dài hơn một chút, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành dừng trên khuôn mặt cô, đột nhiên có chút thông hiểu.
Cặp mắt to xinh đẹp, mắt xếch tiêu chuẩn giống như thể hiện một loại người không biết né tránh, không biết lừa dối, làm càn lớn mật, thờ ơ xa cách.
Mà khi nhìn vào đôi mắt này thì ngay lập tức ai cũng đều có ý muốn chinh phục.
"Úy, qua đây!" Anh mở miệng gọi cô.
Quả nhiên Úy Hải Lam đi tới, anh lại vẫy tay ý bảo cô đến bên cạnh anh, thế là cô phải vòng qua cái bàn để đi tới trước mặt anh.
Lôi Thiệu Hành hết sức hài lòng vì thái độ nhu thuận của cô, kéo tay cô lại gần mình, rồi cũng không lo nơi này là phòng làm việc, lại tự nhiên ôm cô ngồi trên đùi mình. Vốn ở đây có không gian rộng rãi, ít người qua lại nhưng lúc này cô lại cảm thấy nó có vẻ nhỏ hẹp. Anh lại đưa qua một phần văn kiện, nói nhỏ bên tai cô: "Xong ngay thôi."
"Tôi ngồi ở sô pha được rồi." Úy Hải Lam cảm thấy không được tự nhiên với tư thế này vì trên thực tế cô không thích bất kỳ ai đụng chạm vào thân thể mình.
"Ngồi thế này, anh cũng cảm thấy rất tốt." Lôi Thiệu Hành thong thả tự đắc kiểm tra văn kiện.
Úy Hải Lam có chút khó khăn, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho anh ôm. Vừa lúc đó, lần nữa ngửi được mùi thơm từ trên cơ thể anh toả ra, lần này là vị bạc hà thay đổi nhàn nhạt, thanh lương dễ ngửi. Thứ mùi này không khiến cô ghét nhưng vừa nghĩ tới đêm đó anh mạnh mẽ thoa thuốc cho cô thì môi cô chợt cử động, mấp máy môi, hình như không cam lòng.
Tròng mắt Lôi Thiệu Hành thoáng nhìn tia mờ ám của cô, ký tên vào văn kiện với chữ ký rồng bay phượng múa. Bút vừa để Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, xuống thì tay kia cũng hoàn toàn chiếm hữu eo thon của cô.
"Úy."
"Ừ."
"Em thế nào? Tối hôm qua anh không về, em có thoa thuốc hay không?"
"Có."
"Ah?" Anh hoài nghi lên tiếng, thấp giọng nói: "Anh không tin, em sẽ không ngoan ngoãn thế đâu. Lại đây, cởi quần áo để cho anh xem."
Trong lúc tâm tư Uý Hải Lam cả kinh thì tay anh đã tự ý hành động. Bàn tay to đỡ lấy eo cô, thành thục tìm đến khóa kéo của chiếc váy, lại từ phía sau lưng kéo xuống. Lúc này cô cũng không thể kiềm chế được, giờ mới hiểu được ý đồ của anh, sở dĩ anh sai Vương San chọn chiếc váy này mang đến cho cô là có dụng ý. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân cô cảm thấy mát lạnh, anh đã bỏ đi y phục của cô, vào giờ phút này, khuôn mặt cô đỏ lên gầm nhẹ: "Anh làm gì vậy?"
"À, anh thấy hình như em cũng chưa thoa thuốc." Lôi Thiệu Hành nói, hai tay không nhanh không chậm mơn trớn thân thể cô, đầu cũng ngày càng cúi xuống thấp, dán vào chiếc cổ trắng ngần của cô nhẹ nhàng ngửi. Còn có bàn tay anh đi đến đâu thì mỗi một chỗ liền khiến cô có cảm giác mẫn cảm "Phải thoa thuốc lên cổ, bả vai, ngực, thậm chí là thắt lưng cũng phải thoa..."
Động tác của anh chậm rãi khiến gương mặt của Uý Hải Lam càng ngày càng đỏ, cho đến khi tay anh di chuyển về phía giữa hai chân cô thì cô bắt đầu luống cuống, nhanh chóng muốn ngăn cản hành động của anh nói: "Nơi đây không bị thương, không cần thoa thuốc."
