"Xem cho thật kỹ! Nhặt lên cho anh xem!" Lôi Thiệu Hành quát lạnh một tiếng.
Úy Hải Lam sợ run lên, đối với sự đột nhiên xuất hiện của những lá thư này trước mặt mình, cô cảm thấy có chút xa lạ. Rốt cuộc cô cũng cúi người xuống, nhặt lên một phong thư mở ra xem. Giấy viết thư trắng tinh, nhàn nhạt dấu vết ố vàng, có lẽ đã viết qua rất nhiều ngày rồi. Mà mở ra lá thư đầu tiên khiến trong lòng cô khẽ run, một người luôn luôn lạnh nhạt như cô cũng cảm thấy chạnh lòng.
—— Viết cho Lam lá thư thứ nhất.
Lam, đột nhiên phát hiện, tớ đi tới nước Mĩ đã hơn một tháng rồi.
Tớ cũng bắt đầu có thể thích ứng hoàn cảnh cuộc sống nơi này rồi. À, đúng rồi, giới thiệu với cậu bạn cùng ở ký túc xá với tớ, cậu ta là người Anh. Hôm nay cậu ta đột nhiên nhìn thấy album ảnh của tớ, chỉ vào bức hình cậu hỏi tớ, cô bé này là ai. Tớ nói với cậu ta rằng cậu là bạn gái của tớ. Cậu ta liền khen tớ, nói bạn gái của tớ xinh đẹp, trong lòng tớ cũng lấy làm vui mừng.
Thật ra xưa nay tớ cũng chưa hỏi cậu, rằng có đồng ý làm bạn gái của tớ hay không?
Tớ vẫn muốn, chờ lên đại học, tớ lại hỏi cậu.
Hiện tại, tớ thấy có thể mình phải đợi đến sau khi học xong đại học nữa.
—— Viết cho Lam lá thư thứ hai mươi ba.
Hỏng bét, hôm nay khi đi học, tớ đột nhiên ngủ gà ngủ gật, còn bị giáo sư điểm danh.
Rất mất mặt, phải không?
Hôm nay tớ nhớ cậu da diết, có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu.
Không biết cậu phải trải qua như thế nào, có người nào làm bạn bên cạnh cậu không? Tớ nhớ chúng ta cùng đi qua một quán nhỏ, cậu nói nơi đó có con búp bê Tiểu Hùng rất đáng yêu. Lúc đó tớ đã nghĩ, chờ đến lúc sinh nhật cậu sẽ tặng cho cậu làm quà sinh nhật. Đáng tiếc, bây giờ tớ cách cậu quá xa, cũng không thể tự tay mình tặng cho cậu. Nhưng mà tớ đã mua cho cậu, chờ đến sau khi tớ về nước, nhất định sẽ tặng cho cậu.
Lam, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
—— Viết cho Lam lá thư thứ tám mươi sáu.
Lam, chúng ta đã nửa năm không gặp.
......
Úy Hải Lam nhìn loạn xạ ba phong thư nhưng nhìn đến phong thư nào cũng khiến cô càng cảm thấy khổ sở.
Cách biệt ba năm, hơn một ngàn ngày, người con trai ấm áp luôn xuất hiện ngay cả trong tính mạng của mình lại lặng lẽ dùng phương thức như vậy nhớ nhung mình. Nhiều thư như vậy, ba loại quà sinh nhật nhưng lại chứa đựng tràn đầy tâm ý khiến cho cô không thể chịu đựng. Cô tình nguyện không biết, tình nguyện chỉ tình cờ gặp nhau, chào hỏi một tiếng rồi lại đi qua mặt nhau và ly biệt lần nữa.
Hiện tại lại là gì đây, tại sao phải cho cô xem những thứ này?
Trong tay Lôi Thiệu Hành vẫn còn cầm một lá thư, anh cầm một góc thư, đọc toàn bộ nội dung trong đó lên.
Anh dùng giọng nói chế nhạo châm chọc trầm trầm mở miệng, "Viết cho Lam lá thư thứ một trăm hai mươi, tớ đang trải qua đêm giao thừa đầu tiên ở nước Mỹ, tất cả du học sinh Trung Quốc đều đã trở về nước nhưng tớ vẫn chưa trở về, tớ đi Italy. Venice thật rất đẹp, cũng giống như khi chúng ta nhìn thấy nó ở trong sách."
"Lần sau, chúng ta cùng đi!"
Mấy chữ cuối cùng này, Lôi Thiệu Hành cắn răng nghiến lợi đọc lên, rồi sau đó lấy bức thư vò thành một cục, hung hăng vứt bỏ trên đất.
"Một trong mười thành phố lớn ở Ý, Venice, thật là một chỗ tốt." Lôi Thiệu Hành hừ lạnh nói.
Úy Hải Lam chỉ trầm mặc nửa ngồi nửa quỳ trước chồng thư nằm rải rác ở đó, nhặt lên một lá lại một lá, lại thả vào trong hộp.
Thái độ cô lạnh lùng quá mức khiến Lôi Thiệu Hành vốn đang tức giận lại càng thêm lớn tiếng tra hỏi, "Em thật sự đã quên?"
Úy Hải Lam lặng lẽ dọn dẹp đồ vật.
Lôi Thiệu Hành đột nhiên đứng dậy, chỉ mấy bước sải đã vọt tới trước mặt cô, một tay kéo cô từ trên mặt đất đứng lên. Thư trong tay bởi vì động tác mạnh mẽ của anh mà rơi xuống, bị anh dẫm đạp lên, Úy Hải Lam cúi đầu nhìn một lúc, mới từ từ ngẩng đầu lên đáp "Đã quên."
"Được, đã quên là tốt rồi. Những thứ này đồ này còn phải trả lại cho người khác." Lôi Thiệu Hành lại ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói, "Hôm nay em cũng mệt mỏi, sáng mai hãy đem trả lại toàn bộ những thứ này. Trả lại hết, trả lại sẽ bớt lo, em nói có phải không?"
Quán cà phê Tiền Thế Kim Sinh(*) kia, đã lâu Úy Hải Lam cũng chưa từng đặt chân tới.
(*) Tiền Thế Kim Sinh: kiếp trước kiếp này
Đến lần thứ hai là vì bị người khác áp bức mà đến.
Sàn nhà hình gỗ vuông, bên trong bày trí cổ xưa với lối phong cách lịch sự tao nhã.
Cũng là vị trí gần cửa sổ tựa như ngày hôm đó.
Nhưng hôm nay quán này không có những khách khác, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.
Trừ Vương San, cũng chỉ có hai người bọn họ, vắng lạnh đến dọa người.
"Muốn uống chút gì không?" Anh bên cạnh hỏi.
Úy Hải Lam lên tiếng, "Nước."
"Cho cô ấy một ly nước." Lôi Thiệu Hành dặn dò.
Lập tức, trước mặt cô không chỉ có một ly nước.
Úy Hải Lam chưa từng chạm vào chỉ nhìn chằm chằm ly nước kia.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc có người tới.
Mà người tới chính là Thẩm Du An.
Ánh mắt liếc ra bên ngoài, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng dáng khác, Thẩm Kiều còn đang bị mấy người đàn ông áo đen ngăn ở bên ngoài.
Có thể thấy Thẩm Du An bị ép buộc tới đây, Thẩm Kiều vẫn còn ở trong tay bọn họ.
Bộ dáng lúc này của Thẩm Du An so với trước kia có chút tốt hơn, ít nhất quần áo cũng được thay sạch sẽ nhưng cậu vẫn chưa cạo râu, ánh mắt của cậu màu nâu sẫm, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng đẹp mắt sáng bóng. Úy Hải Lam bình tĩnh nhìn cậu, tầm mắt lập tức mơ hồ giống như trở lại giữa trưa cách đây nhiều năm.
Hành lang bên ngoài phòng học.
Cô nhìn xuyên thấu qua kính cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài là hai bóng người, một cao to một mảnh mai. Khi đó gió thổi phất phơ, cổ áo sơ mi trắng sáng đều được ánh mặt trời sặc sỡ chiếu vào chói lọi, người thiếu niên phong nhã hào hoa cười lên, bộ dạng rất đẹp mắt, ấm áp sáng rỡ không thể tin được khiến cô cảm thấy có một loại an tâm.
Viên Viên đang gọi: “Từ Minh lãng, Từ Minh Lãng, mau tới đây.”
Cậu ấy liền cùng Từ Minh lãng đi tới.
Khoảng cách nhìn gần như vậy, cậu bất chợt mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói: “Chào mọi người, tôi tên là Thẩm Du An.”
Trước mắt một bóng dáng quen thuộc sáng ngời khiến Úy Hải Lam thu hồi suy nghĩ, chỉ thấy Thẩm Du An đột nhiên ngồi xuống trước mặt cô.
Thẩm Du An cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt của cậu quen thuộc mà xa lạ.
Trong lúc đó, ai cũng không nói gì.
Bọn họ cứ như vậy nhìn đối phương.
Lôi Thiệu Hành mỉm cười, khuôn mặt dần dần lộ vẻ không vui, vào thời khắc bùng nổ, cuối cùng cô cũng mở miệng. Giọng nói của cô rất nhẹ, cũng khiến người khác chấn động tâm tư. Cô lấy chiếc hộp đẩy tới trước mặt của cậu, giọng nói dường như không có chút biểu cảm gì: "Những thứ này đều là vật của cậu, trả lại cho cậu."
Dĩ nhiên Thẩm Du An nhận lại chiếc hộp con này.
Hôm qua trở lại nhà trọ, cậu liền phát hiện không thấy nó.
Mà cậu cũng không đi truy tìm tung tích của chiếc hộp nữa.
Bao nhiêu ngày đêm, trong ba năm kia, cậu cố gắng khắc chế tình cảm của mình, chỉ hy vọng mau mau học xong, sau đó trở lại Xuân Thành tới gặp cô. Mấy trăm lá thư, từng lá lại từng lá thư do chính tay cậu viết. Bao nhiêu lần đi tới bưu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cục muốn gửi đi nhưng con đường kia, cậu đi tới đi lui không dưới ngàn lần nhưng cuối cùng lại không gửi.
Nhẫn nại đi, Thẩm Du An, mày nhất định nhịn được tới ngày đó.
Lúc ấy cậu luôn tự nhủ như vậy.
Vốn là phải học sáu năm nhưng cậu chỉ dùng một nửa thời gian đã học xong rồi. Cậu đã trở về nhưng lúc này cô đã ở bên cạnh người khác rồi. Cậu chỉ đành ảo não, ngay cả chào hỏi một lần cũng không hỏi qua. Bốn năm trước, cậu nghĩ phải nói nhưng vẫn chưa nói. Bốn năm sau, cậu đã không còn kịp nói nữa, cũng không có tư cách nói.
Hiện tại, bọn họ nhất định đã đi khác đường.
Bỏ qua hết tất cả những khúc mắc, cậu còn do dự gì nữa, một giây kế tiếp chính là khác đường, khác chỗ rẽ rồi, hai mắt Thẩm Du An sáng ngời lóng lánh.
Cậu gọi tên cô, như đè nén nói, "Lam, anh yêu em."
Úy Hải Lam giật bắn người, không còn khuôn mặt háo hức ngạc nhiên ẩn nhẫn.
Chuyện cũ quá mức dây dưa, suy nghĩ của cô đã sớm bay đi.
Trước mắt như vừa nhanh chóng lướt qua cái gì, có người trực tiếp xốc cậu lên, dùng một quyền đánh cậu ngã xuống đất. Anh ra quyền quá mạnh, Thẩm Du An bị đánh đến không ngừng chảy máu.
Lôi Thiệu Hành tức giận quát lên, "Lôi ra ngoài đánh!"
Mấy người kia chạy vào, ném Thẩm Du An ra khỏi quán cà phê.
Mấy ngày liên tiếp thời tiết liên tục u ám, mùa đông năm nay hình như đặc biệt lạnh giá. Úy Hải Lam ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích. Cô không nhìn bên ngoài, không biết cậu bị đánh thành dáng vẻ gì. Bóng người không ngừng thoáng qua, có ai đó gõ tủ kính thủy tinh, bóng dáng Thẩm Kiều cực kỳ nóng nảy.
Cho đến khi cậu bị đánh đến bể đầu chảy máu, không thể tiếp tục đứng dậy, cô cũng bị người khác ôm lên.
Lôi Thiệu Hành ôm chầm lấy cô, dẫn cô ra khỏi quán cà phê.
"Đợi chút." Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, anh quả nhiên dừng bước. Cô đẩy ngực anh ra chạy về hướng Thẩm Du An đang ngã xuống đất. Cô đứng đó, mắt nhìn xuống cậu, cậu nằm trên mặt đất, đầu đầy máu tươi, thở hổn hển hô hấp chậm chạp, ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được.
Đáy mắt Úy Hải Lam đông lạnh một mảnh, giọng nói tựa hồ như đóng băng, "Thẩm Du An, trước giờ tớ chưa từng thích cậu, không hề có một chút nào."
"Về sau, cậu đừng nên xuất hiện trước mặt tớ nữa. Hãy rời khỏi thế giới của tớ, càng xa càng tốt." Khóe miệng cô cong lên, mỉm cười, đó là hình ảnh cậu rất muốn bắt được.
Đoàn người dần tản đi, Thẩm Kiều phá tan vòng vây, chạy về phía cậu.
Tiếng gọi ầm ĩ trực tiếp làm đau nhói màng nhĩ, Thẩm Du An nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ rời đi, trước mắt là một mảnh đỏ tươi.
Đó là giữa hè, cậu đã từng đề cập tới rất nhiều lần.
Lam, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.
Lam, ừm, việc đó......
Lam, hôm nay cậu vui vẻ không?
Hôm nay mới biết, đây là tự mình gieo quả đắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT