Dĩ nhiên Lôi Thiệu Hành cũng vừa mới xuống phi cơ, áo khoác Tây phục vẫn còn nằm trên tay anh, quần áo còn có thể thấy rõ nhiều nếp nhăn, tuy vậy vẫn có thể thấy được trạng thái tinh thần trên người anh rất tốt. Con ngươi đen bức người kiêu ngạo, ánh mắt thể hiện có chút tức giận mơ hồ như muốn thiêu đốt đối phương. Anh nhìn chằm chằm Úy Hải Lam, tuấn nhan phong lãng thức thời hiện lên một nụ cười làm nổi lên một bên khóe miệng nhưng trong đáy mắt cũng không có chút ý cười nào mà lúc này càng lúc càng tà mị thô bạo.
Vương San liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, cũng âm thầm quên đi thời gian mà chỉ đứng xem tất cả mọi chuyện xảy ra. Xem ra hôm qua lúc nhận được bức hình cô gửi qua, anh ta liền đặt chuyến bay nhanh nhất bay suốt đêm mới tới đây, nếu không tuyệt đối anh không thể đến được đây vào lúc này. Cô chỉ là thuộc hạ nên thức thời lập tức lui ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người này trò chuyện.
Trở tay đóng cửa lại, Vương San không khỏi thở dài, lần này thực sự là lớn chuyện đây.
Trong căn phòng to lớn, hai người cũng không có động tĩnh.
Úy Hải Lam mặc áo khoác ngoài màu trắng, quần ống duyên dáng phối hợp với ủng da, trên tay còn cầm một túi xách màu đen mà bên trong có chứa rất nhiều thứ, vì lẽ đó nhìn dáng vẻ cô giờ đây có chút âm trầm. Bên trong vẫn là bộ áo cánh dơi ngày hôm qua, chỉ khác là ở nơi cổ có choàng thêm một chiếc khăn hình hoa văn tùy ý vòng quanh chiếc cổ tinh tế của cô. Cô lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt không sợ sệt chút nào.
"Đột nhiên muốn đổi kiểu tóc, tôi cảm thấy như vậy rất tốt." Cô nhẹ giọng nói.
"Cô cảm thấy rất tốt sao?" Lôi Thiệu Hành nở nụ cười, cũng nhanh chân chạy về phía cô, áo khoác Tây phục trên tay anh cũng bị anh vứt qua một bên rơi trên đất phát sinh một tiếng “loạt soạt”. Anh nắm lấy cánh tay cô thô bạo kéo cô đến một nơi.
Úy Hải Lam cảm thấy cánh tay mình sắp bị xé ra thành từng đoạn, mạnh mẽ đau đớn. Đôi tay nhỏ nhắn của côDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, được bọc lớn trong tay của anh, bị anh lôi kéo đến mức tàn nhẫn. Còn anh cũng mạnh mẽ từng bước đi vững chắc mơ hồ nghe được tiếng “kẽo kẹt”, không biết là món đồ gì đổ nát, cô cũng không kịp để ý tới.
Lôi Thiệu Hành đi thẳng một đường kéo cô vào phòng tắm, lại hung hăng ép sát cô lên mặt kính trầm giọng quát: "Hoá ra tôi đã đối xử với cô quá tốt rồi chứ gì? Ngay cả cô đang tính toán cái gì tôi cũng không biết sao? Đừng tưởng rằng tôi cho phép cô đến nơi này thì cô có thể muốn làm gì thì làm. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cô, mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc da thịt, tất cả đều thuộc về tôi, thuộc về Lôi Thiệu Hành tôi, cô nghe rõ và cũng nhớ kỹ cho tôi."
Giọng nói anh gầm gừ đinh tai nhức óc, có loại như bị đâm phá đau đớn, tuy vậy Úy Hải Lam cũng vẫn khinh thường ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một lần.
Thực sự là chuyện nực cười mà chuyện nực cười này chính là chuyện cô đang phải cố gắng kìm nén trước mặt anh ta.
Con ngươi Úy Hải Lam nheo lại, không sợ hãi mở miệng nói: "Tóc là của tôi, tôi muốn cắt thì cắt, anh không có quyền quản."
"Hay…. Một tháng không gặp không ngờ miệng lưỡi lại trở nên bén nhọn như vậy, sắc sảo như vậy." Ngón tay anh thon dài, khớp xương cũng rõ ràng qua lại trên tóc của cô, đột nhiên anh dùng sức tóm chặt lấy từng lọn tóc đen trên đầu cô, nhìn cô trong gương. Lực tay dường như hơi dùng sức hướng lên trên khiến cô đau đớn không còn cách nào khác đành ngẩng đầu lên. Qua một hồi lâu, anh cũng xoay chuyển đề tài mù mịt cười nói: "Đột nhiên tôi lại nghĩ đến việc mình có nên dỡ bỏ Cẩn viên hay không?"
Cô lớn tiếng quát: "Cẩn Viên có một nửa là của tôi, trên bản hợp đồng cũng đã thỏa thuận không được tuỳ ý dỡ bỏ."
"Phải ha, tôi nhớ lại rồi, đúng là có viết như thế. Vậy thế này đi, tôi sẽ đem nửa phần thuộc về tôi sữa chữa lại, như vậy vẹn cả đôi đường rồi chứ?" Rốt cuộc Lôi Thiệu Hành cũng buông lỏng tay, nhẹ nhàng choàng tay qua bả vai cô, thân mật dừng lại ở đó, kéo cô vào trong lồng ngực mình thấp giọng hỏi dò.
Sữa chữa lại sao? Trong lòng Úy Hải Lam kinh hãi.
"Cẩn viên đã cũ kỹ như thế, nếu một ngày kia bị ngã đè lên người khác thì sẽ nguy hiểm đến cỡ nào, không bằng tôi nên sửa chữa lại một chút? Nhưng tôi cũng chưa biết mình nên tu sửa từ nơi nào đây?" Anh cố ý kéo dài giọng làm như mình đang suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói chuyện như bình thường "Tôi thấy hay là mình nên bắt đầu từ khu vườn trước đi..."
"Lôi Thiệu Hành!" Cô hét lên từng câu từng chữ tên của anh, càng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cũng đừng quá đáng."
Không biết sao, Lôi Thiệu Hành lại cười vui vẻ hơn: "Câu trước tôi nghe không rõ, cô nói cái gì?"
"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?" Đầu óc Úy Hải Lam hỗn loạn, thiên toán vạn toán (1) thế nào cũng không ngờ anh lại ra một chiêu như thế.
(1) ý là người tính không bằng trời tính
"Tôi đã nói rồi, tôi không nghe rõ, trước câu đó là gì?" Anh lại hỏi.
Úy Hải Lam làm động tác hít sâu mấy lần, tính tình nhẫn nại lặp lại lời mới vừa nói, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Anh đừng có quá đáng."
"Trước câu đó."
Cô suy nghĩ nói: "Cẩn viên có phần của tôi một nửa, thỏa thuận trên..."
"Sau câu đó."
Úy Hải Lam có chút bối rối, cuối cùng là anh đang muốn cô lặp lại câu nào. Cô cũng cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngờ vực trợn mắt nhìn anh.
Vậy không phải là câu cô lặp lại tên của anh ta thôi hay sao?
"Ngoan, lặp lại lần nữa." Anh dụ dỗ cô, vỗ nhẹ bả vai cô.
Úy Hải Lam hơi mím bờ môi mình, làm thế nào cũng không thể mở miệng được. Lúc này mới ý thức được từ đầu đến cuối, cô dường như chưa từng nhắc đến tên anh nhưng lúc này ba chữ kia cũng khiến cô như nghẹn ở cổ họng, khiến cô khó có thể la lên.