Lôi Thiệu Hành thoáng nhìn ngay cả lỗ tai cô đều đỏ thì lập tức bật cười: "Ha ha…"
Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, lại như mơ hồ nói: "Anh biết chỗ này không bị tổn thương nhưng anh thật sự muốn chạm vào nó."
Trong phút chốc, Úy Hải Lam nhất thời tức giận, cô chưa từng có lúc nào bị quẫn bách cùng lúng túng như vậy.
Một tràng dài chuông điện thoại đúng lúc vang lên kịp thời cứu mạng cô, anh bước đến nhận điện thoại.
Cô nghe anh đối đáp vài câu sau đó cũng cúp điện thoại hướng về phía cô nói: "Vì em vâng lời như thế nên anh muốn thưởng cho em một món quà. Ngoan, hãy vào trong mặc quần áo tử tế vào."
Úy Hải Lam vội vàng nhảy xuống bắp đùi anh, chạy về phía gian phòng nghỉ ngơi chỉnh lại dung nhan mình.
Đến khi cô đi ra, trong phòng làm việc đã đứng một hàng người. Những người này mặc trang phục veston cùng màu có đeo nơ, hơn nữa trong tay mỗi người đều có cầm theo một quyển tập thật đẹp, có lẽ đang chờ đợi cô.
"Úy."
Nghe được tiếng anh gọi, Uý Hải Lam cũng thức thời đi tới bên cạnh anh. Anh kéo cô ngồi xuống, nhìn những người đó nói: "Em xem, em thích gì?"
Thì ra những người này đều là những bậc thầy nổi danh về châu báu, đi theo họ còn có nhân viên các cửa hàng lớn. Anh cố ý thay cô mời họ đến đây để gặp cô.
"Tiểu thư, không biết cô thích loại châu báu nào? Vàng bạc ngọc thạch, mã não phỉ thúy, chỉ cần cô muốn có thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm ra nó vì cô."
Lúc này, Úy Hải Lam lắc đầu.
"Tiểu thư, những quyển sách này có ghi chép lại tất cả các thứ liên quan đến cá heo, cô có thể tham khảo."
Úy Hải Lam lại lắc đầu.
"Không thích sao? Không nhìn trúng thứ nào sao?” Lôi Thiệu Hành cưng hỏi.
Úy Hải Lam vừa muốn mở miệng thì có người đột nhiên xông vào.
Đó là một anh chàng gốc mỹ đẹp trai, tóc có màu bạch kim, ăn mặc có vẻ chán chường lộ ra khí chất u buồn, trên lỗ tai lẫn trên mũi còn đeo vô số vòng tai. Anh mặc quần jeans mà nơi đầu gối còn có đính tua rua kết hợp với đôi giày vải, trên lưng lại đeo một cái túi lớn, dáng vẻ có hơi bồn chồn ló đầu ra dùng giọng phẫn nộ lo lắng la hét bằng tiếng Anh: "Tôi muốn tìm luật sư Lôi, tôi muốn tìm luật sư Lôi biện hộ cho mình."
"Xin lỗi luật sư Lôi, tôi không thể ngăn anh ta lại được." Thư ký áy náy nói lại gọi bảo vệ tới.
"Luật sư Lôi! Tôi muốn mời anh biện hộ." Người đàn ông kia vừa gặp anh thì thần sắc vui vẻ, vừa muốn tiến lên lại bị bảo vệ ngăn cản.
Lôi Thiệu Hành chỉ mỉm cười, lạnh lùng nhìn bảo vệ đưa anh ta ra ngoài.
Thế nhưng lúc này Úy Hải Lam lại lên tiếng hỏi: "Tôi muốn đổi một phần quà khác được không?"
Lôi Thiệu Hành mỉm cười như trước, đáy mắt có màn kinh ngạc, lại vỗ nhẹ bờ vai cô ý bảo cô cũng mau nói ra.
Cô lại mở miệng nói ra lời khiến người khác kinh hãi: "Anh có thể làm luật sư biện hộ cho người đàn ông khi nãy không?"
Hết chương 89.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT