*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Ánh đèn hoàng hôn ấm áp, Úy Hải Lam cứ đứng nhìn anh như vậy, anh chỉ cần đi lên trước một bước nữa là có thể chạm vào cô. Thế nhưng anh lại đột nhiên chần chừ không tiến, nụ cười của cô thật đẹp, hơi nhếch khóe môi vừa đúng dịu dàng, Lôi Thiệu Hành lại cảm thấy cô xa xôi như vậy giống như là bọt biển, vừa chạm vào sẽ biến mất, tựa như sắp mất đi.

Lôi Thiệu Hành chợt nhíu lông mi, trầm giọng nói, "Mặc áo, đi theo anh."

Úy Hải Lam vẫn cười gật đầu như cũ, im lặng khéo léo kiềm nén buồn bực, quả nhiên từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác thật dầy ấm áp mặc vào, rồi sau đó lại trở về trước mặt anh.

Lúc này Lôi Thiệu Hành mới kéo cô qua, dẫn cô từ từ xuống lầu.

Trên thế giới này, mỗi một ngày đều có thể có biến hóa.

Nhưng ban đêm, khu giải trí Vạn Kinh vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ. Người nào quan tâm cảnh sinh ly tử biệt, người nào lại quan tâm hôm nay ai phá sản ai phất nhanh ai nhảy lầu ai kết hôn. Đến nơi này, bên ngoài khổ sở ồn ào náo động tất cả đều là mây khói, nơi này chính là nơi mua vui say sưa, quên mọi phiền não quên mọi ưu sầu, không say không nghỉ, không say không về.

Nơi bướm hoa, một mảnh mây tía lóe lên.

Căn phòng đặc cấp hạng sang, chỉ cần là khách quen thường tới Vạn Kinh, không cần nhiều lời tự nhiên cũng biết.

Đó là nơi riêng tư của ông chủ Tần Trăn.

"Lôi tiên sinh, ngài đã tới!"

"Lôi luật sư, xin chào!"

"Một lát phải uống một ly, luật sư Lôi!"

Từ khi bước vào Vạn Kinh liền có người nhận ra anh, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, càng không ngừng có người chào hỏi.

Tối nay Lôi Thiệu Hành cũng không như ngày trước, anh thân sĩ đáp lại bằng nụ cười, hoặc pha trò ứng đối mấy câu. Anh ôm phụ nữ trong ngực, cẩn thận từng li từng tí che chở cô đi về phía trước. Mọi người không dám nói nhiều nữa, cũng thức thời nhìn ra vẻ mặt của anh có cái gì không đúng. Lại nhìn anh bảo vệ người phụ nữ kia, chợt lóe lên khuôn mặt, mặc dù không phải cô gái khuynh thành nhưng lại có kiểu ý vị khác trong đó.

Bóng dáng của hai người biến mất ngay trước mặt họ, mọi người không tránh được xì xào bàn luận vài câu.

"Lôi tiên sinh!" Phục vụ cúi đầu la lên, đẩy cửa chính sang trái phải.

Đập vào mắt cô chính là căn phòng quen thuộc kia, cũng không giống như ngày trước có nhiều người tụ tập, cũng không có không khí vui đùa như trước, thậm chí ngay cả âm nhạc cũng không vang lên, yên tĩnh đến gần như đè nén hít thở không thông. Tầm mắt trống trải, bên kia sofa là bóng dáng một người đàn ông.

Tóc đen như mực, trên sống mũi đeo một cặp mắt kiếng, tròng kính có thể che giấu ánh mắt quá mức sắc bén nhưng không cách nào ngăn trở đáy mắt anh phát ra ánh lạnh. Cả người nghiêm túc lạnh lùng biểu lộ ra khí thế hả giận. Tần Trăn cứ như vậy 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play