"Tiếp tục để nó dài ra, không có sự đồng ý của tôi thì cũng không được phép lại cắt nữa." Qua một hồi lâu, anh lại mở miệng trước, cô trầm mặc đối mặt với anh. Lôi Thiệu Hành lại cúi đầu, hơi thở của anh dán sát vào cô quát lên: "Lời tôi nói, có nghe không?"
Cuối cùng cô cũng không thể tiếp tục khinh thường lời anh ta, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
"Thư ký Vương!" Lôi Thiệu Hành xoay người hô to, Vương San từ bên trong căn phòng nhỏ bên cạnh bước ra, anh nới lỏng cổ áo nói: "Chuẩn bị quần áo cho tôi, tiện thể cũng chuẩn bị bữa sáng cho tôi."
"Dạ, Lôi tiên sinh!" Vương San trả lời.
Úy Hải Lam vẫn còn đứng bên trong phòng tắm, tóc bị nắm đến đau đớn nhưng lúc này cô cũng không có chút cảm giác nào. Nhìn bóng dáng mình hốt hoảng trong gương, đột nhiên có một loại cảm giác bị thua thiệt. Thời gian ba năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bàng hoàng như vậy. Nếu như ngay cả thứ thuộc về mình cũng không thể làm, không thể thích gì làm nấy thì cô khác nào là một người chẳng có chút tự do?
Trong giây lát, Úy Hải Lam cũng ý thức được, bản hợp đồng kia cũng không phải là thoả thuận kết hôn mà đó cơ bản chỉ như một tờ giấy bán thân.
Một lát sau, cô mới có hành động sửa lại mái tóc một chút, khôi phục biểu hiện hờ hững và bước vào phòng khách.
Túi xách màu đen vẫn còn nằm ở vị trí lúc nãy chưa có ai động tới.
Vương San vừa quay lại, nhìn thấy vậy càng muốn giúp cô nhưng Lôi Thiệu Hành đang ngồi trên ghế salông xem báo buông lời "Bản thân cô ấy có tay."
Úy Hải Lam mỉm cười với Vương San ra hiệu không có chuyện gì, cô tiến lên vài bước ngồi xổm xuống. Túi xách cũng bị ai đó giẫm lên có vết chân in trên đó, có chút bụi bặm nhưng vì túi xách là kiểu thiết kế mở rộng nên cũng không có khóa kéo, những vật nhỏ bên trong cũng bị rơi ra ngoài. Cô cũng nhặt lên từng thứ thả lại trong túi, mà vào lúc này một món đồ bị vỡ nát khiến cô thất thần thật lâu không hề nhúc nhích.
"Tiểu thư Uý?" Vương San hơi kinh ngạc, nhìn cô đang ngồi bất động.
Âm thanh “sột soạt” của tờ báo nào đó nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt Lôi Thiệu Hành cũng không di chuyển nói: "Đồ vật của mình cũng không thu thập được, thư ký Vương, cô hãy tới giúp cô ấy đi."
Vương San mới vừa đến gần cô thì Úy Hải Lam lại tiếp tục di chuyển động tác, tay nhỏ nhanh chóng nắm thành quyền tạo thành một vệt màu xanh lam cuộn vào túi áo "Không cần, tôi tự mình làm được rồi."
"Ăn xong bữa sáng rồi đi." Ánh mắt Lôi Thiệu Hành không di chuyển mở miệng.
"Tôi ăn rồi."
"Vậy thì ăn thêm với tôi một chút."
Úy Hải Lam bắt đầu có chút hiểu rõ con người này, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,ý muốn khống chế người khác cực kỳ mãnh liệt, không cho phép người khác có ý kháng nghị.
Cô cũng không muốn nhiều lời nữa, anh ta nói một thì là một.
Bàn ăn kiểu phương Tây có hoa hồng màu trắng nhưng tất cả các món ăn đều mang đậm kiểu Trung Quốc. Tô cháo nhỏ bốc hơi nóng, thịt cua hầm, mì tôm vằn thắn, sủi cảo hấp, còn có bảy tám đĩa thức ăn sáng khác nữa. Anh ngồi ở một bên xem báo, một bên dùng cơm. Cô ngồi ở một đầu khác, kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn đầy thức ăn. Anh cũng không nói lời nào, cô cũng càng thêm bất động.
Mãi đến tận khi anh ung dung thong thả ăn xong xuôi, cô mới hỏi: "Tôi có thể đi học được chưa?"
Vương San đưa chiếc khăn tay ấm áp đến, anh đang lau tay mình cũng không ngẩng đầu lên, giống như là một người chồng khoan dung với vợ, mỉm cười nói: "Những ngày qua quá bận rộn nên lạnh nhạt với cô, lễ Giáng Sinh này cũng không biết có rảnh rỗi hay không. Vì thế, cô cũng tự mình tìm chút việc vui chơi, nhớ để thư ký Vương hầu hạ chứ đừng một mình đi loạn, gặp người xấu cũng không tốt."
"Tôi biết rồi." Cô cũng ngoan ngoãn trả lời.
Đi ra khỏi khách sạn, ngồi trên giảng đường một lát, sau đó cô cũng đi vào lớp học, toàn thân Úy Hải Lam cảm thấy rất nặng nề ngột ngạt. Giảng sư ở phía trên thao thao bất tuyệt (ý nói là nói không ngừng nghỉ), bên cạnh là các học viên nghiêm túc nghe giảng, bên ngoài có gió lạnh run rẩy khiến mũi cô cũng đỏ ửng lên. Cô ngồi đó không nhúc nhích tùy ý đưa mắt kinh ngạc nhìn ra bốn phía.
Khi thư ký Vương trở về thì nhìn thấy Lôi Thiệu Hành đã sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên. Anh đang cài nút khuy áo của mình, dáng người cao to phẳng lặng, đường nét mạnh mẽ ưu mỹ, đột nhiên anh quay lại hỏi: "Vừa nãy cô ấy làm rơi món đồ gì?"
"Đó là một móc khoá."
"Móc khoá?"
"Vâng, một chiếc móc khoá màu xanh lam nhưng hình như bị hỏng rồi."
Lôi Thiệu Hành lại khoác thêm chiếc áo Tây âu bên ngoài lững thững đi ra khỏi phòng.
Chờ đến khi Úy Hải Lam tan học trở về, người kia đã sớm không còn ở đây. Vương San nói với cô rằng anh ấy đã trở về. Cô gật đầu bước vào phòng ngủ không lên tiếng nữa. Cầm bản vẽ, lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ, bút pháp trên giấy tới tới lui lui nhưng thực ra là rất mất tập trung. Cô chần chờ đưa tay lấy một món đồ trong ví mình.
Chiếc móc khoá màu xanh lam đã bị vỡ thành hai nửa.
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, đêm bình an.
Trước đêm lễ Giáng Sinh nao nhiệt, mọi người nhảy nhót không ngớt. Bọn họ chỉ học nửa ngày, buổi chiều nghỉ toàn bộ, nghỉ liền một lúc ba ngày.
Tuyết trên đường thật dầy, thế giới màu trắng thật đẹp, thật tinh khiết.
Đi ra phòng học lớn, có người đứng đối diện ở đường cái. Một người với chiếc áo gió màu đen đứng lặng trong gió, giống như cây tùng bách cao ngất ngưỡng, xanh ngắt. Xe lui tới, người đông đúc, ánh mắt người kia vẫn xuyên qua thẳng tắp nhìn về phía cô.
Úy Hải Lam dừng bước lại, nhìn thấy anh ta đang kéo ra khoé miệng cười với mình.
Đó là nụ cười tươi nhất mà cô nhận được từ trước đến nay.
Hết chương 79
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT