Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, Úy Hải Lam liền nhận ra ý tứ trong lời nói của anh. Thì ra đây cũng chỉ là một trò hay được sắp xếp từ trước. Trong mắt người khác, cô chính là chúa tể của cả gia tộc Úy có khả năng quyết định việc ra đi hay ở lại của người khác nhưng trên thực tế cô bất quá cũng chỉ là một con cờ trong tay anh ta mà thôi. Mà người đang điều khiển bàn cờ, cũng chính là người khởi xướng đang lôi kéo tay cô, thấp giọng ôn nhu hỏi dò ý cô làm ra vẻ mọi chuyện xảy ra ở đây không có quan hệ gì với anh ta. Anh chỉ đơn giản nói dăm ba câu liền đem tất cả mấu chốt vấn đề ném hết lên người cô.
Mà trên dưới Úy gia, tất cả mọi người cũng đang chờ đợi cô mở miệng.
Kết quả cũng như giống như ngày ấy anh đã nói, cho ở lại hoặc là biến mất, chỉ có hai câu trả lời này.
Úy Hải Lam nhìn về phía anh, mắt phượng to tròn như nhiễm phải một tầng sương lạnh, tựa như cô đã mang theo cả những lớp tuyết đọng từ New York mấy tháng chưa tan về đây.
"Không phải sợ, em đó, thật là quá nhát gan. Trong lòng nghĩ gì thì cứ nói ra, nếu không nói thì làm sao người khác biết đây?" Lôi Thiệu Hành lại nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi với khuôn mặt không một chút biến sắc nắm nhẹ tay cô trong lòng bàn tay mình, lại dùng chút sức nắm chặt hơn, thấp giọng động viên: "Lại đây nào, nói cho mọi người biết, rốt cuộc trong lòng em đang nghĩ gì, ai nên đi, ai nên ở lại, em đã quyết định được chưa, mau nói ra thôi."
Úy Hải Lam nhìn anh khoảng mấy giây, trước mắt cô giống như xuất hiện một người đàn ông yếu ớt, ôn nhu lại có dung nhan tuấn mỹ nhưng trong phút chốc lại bỗng nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ.
Xưa nay cô không biết, trên thế giới này lại có người cười lên mà khuôn mặt sẽ mù mịt như thế.
Ánh mắt Úy Hải Lam di chuyển đảo qua bốn phía, hơn mười người hầu chỉnh tề xếp thành một hàng đang nơm nớp lo sợ đứng sang một bên. Lão quản gia, tóc đã bạc trắng, bên cạnh còn có mấy lão phụ nhân và những người hầu trẻ chuyên lo quét tước hầu hạ, còn có tài xế Trương và đầu bếp đang đứng nép trong góc. Mọi người trong Úy gia, ai cũng có tuổi đều ở lại Úy gia một khoảng thời gian rất lâu: người phục vụ lâu nhất Úy gia cũng đã hơn mười năm, mà người có tuổi nhỏ nhất cũng đã phục vụ ba năm rồi.
Con người không phải cây cỏ, huống chi cây cỏ cũng đều có tình.
Dù cho muốn phân chia thân phận chủ tớ thì cũng nên có chút tình cảm.
Cô lại nhìn những người đang ngồi vây quanh trên ghế salon, ngoại trừ khuôn mặt của Triệu Nhàn vẫn bình thản thì hai vị phu nhân ngồi đó rõ ràng đang lo lắng run rẩy, họ chỉ sợ mình sẽ bị đuổi ra ngoài.
Úy Mặc Doanh vẫn ngồi đó trong tư thế đoan chính, cao ngạo chưa bao giờ phai màu. Cô không có một chút nào né tránh hay thoái nhượng, hai mắt khẩn cấp nhìn chằm chằm vào Úy Hải Lam. Còn Uý Hải Lam lại có thể cảm nhận được trong ánh mắt của Úy Mặc Doanh tràn đầy sự thù hận, như dây leo quấn quanh thân cây, cố tình ghìm lại cổ của cô khiến cho cô khó thở, mặc dù quấn đến sinh mệnh khô cạn cũng tuyệt không bỏ qua.
