Úy Hải Lam cả người vô lực, mấy ngày chưa từng ngủ khiến cho thể lực cô hầu như tiêu hao. Thế nhưng lại có một cỗ sức mạnh rất tàn bạo hung hăng bức bách cô, ra lệnh khiến cô nhất định phải đứng lên. Cô một tay nắm lấy ghế tựa, tập tễnh từ trên mặt đất đứng lên. Thật vất vả mới đứng dậy, lại lảo đảo một cái, cánh tay của anh đúng lúc duỗi ra.
Kính râm được lấy xuống, khoảng cách gần như vậy nhìn về phía cô, Lôi Thiệu Hành giờ mới phát hiện tơ máu che kín hai mắt của cô, nhìn đôi mắt như vậy báo trước cô đã mấy ngày mấy đêm chưa từng được nghỉ ngơi tốt. Lại thấy tinh thần cô uể oải, dáng vẻ không ngủ đủ lại thêm dáng dấp gầy yếu thiếu dinh dưỡng, ngực bỗng nhiên xông đến một cỗ tức giận, ngay cả mình cũng cảm thấy không hiểu.
Úy Hải Lam hoàn hồn trở về, bên tai lại là một trận gào thét chói tai "Tại sao em như vậy?"
"Em rất khỏe." Úy Hải Lam bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt không việc gì.
"Chỉ có chút chuyện, còn sống dở chết dở như vậy?" Lôi Thiệu Hành lạnh giọng chất vấn, vầng trán nhíu lại một chỗ.
Quả thực là không phải chuyện quan trọng gì.
Người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Úy Hải Lam nhìn về phía anh, vẫn lời nói kia "Em rất khỏe."
"Được được được, nếu em nói rất khỏe, vậy thì cút về Thân Thành đi. Đừng ở chỗ này muốn chết muốn sống, nhìn thấy phiền." Lôi Thiệu Hành lần thứ hai buông tay ra, lạnh giọng cười nói.
Thân thể Úy Hải Lam hơi lắc, lần này không ngã xuống nữa.
"Em không đi Thân Thành." Cô kiên quyết nói.
"Có đi hay không, không phải do em."
"Em không đi!"
"Em muốn chọc anh phiền đúng không?" Lôi Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào cô chất vấn.
Úy Hải Lam lại không lên tiếng, cô không biết mình còn có thể nhẫn nhục chịu đựng như vậy bao lâu, cô như bị kéo cung mà anh chính là người giương cung, anh càng ngày càng gấp, cô một ngày nào đó sẽ bị bẻ gãy. Tốt nhất cô nên kiên định lập trường, hoặc là thong thả rời khỏi nơi này nhưng giờ khắc này, cô còn phải chịu hành hạ.
Trầm mặc trong chốc lát, Úy Hải Lam chung quy vẫn trở về ba chữ "Biết rồi." (Từ gốc 知道了, âm Hán Việt là “tri đạo liễu” nghĩa là biết rồi)
Lôi Thiệu Hành nhìn sắc mặt lạnh nhạt xinh đẹp, bỗng nhiên quay đầu nhìn phía Lăng Dung hỏi "Dung Dung, cô ấy đã xong việc bên Thân Thành chưa?”
Lăng Dung trả lời "Vốn là đã xong, có điều ngày hôm qua có khách chỉ điểm mời cô ấy thiết kế."
"Ai?"
"Tam tiểu thư công ty nhà họ Ôn, Ôn Tịnh Đồng. Đại khái là vào thời điểm diễn ra tiệc rượu lần trước, cô ấy Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhìn thấy bộ lễ phục trên người em, vì lẽ đó lần này cố ý đến." Lăng Dung mỉm cười nói.
Lôi Thiệu Hành nói: "Từ chối thôi."
Úy Hải Lam lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, giọng anh lướt nhẹ khiến cho cô khinh thường đưa tay nắm thành quyền.
"Lần này là ngũ thiếu gia nhà họ Hạ ra chỉ thị cho Bảo Nhi gửi điện báo."
Lôi Thiệu Hành suy nghĩ chốc lát, nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Ngày mai sẽ trở về, thiết kế xong lễ phục lập tức gọi về Xuân Thành."
"Được." Dung Dung không chút biến sắc gật đầu.
Tầm mắt Lôi Thiệu Hành một lần nữa quay lại nhìn cô, cô ăn mặc vô cùng kín, ống tay áo ngay cả cổ áo đều hơi cao, trời nóng như vậy, nhìn qua vô cùng bực mình, cô giống như thiếu dưỡng khí. Anh chỉ cảm thấy chướng mắt, bắt được cánh tay của cô vén cao tay áo "Em không nóng à? Tay áo cuốn lên không được sao?"
Anh ra tay rất nhanh, trong chớp mắt kéo cao tay áo của cô, Úy Hải Lam không kịp ngăn cản.
Anh cúi đầu nhìn chỉ thấy lộ ra đoạn cánh tay, rõ ràng là dấu vết bị roi quất, nhìn thấy mà giật mình.
Trong mắt Lôi Thiệu Hành loé lên ánh sáng ngờ vực nhưng cô vội vã hất tay của anh ra, đem vén tay áo xuống dưới "Em về trước thu dọn đồ đạc."
Úy Hải Lam gấp gáp vội vàng xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lôi Thiệu Hành hình như có động tác nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo. Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng người run rẩy rời đi xa.
Vầng trán anh tuấn càng nhíu càng chặt.
"Lôi, em có chút đói bụng, có thể đi ăn cơm không?" Lăng Dung đi tới bên cạnh anh hỏi.
Lôi Thiệu Hành hơi nhăn trán.
Bốn người rời khỏi mảnh hoa viên này tiện đà đi tới tiệm cơm.
Mấy chiếc xe qua lại lẫn nhau, hai chiếc xe chạy theo hướng nam, một chiếc khác chở theo Úy Hải Lam nhưng nhắm hướng đông mà chạy.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành nhìn thẳng phía trước, âm u hỏi "Dung Dung, là em nói sao?"
Lăng Dung vốn đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, đột nhiên nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên, cả người chợt ngẩn ra.
Sự ngạc nhiên vừa mới bình phục lại lần nữa bắt đầu sóng lớn.
Cô với anh quen biết nhiều năm như vậy, xưa nay cô chưa từng thấy anh có dáng vẻ như lúc nãy, người đàn ông này thì ra ngoại trừ nụ cười ngoài môi cũng có thể có tâm tình khác, anh biết giận, sẽ cau mày khi tức giận. Anh đối với cô luôn luôn ôn nhu săn sóc, càng tín nhiệm cô, anh tín nhiệm cô gần như đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, có thể nói là trăm phần trăm vô điều kiện. Thế nhưng giờ khắc này, anh lại mở miệng, điều này làm cho cô cảm thấy có cảm giác khó chịu.
Không biết là do dự cái gì, suy nghĩ cái gì, một lát sau Lăng Dung cũng không có đáp lại.
Qua hồi lâu, