Một cái tát này của Triệu Nhàn khiến má trái Úy Hải Lam trong nháy mắt đỏ bừng lên, dấu tay năm ngón in rõ ràng, có thể thấy dùng sức cỡ nào. Triệu Nhàn đứng trước mặt cô, khuôn mặt lịch sự dịu dàng tao nhã không còn, giọng nói phát ra cũng hơi run, “Tại sao con cố ý bỏ thi!” Thật ra, khoa văn trong đại học ở Xuân Thành cũng không phải ước muốn trong lòng Úy Hải Lam. Đây là quyết định của cha cô, Úy Hùng Khiêm, mà Triệu Nhàn cũng cho rằng khoa tiếng Trung thích hợp với con gái, nên cũng nhất trí tán thành. Cũng có thể bởi vì không muốn cô quá xa nhà, nên chọn đại học Xuân Thành. Ba cô con gái của Úy gia, đều đã được an bài sẵn như thế. Trong tờ nguyện vọng thi, Úy Hải Lam chỉ điền hai. Trừ cái thứ nhất ra, nguyện vọng thứ hai chính là học viện mỹ thuật thiết kế Xuân Thành. Đó là học viện thiết kế duy nhất trong thành phố, điểm chuẩn không cao không thấp, thuộc diện trình độ trung bình. Tuy nhiên, so với đại học Xuân Thành, quả thật kém hơn rất nhiều. Trên mặt nóng bừng, Úy Hải Lam siết chặt quyển sách trên tay, ngẩng nhìn Triệu Nhàn, ánh mắt tràn đẩy khẩn cầu, “ Con muốn học Học viện thiết kế.” “Mẹ không cho phép!” Triệu Nhàn lạnh lùng quát. Nhìn nhau một hồi, Úy Hải Lam kiên quyết nói, “Con muốn học Học viện thiết kế.” “Tiểu Mai!” Triệu Nhàn lớn tiếng gọi, lập tức sai người đi lấy chổi lông gà. Hai vị phu nhân bên cạnh thấy thế, lập tức tiến lên khuyên giải, chỉ mong bà bớt giận, đừng tức giận với con gái. Nói một hồi mấy lời khuyên giải, hai người cũng không quên âm thầm thêm vào mấy câu kể khổ. Triệu Nhàn coi như không nghe thấy, vẫn cầm cây chổi lông gà đánh thẳng vào Úy Hải Lam. Úy Hải Lam từ trước đến giờ không bao giờ kêu đau, hoàn toàn tùy bà đánh. Ngược lại Úy Thư Họa nhìn không chịu được, kéo tay Triệu Nhàn lại khuyên nhủ, “Dì cả, dì đừng đánh chị hai nữa, có chuyện gì từ từ nói.” Hai vị phu nhân cũng phụ họa mấy câu, Tam phu nhân lại sợ vạ lây, vội vàng kéo Úy Thư Họa ra phía sau bảo vệ. Đánh cũng mệt rồi, Triệu Nhàn cũng không còn hơi sức tiếp tực, lạnh lùng quát lớn, “Nghe kĩ cho mẹ, bây giờ con có hai lựa chọn! Hoặc là học cao đẳng một năm, sang năm thi lại! Hoặc là học Học viện khác, nhưng trong bốn năm đó, đừng mơ tưởng cầm một phân tiền nào từ Úy gia!” Triệu Nhàn nói xong, quăng cây chổi xoay người đi khỏi. Hai vị phu nhân thấy vậy, an ủi mấy câu cũng rối rít trở về phòng. Úy Thư Họa mang hòm thuốc tới, giúp cô lau vết ứ đọng, “Chị hai, chị đừng cố chấp nữa. Chị xem, dì cả đã giận vậy rồi, chị nghe lời dì nói đi, học cao đẳng một năm thôi. Dì cả cũng thật là, xuống tay nặng như vậy. Chị hai, chị đau không?” Úy Hải Lam cười xán lạn, “Không đau”. Úy Thư Họa nhìn nụ cười này mà giật mình, thật đẹp đến hoa mắt, “Chị hai, chị cười lên thật xinh đẹp.” Lễ trưởng thành mười tám tuổi, không có tiệc mừng, không có quà tặng, không có bánh ngọt, không có lời chúc mừng, nhưng cô lại đổi được ước mơ lớn nhất lúc này. Bức thư thông báo trúng tuyển ghi rõ thời gian nhập trường, cùng với khoa hệ- thiết kế thời trang. “Oa oa oa! Tớ đỗ rồi!” Viên Viên hưng phấn gọi điện thoại tới, không nén được kích động. Úy Hải Lam thay váy, mặc quần bò, T-shirt nhẹ nhàng, “Viên Viên, cúng tay đi làm thêm đi.” |