Úy Thư Họa được nuông chiều từ bé, khuôn mặt thanh thuần thủy linh nổi lên từng tầng đỏ ửng, có chút mờ mịt, lại càng không biết làm sao. Giờ khắc này có lẽ trong đầu cô bé chỉ nghĩ đến việc ngày sau sẽ không còn ai hầu hạ, không còn tài xế đưa đón mỗi khi tan học. Đối với cô, những ngày tháng này làm sao vượt qua nổi? Lại nhìn Úy Hải Lam đang ngồi trước mặt mình, cô ấy chính là chị mình, chắc sẽ không nhẫn tâm đuổi mình ra ngoài chứ?
"Úy." Anh nặng nề lên tiếng, dùng giọng xưng hô xa cách giục cô mau mau lựa chọn.
Con ngươi của Úy Hải Lam hơi thu lại, nhẹ giọng nói: "Ngày hôm nay vừa trở về, hơi mệt chút, nghỉ ngơi hai ngày rồi nói sau đi."
"Được, được, được, tất cả đều theo ý em. Vậy thì hai ngày sau sẽ tiếp tục, hôm nay nghỉ ngơi thôi." Lôi Thiệu Hành thuận theo lời của cô, lập tức trầm giọng dặn dò "Ngày kia vẫn giờ này, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chờ đợi nhị tiểu thư sai phái."
"Vâng, Lôi tiên sinh."
Mọi người cùng nhau trả lời nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy tôi cũng đi trước, mọi người nghỉ ngơi thật tốt." Lôi Thiệu Hành săn sóc dặn dò, lại quay sang khẽ mỉm cười với mấy vị phu nhân cùng tiểu thư đang ngồi đó.
Mọi người lập tức gật đầu chéo phối hợp, Die nd da nl e q uu ydo n,mà anh cũng không nhanh không chậm đứng dậy, bóng dáng cao to kiên cường dần dần khuất xa ngay cửa chính.
Chờ khi anh ta vừa đi, hai vị phu nhân tranh nhau chen lấn mở miệng.
Nhị phu nhân tươi cười nói: "Hải Lam, mấy ngày nay ở nước ngoài vẫn tốt chứ? Con xem người con gầy rạc hết rồi, để dì lập tức sai nhà bếp làm chút món ăn con thích nhé."
"Đúng, mau mau làm thêm vài món ăn ngon thôi." Tam phu nhân phụ họa nói.
"Chị à, chị xem Hải Lam nhà chúng ta có tiến bộ như vậy, thực sự là khiến cho Úy gia chúng ta rạng danh rồi." Ngược lại nhị phu nhân lại hướng Triệu Nhàn nịnh hót, cảm khái nói: "Nếu ông cụ biết được, chắc chắn ông sẽ rất vui. Một lúc nữa, em sẽ đi thắp nén hương, cũng tiện thể đem tin tức tốt này nói với ông."
Tam phu nhân gật đầu biểu thị tán thành "Đi thắp hương thôi."
Xưa nay Triệu Nhàn luôn bình thản an nhàn mà giờ khắc này bà vẫn như vậy.
Từ lúc cô trở về, Úy Mặc Doanh vẫn không thèm nói chuyện với cô lấy nửa câu, mắt lạnh nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra. Cuối cùng, Úy Thư Họa không nhịn được hỏi dò, lại nhắc tới mấu chốt của sự tình, cô khẽ run, e dè hỏi: "Chị à, chị sẽ không muốn chúng ta dọn ra ngoài ở đúng không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lại lần nữa nhất trí nhìn về phía Úy Hải Lam.
Tuy trên đường đi rất mệt nhọc nhưng tinh thần coi như cũng không tệ, giờ khắc này cũng do quá mệt mỏi nên cô chỉ muốn cố gắng ngủ một giấc. Úy Hải Lam trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng trả lời: "Con mệt một chút, những chuyện khác, đợi ngày kia nói sau."
Triệu Nhàn lẳng lặng đứng dậy, Úy Hải Lam thăm hỏi một tiếng, sau đó cũng liền theo bà vào vườn.
"Chắc chắn là chúng ta bị đuổi đi rồi, điều này còn cần phải hỏi sao? Tôi cũng biết con bé kia không phải kẻ tầm thường, giờ nó đã đủ lông đủ cánh, còn sĩ diện đối với chúng ta đây mà. Ỷ mình có chỗ dựa nên liền muốn đem tất cả chúng ta đuổi ra ngoài. Thực sự là kỳ quái." Nhị phu nhân tức gần chết, hai gò má đỏ chót.
Tam phu nhân luôn luôn không có chủ kiến, lo âu tự lẩm bẩm: "Bây giờ nên làm gì đây?"
"Còn có thể làm thế nào? Chờ bị người ta đuổi ra khỏi Úy gia chứ sao nữa." Nhị phu nhân quát lên.
"Thư Họa, chúng ta cũng trở về phòng đi." Tam phu nhân có chút đau đầu, vội vàng gọi Úy Thư Họa đi.
Úy Mặc Doanh nhìn thấy mẹ mình đang tức giận thì đưa tay vuốt ngực bà cho bà hít thở.
Mặt mày nhị phu nhân ủ dột, buồn rầu thậm chí cũng quên Cẩn Viên đã đổi chủ. Bà tức giận bất bình nói: "Cẩn Viên này là của Úy gia, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta ở lại. Đã thế mà nó còn muốn đuổi hết chúng ta ra ngoài, như thế là đại nghịch bất đạo, lẽ nào không sợ thiên lôi đánh xuống đầu à? Mặc Doanh, mẹ không muốn rời khỏi Cẩn Viên này, cũng không thể rời khỏi nơi này. Mẹ cả đời này đã không có danh phận rồi, chỉ vì tranh mảnh đất này tuyệt đối mẹ không thể bị đuổi ra ngoài."
Úy Mặc Doanh ngưng mắt nhìn mẹ mình, mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ bị đuổi ra khỏi đây."
Bất kể là dùng cách gì, cô cũng phải làm cho Uý Hải Lam không thể thực hiện được điều này.
Bầu không khí Úy gia trở nên rất kỳ quái, một không khí ngột ngạt khó nói nên lời. Lúc ăn cơm trầm mặc không nói, mà thái độ bọn hạ nhân cũng càng kính cẩn, cũng có thể nói là sợ sệt, sợ rằng chỉ cần họ sơ ý một chút là đắc tội với cô rồi. Nếu bọn họ bị đuổi ra ngoài thì bọn họ sẽ đi đâu để sinh sống đây.
Úy Hải Lam không phải không phát hiện ra điều này mà chỉ vì lúc này cô không còn tâm tư nào để suy nghĩ về những điều này.
Cẩn Viên vào ban đêm yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió gào thét tàn phá mà thôi.
Phong linh lanh lảnh vang lên bên trong phòng ngủ khiến cô chợt giật mình thức giấc. Tuy Úy Hải Lam ngủ rất say nhưng sau khi tỉnh lại cũng còn cảm thấy thân thể cực kỳ uể oải. Cô ngồi dậy thay quần áo và đi xuống lầu. Ánh mặt trời chiếu rọi vào Cẩn Viên khiến nó bừng sáng rực rỡ, hoa tươi thi nhau khoe sắc, lại thấy có người đang cẩn thận tưới nước, mà người đó không ai khác chính là Triệu Nhàn. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn bảo dưỡng sắc đẹp đến hoàn hảo, vóc người như chưa từng biến dạng.
Úy Hải Lam cũng không lên tiếng, một mình đứng ngay ngưỡng cửa nhìn bà.
Triệu Nhàn cũng không để ý đến cô, tự mình tưới nước, sau đó lại thu thập dụng cụ, cởi găng tay làm bộ muốn đi tản bộ quanh vườn. Lúc này, xem ra bà lại muốn đến hầm băng.
"Mẹ." Lúc này Úy Hải Lam mới lên tiếng, Triệu Nhàn cũng dừng bước chân lại, sau đó lại run rẩy phun ra một câu "Không có chuyện gì."
Kể ra cũng không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói thẳng thắn thế nào, cô cũng không thể ngờ tới bà lại trả lời mình. Lại nói, mình đã làm ra quyết định gì thì chính mình nên cố gắng chịu đựng.
Đây chính là mua dây buộc mình sao?
Triệu Nhàn vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Vương San "Chào phu nhân."
Triệu Nhàn vội vã gật đầu, cũng tiếp tục đi sượt qua người Vương San.
"Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh muốn tôi đưa cô đến một chỗ." Vương San đi vào vườn tới trước mặt cô.
Người kia luôn như vậy, luôn sai Vương San tới đưa cô đi chỗ này chỗ nọ.
Cho đến hôm nay, rốt cuộc cô cũng quá quen với tình cảnh này.
Nhưng Úy Hải Lam cũng chưa lập tức đi ngay mà trước tiên cô muốn ăn một ít điểm tâm. Sau đó, cô cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau Vương San. Tài xế lái xe ra khỏi khuôn viên khiến bác quản gia mở cửa ngạc nhiên chớp mắt. Anh cũng thầm thì gì đó khiến cô liếc nhìn có mấy phần khó chịu nhưng chỉ trong thoáng ****Sóc***Là****Ta****chốc ánh mắt đó liền biến mất.
Xe chạy mãi, đến tận khi xe dừng ổn định, Úy Hải Lam mới mở mắt ra.
Một tòa lâu đài xa hoa lại tinh tế hiện ra trước mắt cô.
Trên đỉnh còn có bảng hiệu bốn chữ "Cửu Thiên Ngân Hà" đặc biệt sáng bóng.
Đi vào nhà lớn, hai tay vịn thang máy thẳng tới lầu hai, tầng này còn cách hai tầng trên nữa rất cao, cao đến mức cô cảm thấy rất sợ. Bốn phía lại có khách mời đi lại, hoặc nam hoặc nữ, ăn mặc theo đồng phục áo tắm màu xanh lam hoặc hồng nhạt. Lúc này cô mới ý thức được, đây chính là bể bơi. Hơi nước nóng xông lên ướt nhẹp, nhớp nháp dính lên người đến khiến người khác khó chịu.
"Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh ở bên trong." Vương San dặn dò xong lại giao cô cho người phục vụ.
"Tiểu thư, mời cô trước tiên thay áo tắm." Người phục vụ hơi nhỏ giọng nói, hai tay trình lên một bộ áo tắm sạch sẽ màu hồng nhạt.
"Không cần, anh cứ trực tiếp dẫn đường." Úy Hải Lam nhìn thẳng, ánh mắt lãnh ngạo (lạnh lẽo và kiêu ngạo) khiến đối phương không dám nhiều lời.
Đi theo người phục vụ qua nhiều hành lanh uốn khúc, khách mời lui tới nhìn vào cô có mấy phần hiếu kỳ. Không nghi ngờ chút nào, cô chính là người duy nhất có thể ăn mặc đàng hoàng đi lại ở nơi này. Chờ một lúc sau, rốt cục cô cũng đi tới trước một gian phòng đóng chặt cửa. Cây cối phủ ra chung quanh, cửa chính được thiết kế là loại cửa có thể đẩy ra hai bên.
"Tiểu thư, chính là nơi này." Người phục vụ cúi đầu lui lại mấy bước, xoay người rời đi.
Tấm bình phong che lấp tầm mắt nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Cô từng bước tiến vào trong, xuyên qua vải mành trong suốt thâm hậu, vòng qua bình phong, trước mặt vờn quanh sương mù màu trắng như trên truyền hình vẫn trình chiếu tiên cảnh huyền ảo. Sư tử miệng phun ra nước suối ấm áp mơ hồ có thể thấy được hai bóng người. Lúc này cô có thể phân biệt rõ ràng, đây là một nam một nữ.
Không cần suy đoán, người nam nhất định là anh ta.
Nhưng còn người phụ nữ này...
"Bỏ đồ xuống và đi ra ngoài đi." Đang lúc cô hoài nghi, đối phương đã lên tiếng ra lệnh.
Úy Hải Lam chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, tỉ mỉ nghĩ lại thì lấy làm kinh ngạc.
Giọng nói này không phải là của Úy Mặc Doanh sao?
Hết chương 81
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT