*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương San nhìn thấy căn phòng lộn xộn, cháo vãi đầy cả mặt đất, mảnh chén vỡ rơi vãi đầy đất, biểu cảm của họ chẳng mấy thay đổi, giống như là cái gì cũng chưa nhìn thấy vậy. Nói trở về thì trở về, úy Hải Lam như một con robot được tra dầu nhớt, động tác hết sức mạnh mẽ lại lưu loát. Cầm lấy túi xách, đứng dậy, cất bước rời đi, không có lấy nửa điểm do dự. Thời điểm cô xuống lầu dưới, cô nghe thấy Vương San bảo với nhân viên, "Nhanh đi quét dọn phòng làm việc của Lôi tiên sinh đi.”
Rốt cuộc thì ai mới giống con nít chứ hả?
Úy Hải Lam cười ra khỏi cửa chính Sở Sự Vụ.
Ngày hôm đó trở về, cũng không thấy Úy Mặc Doanh bám đuôi theo cô. Cô vẫn tưởng rằng chị ta còn muốn bộc phát, kết quả bình an thế này, lại làm cô không được an tâm lắm. Chẳng lẽ đây chính là thói quen, chẳng lẽ mày muốn có người ầm í, cãi nhau với mày...mày mới thấy bình thường, nhưng nếu ngược lại, không phải là mình có bệnh, mà là người kia có bệnh. Thở dài một tiếng, được một đêm yên tĩnh say giấc nồng, không bị giấc mơ bị bóng đè ám.
Lại mấy ngày nữa, hội trường đã được tự động sắp xếp, cũng gần như hoàn hảo rồi.
Mọi người hết sức vui mừng, nghĩ đến những nỗ lực trong thời gian qua quả không uổng phí, càng thêm mong đợi nghênh đón việc công bố sản phẩm mới.
"Tổng giám, tôi có dự cảm show kỳ này của chúng ta sẽ rất nổi bật!"
"Đâu chỉ nổi bật, nhất định là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"
"Cậu dùng thành ngữ không hợp với ngữ cảnh gì cả, thật là, trung văn chẳng ra sao cả!"
Hai người đàn ông to lớn hi hi ha ha náo loạn lên, úy Hải Lam chợt nhẹ giọng nhắc nhở, "Lực lượng đã tập trung hết ở đây, tất cả chướng ngại đều bị tiêu diệt."
"Cái gì?" Mọi người hồ nghi quay đầu lại, nhất trí mà nhìn về phía cô cô.
Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn bức màn che xuân ý dào dạt ở hội trường, mắt nheo lại, này ánh nhìn chăm chú như gần như xa, nói bằng giọng thì thào, "Show cũng giống như một chiến trường."
Bối cảnh bị lu mờ bởi tiếng nhạc du dương, mấy ngày trước mắt như gió lửa, trong ống kính bụi bậm tất cả đều bị ánh mặt trời che dấu. Ở nơi ruộng lúa tiều hiêu, in hằn những vết xe đã chạy qua nơi này, mọi cảnh vật đều tiêu biến, chỉ có bồ công anh đang từ từ phiêu tán.Vẻ hoang vu, bi tráng, mùi máu hôi tanh đi qua, sức sống mới lại đến, mầm cây dưới đất lại đân chồi, phủ đầy núi đồi vắng vẻ, làm trong lòng ngực người ta có một loại dũng khí sôi sục khó diễn tả nên lời.
"Quấy rầy rồi." Một giọng nữ đột ngột chen vào.
Không biết từ khi nào, lại có một cô gái xông vào hội trường, cả người mặc bộ đồ công sở, nhìn một cái cũng biết là thư ký hoặc phụ tá.
Lộ Yên mở miệng cười nói, "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?"
"Đại tiểu thư nhà chúng tôi muốn tìm người phụ trách của các người nói chuyện một chút." Lời này vừa nói ra, mọi người càng hiếu kỳ hơn.
"Tôi là người phụ trách." Á Luân lập tức đứng dậy.
Cô gái đó dẫn Á Luân đi mất, bọn họ thì yên lặng ở lại phía sau để nghe ngóng.
Một lát sau, Á Luân trở lại, nhìn thấy anh ta khi trở về có vẻ rất vui, mặt cười tươi tắn như thể trúng được giải độc đắt. Mà phía sau anh cũng có một cô gái khác theo sau, cô gái đó không phải là cô gái vừa rồi. Cô gái kia mặc một bộ váy màu gạo trắng, tự nhiên đơn giản, đường cong cắt xén vô cùng đặc sắc, ở ngực có có món trang sức hình nụ hoa hồng, khoa trương hấp dẫn tầm chú ý của người khác. Mọi người ai cũng nhận ra style thời trang này, là bản thiết kế mới nhất của nhà thiết kế thời trang đình đám bên New York.
"Mỹ nữ kìa." Có người nhỏ giọng lầm bầm.
Úy Hải Lam im lặng nhìn hai người nọ đang đến gần.
“Để tôi giới thiệu với mọi người một chút nhé, vị này là người của bên truyền thông điện ảnh Hoàn Mỹ tiểu thư Thẩm Kiều." Á Luân cười nói.
Truyền thông điện ảnh Hoàn Mỹ là một tập đoàn lớn, chiếm lĩnh một vùng trời, từ đầu tư, xuất bản, in ấn đến bán lẻ đa ngành nghề. Bởi vì ban đầu thành lập khai thác chủ yếu lĩnh vực điện ảnh truyền hình khai, cho nên vẫn được mọi người gọi là truyền thông điện ảnh Hoàn Mỹ, mà không phải là tập đoàn Hoàn Mỹ.
Truyền thông điện ảnh Hoàn Mỹ hiện do Thẩm Vân Bằng, thiên kim Thẩm Kiều, thiếu gia Thẩm Du An điều hành.
Chỉ là Thẩm tiểu thư và Thẩm thiếu gia rất ít khi lộ diện, báo chí tạp chí cũng không có hình của bọn họ, nên mọi người chỉ biết danh chứ chưa từng biết mặt họ.
Không nghĩ tới, mỹ nữ trước mắt lại chính là đại tiểu thư Thẩm Kiều của truyền thông điện ảnh Hoàn Mỹ.
"Thẩm tiểu thư cảm thấy rất hứng thú với biểu hiện xuất sắc của chúng ta trong kỳ này, đến lúc đó sẽ phái người phụ trách bên Đài Truyền Hình đến khảo soát tình hình thực tế! Vì không muốn phụ lòng tin và sự ưu ái của Thẩm tiểu thư, chúng ta nhất định phải càng thêm hoàn thiện hoàn mỹ!! Mọi người cùng nhau cảm ơn Thẩm tiểu thư đã hết sức ủng hộ chúng ta!" Á Luân tâm tình kích động, dẫn đầu vỗ tay.
Chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay lớn, Thẩm kiều hiền hòa thân thiện cười đáp, "Đã làm khổ mọi người rồi, hi vọng Show lần này sẽ thành công!"
Sau khi trò chuyện mọi người cũng dần tản ra trở lại công việc của mình, Á Luân dẫn Thẩm Kiều đi tham quan xung quanh một chút.
"Tổng giám! Anh đến đây một chút đi ạ!"
"Thật ngại quá.” Á Luân ngại ngùng xin lỗi cô, Thẩm Kiều vẫn mỉm cười tươi tắn.
Phụ tá đi theo Thẩm Kiều xách thay cô túi xách, Thẩm kiều khẽ vuốt lọn tóc quăn ra sau tai, nhìn bóng dáng mảnh mai ở phía trước nói: " Cô chờ ở đây."
Úy Hải Lam đang sửa sang lại tài liệu, lần lượt kiểm tra lại số lượng dụng cụ rồi bỏ chúng vào hộp. Một cô gái thanh lịch đang tiến gần đến bên cô, làm cô nghiêng đầu nhìn lại. Thẩm Kiều vẫn chưa đến gần, còn cách cô mấy mét khá xa, chị ta nhìn cô đang ngồi trên ghế, không nhanh không chậm đi về phía cô, Úy Hải Lam đứng lên, "Thẩm tiểu thư."
Thẩm Kiều mang giày cao gót, chiều cao cũng xấp xỉ với úy Hải Lam,nở nụ cười nói, "Trùng hợp thật đấy, em làm ở đây à."
Úy Hải Lam"Dạ" một tiếng.
Thẩm Kiều lại nói, "Bữa tiệc lần trước vội quá, vẫn chưa trò chuyện được với em. Du An vẫn hay nhắc tới em với chị đấy, nó bảo em thông minh ưu tú, dịu hiền, ngoan ngoãn lại khéo léo, xử sự rất lễ phép với người khác, sẽ không tuỳ tiện nổi giận với ai. Chị thấy Du An nhìn được lắm, không nhìn lầm người."
"Chỉ là......" Quả nhiên, chị ta còn tiếp lời, "Em và Du An còn nhỏ tuổi, không nên bị tình cảm ràng buộc một chỗ, như vậy không được, chị cảm thấy người trẻ nên lấy sự nghiệp làm trọng. Hơn nữa, chị nghĩ chắc em cũng biết, Du An có thể sẽ là người nối nghiệp của truyền thông điện ảnh Hoàn Mỹ. Chắc nó chưa cho em biết, nó đã vào công ty rồi, cho nên rất bận."
Úy Hải Lam cười cười, đúng là không biết.
"Chị có nghe ba nói qua, em có đến xin ông giúp đỡ, ông đã đáp ứng. Thật ra nhà họ Úy và nhà họ Thẩm cũng đã có giao tình, ba chị nể tình tình nghĩa ngày xưa với chú Úy nên mới giúp em, dù sao đó cũng là chuyện nên làm. Con người ta ai mà chẳng có một ngày nghèo túng, ai cũng không tính được. Chỉ là, cô bé à, tóm lại là dù muốn hay không cũng nên có chừng mực, mọi việc cũng nên có một cái kết, đòi hỏi vô độ nhự vậy cũng không tốt, làm người ta rất chán ghét, em nói xem có đúng không?"
"Ha ha." Thẩm Kiều bật cười, ngũ quan xinh đẹp bị bóp méo trong mắt Úy Hải Lam, "Chị biết em tuyệt đối không phải như vậy."
Thẩm Kiều nói rất nhiều lời hữu ích, nhưng Úy Hải Lam chỉ nghe lọt đúng một câu cuối cùng này, "Em là một cô gái hiểu chuyện, hẳn là biết nên làm gì."
Đột nhiên lại có cảm giác lành lạnh, không biết có phải vì luồn khí lạnh đang phả xuống đỉnh đầu nên cảm thấy thế chăng.
Úy Hải Lam nhìn Thẩm kiều, bình tĩnh nói, "Em và Du An chỉ là bạn bè."
Thẩm Kiều rất hài lòng gật đầu, đưa tay vuốt ve tóc cô, thân mật nói, "Chị hy vọng cả đời hai người đều là bạn."
Thẩm kiều đi khỏi, úy Hải Lam vẫn tiếp tục công việc đang dang dở trên tay.
"Hải Lam, mới vừa rồi Thẩm tiểu thư nói cái gì với cô vậy?" Lộ Yên ôm một đống đồ đi tới bên người cô.
Úy Hải Lam cúi đầu nói, "Không nói gì."
"Hai người quen biết nhau sao?"
"Ừ, cứ xem là vậy, em trai của chị ấy là......" Úy Hải Lam bỗng sững sờ, sau đó mới nhả ra bốn chữ, "bạn thời trung học của tôi."
Đây là kết quả mà Úy Hải Lam không ngờ tới.
Cô và Thẩm Du An, cuối cùng chỉ là mối quan hệ bạn bè thời trung học.
Khi buổi họp báo đã tiến vào hồi kết, công ty có mời một nhóm người mẫu chuyên nghiệp đến biểu diễn catwalk.
Trong nhóm người hai mươi mấy người mẫu đó, có một người rất dễ dàng nhận ra. Cũng không phải vì người này có biểu hiện tốt thế nào, cũng không phải vì vẻ đẹp của người này, chỉ vì khi cô ta đến tập, ra vào đều là tài xế lái xe riêng đưa đón, chuyên gia cũng đi theo phục vụ. Phô trương như vậy, làm người ta không muốn chú ý đến cô ta cũng khó.
Người mẫu đó tên là Uông Mạn, vóc người dĩ nhiên là cao gầy cân đối, tóc dài mềm mượt chạm vai, ngũ quan nhỏ nhắn, tinh sảo, khuôn mặt cũng là khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn xinh đẹp, được xem là mỹ nữ, nhưng cũng không phải là cái loại làm người ta giật nảy mình vì nhan sắc của cô ta. Ít nhất là, so với vẻ đẹp ngây thơ, thuần khiết của Lộ Yên, cô ta còn được hơn, nhưng cũng không có được vẻ lạnh lùng, mê người đặc biệt như Úy Hải Lam.
Có lẽ, cô ta là tình nhân của một tay giàu có nào đó.
Mọi người đoán vậy.
Cho đến một ngày, khi đang tập luyện, tay giàu có sau lưng cô ta cuối cùng cũng lộ mặt.
Người này vừa xuất hiện đã làm mọi người sợ ngây người.
Người nọ vẫn thường được thấy trên những buổi phỏng vấn trên TV, rất nổi tiếng, thu hút sự chú ý của người khác. Anh thay những người dân ở tầng lớp thấp ra toà, anh không sợ quyền uy, đơn côi, vững vàng chiến đấu, như vậy thật khác biệt với người khác, làm người người ngưỡng mộ, kính yêu. Anh là thân tượng trong lòng của đông đảo phụ nữ, anh là thần thoại đầy ngưỡng mộ của cánh đàn ông. Hắn thậm chí trong tin tức trung ương, được khen là phán quan trong giới luật.
Vậy mà người đàn ông này, cứ như vậy xuất hiện ở đây sàn diễn nhỏ bé này.
Chiếc áo len mỏng khoác lên người, tay áo tùy ý vén lên, cùng chiếc quần dài đã được cắt ngắn, không có âu phục phẳng phiu, anh chỉ ăn mặc bình dị như vậy, đột nhiên đập vào trong mắt người khác. Chỉ có vẻ điển trai vẫn như cũ, cả nụ cười ngàn năm không đổi, cặp mắt đào hoa vẫn như trước cướp mất hồn phách người khác, không một tiếng động nào, cứ như vậy thành công dùng mọi động tác trên tay của mọi người, quên mất phải đi, quên mất phải ngắt nhạc.
Uông Mạn trên sàn diễn đầy thích thú, vui sướng nhảy xuống sàn diễn, chạy đến bên anh, cô gái cao 1m8, ở bên cạnh anh chỉ như một con chim nhỏ đang nép mình, không bất ngờ mấy.
"Thiệu Hành, sao anh lại đến đây." Uông Mạn nũng nịu nói.
"Tới thăm em." Anh cười đáp, vỗ nhẹ lên đầu vai cô ta, "Đi đi, mau lên đó biểu diễn vài bước cho anh xem nào."
Á Luân gần đây đã đuổi mất một người, "Úy Hải Lam, cô đi pha trà cho Lôi tiên sinh đi."
Hiện trường lại khôi phục lại bầu không khí vừa rồi, âm nhạc ngừng, Úy Hải Lam cũng vừa pha xong một bình trà nóng ngon, bưng một tách về phía anh.
"Lôi tiên sinh, mời dùng trà." Cô đưa tách trà đến trước mặt anh.
Lôi Thiệu Hành từ tốn nhận lấy nó, đột nhiên nhỏ giọng hỏi, "Tay đã đỡ chưa?"
..........
Cám ơn mọi người đã ủng hộ nhé