Úy Hải Lam có chút mơ hồ, thậm chí cô cũng không rõ tình huống, trầm mặc phun ra hai chữ, "Cái gì?"
Khuôn mặt Thẩm Kiều đầy nước mắt, tiều tụy không ra hình người, lại cầm lấy cổ tay cô thật chặt, nhỏ giọng cầu khẩn, "Hải Lam, chị biết Thẩm gia có lỗi với Úy gia nhưng bây giờ Thẩm gia cũng đã sụp đổ rồi, hẳn cũng đã đủ phải không? Em hãy bỏ qua đi, ba chị cũng còn chưa được chôn cất mà Lôi Thiệu Hành lại dẫn người đi đến mộ tổ(*), anh ta muốn tất cả phần tro cốt tổ tông Thẩm gia không yên."
(*) Mộ tổ: phần mộ tổ tiên
Úy Hải Lam nghe khóc kể lể, trong nhất thời cô thất thần như người mất hồn.
Lôi Thiệu Hành dẫn người đến khu đất tổ Thẩm gia? Anh muốn dọn dẹp khu mộ tổ Thẩm gia?
"Hải Lam! Chị van em! Em hãy đi theo chị! Hiện tại chỉ có em, chỉ có em mới có thể giúp bọn chị." Thẩm Kiều không ngừng cầu xin, lo lắng cùng bi phẫn.
Úy Hải Lam có chút luống cuống, cô cảm thấy mọi chuyện trở nên rất phức tạp.
Rốt cuộc vì sao anh lại làm như vậy?
Thẩm Kiều năn nỉ hết cách, lại thấy Úy Hải Lam vẫn không hề bị lay động, cô nóng nảy, nghĩ đến lời nói trước khi chết của cha mình, nghĩ đến lời hứa đồng ý của mình với ông, lại nghĩ đến cơ nghiệp mấy đời của tổ tông Thẩm gia, tất cả đều chôn ở mảnh đất kia. Nếu hôm nay bị hủy, thật sự bị người đào lên, cha cô cũng sẽ thực sự ôm hận xuống dưới cửu tuyền, không cách nào yên nghỉ.
"Hải Lam, chị van em, chị van cầu em... em giúp chị một lần! Một lần cuối cùng, có được hay không? Chị quỳ xuống trước mặt em! Chị van cầu em! Lôi phu nhân, em giúp chị một lần đi! Chị quỳ xuống có được hay không?" Thẩm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Kiều khổ sở nói, làm bộ dáng sẽ phải quỳ xuống.
"Em hãy đi đi! Chị van em!" Thẩm Kiều nghẹn ngào nói, bắt lấy đôi tay khẽ run của cô, tha thiết chờ đợi cô đồng ý.
Trong lòng Úy Hải Lam kinh hãi.
Một Thẩm Kiều cao ngạo như vậy lại muốn quỳ xuống với cô.
Cho tới bây giờ, cô đều chưa từng nghĩ sẽ có ngày này. Rốt cuộc phải bức cô ấy đến tình cảnh như thế nào?
Giờ phút này trong mắt cô, Thẩm Kiều bị gió lạnh ôm lấy gương mặt thổi đến cực kỳ thương tâm, mà mấy ngày nay Thẩm Kiều cũng chưa từng được nghỉ ngơi đầy đủ, nỗi đau mất cha, hơn nữa Thẩm gia lại sụp đổ, đủ loại đả kích khiến cô ấy không thể chịu đựng, gần như bên bờ sụp đổ. Mối hận cũ vẫn còn dây dưa che hai mắt cô, nghèo túng chán nản bàng hoàng khiến cô như nhìn thấy phảng phất cái bóng của mình trong đó.
Bốn năm trước, không phải cô cũng cơ khổ không ai giúp như thế này sao?
Úy Hải Lam hơi nhướng mày, lạnh giọng nói, "Em có thể đi theo chị nhưng có được hay không thì em không thể bảo đảm. Hơn nữa, đây là lần cuối cùng."
Nước mắt theo khuôn mặt nhỏ xuống cằm, khuôn mặt Thẩm Kiều lập tức lộ ra vẻ vui mừng, làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy, gật đầu liên tục.
Thẩm gia vốn là thương nhân giàu có thành nam, tổ tông mấy đời đều được an táng tại đất ở sườn núi vùng ngoại ô phía nam. Đã là thương nhân, không chỉ chú ý đến phong thủy nhà mình, mà ngay cả phương hướng của mộ bia cũng rất được quan tâm. Trên sườn núi có đủ loại tùng bách xanh lục ấm áp, dù mùa đông lạnh lẽo cũng sẽ không ảm đạm.
Đối với tùng bách bình thường, khí trời càng lạnh lẽo thì nó vẫn cứ nghênh ngang đứng sừng sững như vậy.
Giữa sườn núi có xây một tòa nhà, người trông chừng nghĩa địa nơi này là một lão người làm.
Hai người vội vàng chạy tới, bò lên giữa sườn núi, đến trước cửa Thẩm Kiều gọi lớn, trong phòng cũng không có một bóng người.
"Nhất định bọn họ đang ở trên." Thẩm Kiều gấp giọng reo lên.
Dọc theo thềm đá, hai người lao nhanh, cỏ dại khắp nơi, khắp nơi đều là màu vàng héo úa.
Dẫm lên tảng đá xanh, rốt cuộc lao lên được đỉnh núi.
Từ rất xa, có thể nhìn thấy phía trước một nhóm bóng người màu đen.
Cùng một trang phục màu đen, hai tay chắp sau lưng, vây quanh một vòng không cho người bên trong ra ngoài, cũng không cho người bên ngoài đi vào. Bốn phía đều là tùng bách màu xanh ấm áp, cây cối khô héo, cành cây khẳng khiu chắn ngang về phía chân trời giống như muốn đâm thủng bầu trời, lại có vẻ hoang vu như vậy.
Những phần mộ san sát nhau nằm rải rác trên đỉnh núi, đều là tổ tông Thẩm gia.
Úy Hải Lam chạy tới, không khỏi có chút thở gấp.
Cô hô hấp hỗn loạn, khẽ nheo lại tròng mắt, ánh mắt xuyên qua những người đàn ông áo đen kia, thoáng nhìn thấy thấy hai bóng dáng kia.
Áo gió màu xanh đen, bóng người cao to mạnh mẽ rắn rỏi giống như chàng thanh niên tuấn tú năm đó, đó là Thẩm Du An. Mắt vừa nhìn thoáng qua, khuôn mặt Thẩm Du An tập trung, vẻ mặt rất tối tăm lẫn lạnh lùng. Đã có một khoảng thời gian cô chưa từng gặp cậu, lúc trước bộ dáng đàn ông trong suốt dịu dàng, mà bây giờ trở nên rất chán chường.
Úy Hải Lam cũng biết tin tức Thẩm Vân Bằng qua đời, nghĩ đến mấy ngày nay chắc cậu ta thực sự đã chịu đựng quá nhiều đả kích.
Mà một người đàn ông khác quay lưng lại với cô, áo khoác dạ màu đen bên ngoài hờ hững khoác lên đầu vai, cũng không mặc vào, cổ áo dựng đứng, hai hàng khuy áo tinh xảo, còn bộ com lê có cả một hàng nút đồng lóe sáng. Gò má anh bị tóc đen ngăn trở, chỉ nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, còn khẽ nhếch khóe môi, bộ dáng kia thật tùy tính, cũng khác thường tràn đầy khí thế.
Thế nhưng trong lúc này hai người đàn ông ngồi ngay tại mảnh đất tổ mộ còn đặt một chiếc bàn trà, thậm chí còn bày ra bàn cờ.
Trong lúc đó, có qua có lại, không hề có tiếng động mà chỉ chăm chú chơi cờ.
Đây là tình hình Úy Hải Lam không ngờ tới, cô còn tưởng rằng nơi này sẽ vung tay múa chân nhưng ai biết lại là tình cảnh như thế này.
Thẩm Kiều vội bước lên trước muốn xông vào.
Nhưng bị mấy người áo đen ngăn cản.
Bên tai vang lên tiếng kêu gào ầm ĩ, Thẩm Kiều mở miệng thét lớn, "Du An!"
Thẩm Du An không để ý tới, toàn bộ tâm tư cậu đều đặt trên bàn cờ này, cả người phát ra tia cố chấp đến dọa người.
Mà người đàn ông kia lại càng không để ý đến.
"Các anh ngăn tôi làm gì? Tránh ra!" Trong lòng Thẩm Kiều hoài nghi, không nghĩ ra chuyện gì xảy ra, đưa tay đẩy mấy người đàn ông kia.
Người đàn ông áo đen vẫn một vẻ mặt lạnh lùng, vẫn cứ không nhúc nhích.
Thẩm Kiều lại kêu hai tiếng nhưng Thẩm Du An vẫn như cũ giống như không nghe thấy.
Thẩm Kiều không còn cách nào, hoảng hốt nghiêng đầu nhìn về người phía sau.
Úy Hải Lam lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không hề mở miệng.
Thẩm Kiều lại quát lên, "Cô ấy là Lôi phu nhân! Các anh không nhận ra à? Còn không mau tránh ra!"
Mấy người đàn ông kia ngẩn ra vì họ cũng chưa từng thực sự gặp qua Lôi phu nhân.
Vương San từ đầu kia chạy bước nhỏ đến, nhăn đầu lông mày, hướng về phía đoàn người phân phó, "Thật làm càn! Lôi phu nhân cũng muốn cản? Không hiểu phép tắc!"
Lúc này Úy Hải Lam mới chậm rãi đi đến trước mặt Vương San, nhẹ giọng hỏi, "Thư ký Vương, chuyện gì xảy ra?"
Vương San nhỏ giọng, kể đầu đuôi ngọn nguồn.
Lúc nãy Thẩm Du An chạy tới khu mộ tổ, lại cùng Lôi Thiệu Hành bàn luận, hai người nói về vấn đề khu tổ mộ, Lôi Thiệu Hành cười muốn dứt khoát một bàn cờ. Trong bàn cờ, nếu Thẩm Du An thắng, Lôi Thiệu Hành dẫn người rút lui, không hề hỏi tới mảnh đất trống này nữa. Ngược lại, nếu Lôi Thiệu Hành thắng, như vậy lập tức sẽ đào mộ phần.
Thẩm Kiều kinh hãi, đây là khu đất tổ, tại sao có thể tùy tiện như vậy?
Vương San không nói nhiều chỉ dẫn họ vào bên trong.
Nước trà trên lò lửa đỏ hồng, hơi nóng bốc lên phát ra tiếng phì phì.
Hai người đàn ông kia, mặt đối mặt với nhau chuyên chú trong ván cờ, giống như bàn cờ này chính là tất cả thiên hạ.
Thẩm Kiều đi tới bên cạnh Thẩm Du An, bộ dáng cậu tập trung tinh thần khiến cô không dám lên tiếng quấy rầy nữa.
Úy Hải Lam cũng đi tới bên cạnh Lôi Thiệu Hành, cúi đầu nhìn ván cờ nhưng cũng chẳng phân biệt được cao thấp.
Một ván quyết định thắng thua, thắng bại tự có kết quả.
Úy Hải Lam yên lặng đứng phía sau, tầm mắt nhìn Lôi Thiệu Hành, lại nhìn Thẩm Du An.
Cô nhớ lại thời trung học khi đó, bốn người bọn họ đã từng cùng nhau chơi cờ vây xã đoàn. Từ Minh Lãng và Viên Viên chơi chỉ vì buồn chán, vì nhàn rỗi mới gia nhập, mà Thẩm
Du An và cô lại thích đánh cờ. Thi đấu cả cấp trung học,Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cũng đồng thời lấy được vòng nguyệt quế chiến thắng trở về. Năm cuối lớp mười hai, bọn họ còn được đề cử chọn vào đội thiếu niên quốc gia nhưng người nhà không đồng ý liền từ chối.
Thế nhưng tình hình bây giờ, hai người lại có thế lực ngang nhau.
Một trận gió lạnh quét tới, Úy Hải Lam chợt tỉnh, bản thân vốn sợ lạnh khiến cô càng thêm run rẩy.
Vương San bên cạnh nhẹ giọng nói, "Phu nhân, trời lạnh thế này, sao ngài lại mặc mong manh như vậy?"
Lúc đó Úy Hải Lam bị người gọi xuống, căn bản cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy. Gấp rút chạy đến chỗ này, lại bò lên nhiều bậc thang, đầu tiên cảm thấy nóng nhưng sau khi dừng lại đã cảm thấy lạnh. Cô nghiêng đầu nhìn về Vương San, lại nhẹ giọng nói, "Không có gì."
"Quần áo tôi đưa, phu nhân có mặc chứ?" Vương San nói xong, làm bộ dáng muốn cởi áo khoác xuống.
Úy Hải Lam vừa muốn từ chối, mà Lôi Thiệu Hành vốn đang đánh cờ lại đột nhiên có hành động, cánh tay dài duỗi một cái, liền gạt áo khoác ngoài ở đầu vai, cũng không quay đầu lại, liền chuyển về phía cô, ý bảo cô lấy mặc vào, giọng anh trầm thấp ngay sau đó vang lên, bá đạo hai chữ, "Mặc vào."
Úy Hải Lam sợ run lên, lại thấy gò má của anh cực kỳ lạnh lùng, làm như có chút không vui, cô thuận theo nhận lấy áo khoác ngoài khoác lên đầu vai mình. Áo khoác ấm áp mang theo hơi thở của anh, vây quanh cô, lại nghe thấy một chuỗi tiếng chuông dồn dập vang lên, phá vỡ bầu không khí trống trải lúc này.
Lôi Thiệu Hành móc chiếc điện thoại di động từ trong ra, liếc nhìn màn hình.
Mọi người nghĩ anh nhất định sẽ cúp điện thoại, nào có thể đoán được anh lại đứng dậy, nhẹ nhàng ôm chầm lấy Úy Hải Lam dẫn cô vào ghế mình.
Tiếng chuông vẫn còn vang lên, Lôi Thiệu Hành mỉm cười nói, "Em đánh giúp anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT