Như trước kia, ở cửa khu vui chơi rất dễ bắt gặp nhiều học sinh ăn mặc tươi trẻ, tinh thần phấn chấn ra ra vào vào. Anh để ý cô vẫn mang đôi giày chơi bóng, chỉ là hoa văn ở mũi giày đã đổi. Một bên là trái dưa hấu nguyên vẹn màu xanh lá, trái dưa hấu nằm trên con ốc sên lười biếng, một bên là trái dưa hấu đã cắt ra, ruột màu đỏ, hạt màu đen. Đường nét mỗi hoa văn rất tinh tế, tỉ mỉ, cũng rất dễ thương, mang theo hương vị mùa hè.
Lại không hề dự liệu, Úy Hải Lam bỗng nhiên nhìn anh nở nụ cười, làm cho hương vị mùa hè khi nãy chưa kịp rút đi, nay càng tăng thêm mát mẻ vào đó.
“ Gặp người quen, tôi phải lên đó chào hỏi “ Lôi Thiếu Hành nói với người đàn ông bên cạnh, người đó nhanh chóng hiểu ý, đứng lùi sang một bên chờ đợi.
Cuối cùng Lôi Thiệu Hành cũng đi đến chỗ Úy Hải Lam, nghiêng người, anh hỏi.
“ Đây có được xem là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ không?” (Có duyên thì xa cách ngàn dặm cũng có thể gặp lại nhau)
Tương ngộ?? Úy Hải Lam hơi buồn cười, ai tương ngộ với ai đây?
“ Bạn hẹn gặp mặt “ Úy Hải Lam giải thích đơn giản, nói cho anh biết tại sao cô lại ở đây, cũng là gián tiếp bác bỏ lời anh nói, cả hai chẳng có ‘ hữu duyên’ nào cả, chỉ là ‘ bất hạnh vô tình’ mà gặp thôi.
Chợt có làn gió thổi qua, mái tóc đen của Úy Hải Lam hơi tung lên, vài sợi tóc dán vào bên má, như có như không lướt qua môi cô, cô vô ý thức mân mê môi mình, lại lấy tay vuốt đi. Nhưng có vẻ ông trời không chiều lòng người, làn gió này vừa đi, lại thêm làn gió khác tới, lần này mái tóc của Úy Hải Lam bị thổi bay đến rối bù. Đưa tay che trán để chắn gió, Úy Hải Lam nhếch môi có chút phiền não.
Động tác rất nhỏ này lại bị Lôi Thiệu Hành thấy được, lập tức, anh cảm thấy mình có chút gì đó hơi ngây ngốc.
Anh nói “ Vào đi, nơi này gió hơi lớn “
Giọng nói thờ ơ nhưng rất khác thường, có vẻ ấm áp, lại có vẻ dịu dàng, Úy Hải Lam nhất thời hơi kinh ngạc.
“ Thế nào, hay là muốn vào cùng tôi” Lôi Thiệu Hành nói tiếp.
Úy Hải Lam vừa định trả lời thì Thẩm Du An nãy giờ nói chuyện điện thoại đã xong đang trở về bên cạnh cô. Thẩm Du An nhìn bên cạnh Úy Hải Lam có người đàn ông xa lạ, hơi lướt nhanh qua một cái, trong lòng đã thấy lưu ý, nhưng cậu vẫn bình thản ung dung, phong độ nhanh nhẹn, uy hiếp lại khí thế của đối phương. Rất thản nhiên đưa tay choàng vai Úy Hải Lam, Thẩm An Du lơ đãng vuốt nhẹ tóc cô rồi hỏi
“ Bạn cậu à?”
“ Không quấy rầy Lam tiểu thư nữa “ Không đợi Úy Hải Lam đáp lại, Lôi Thiệu Hành đã nhìn cô mỉm cười thoải mái, lại nhìn Thẩm Du An khách khí gật đầu một cái, anh thản nhiên cất bước tiến vào khu vui chơi.
Phía sau cũng vang lên tiếng gọi với theo của người đàn ông thấp lùn hồi nãy
“ Mời Lôi tiên sinh vào “
…
“ Minh Lãng và Viên Viên đang trên đường đến, chúng ta đi vào trước nhé.” Thẩm Du An nhìn Úy Hải Lam nói
Úy Hải Lam “ Ưf” một tiếng tỏ vẻ đã rõ, để Thẩm Du Ân dẫn vào Vạn Kinh. Vừa bước đi, Thẩm Du An bên cạnh cô đã không thể nhịn được lại hỏi thêm lần nữa
“ Người hồi nãy là bạn cậu à?”
Nghe cậu hỏi, Úy Hải Lam đột nhiên không biết nên hình dung mối quan hệ của Lôi Thiệu Hành và cô là như thế nào, khẽ đưa tay bấm, cô nhẩm tính cả hai đã âm thầm kết hôn gần bốn năm, nhưng gặp nhau không quá mười lần, nói chuyện cũng không quá mười câu, cứ như người xa lạ. Anh gọi cô là Lam tiểu thư, cô lại gọi anh là Lôi tiên sinh, chẳng có chút gì được gọi là quan hệ thân mật cả.
Thẩm Du An hơi cúi đầu, cậu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Hải Lam có chút thất thần. Cho đến khi đi vào Vạn Kinh, xen lẫn giọng nói của cô nhân viên tiếp khách đang hoan nghênh cả hai là giọng nói nhẹ thênh lập lờ của Úy Hải Lam.
“ Xem như thế đi ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT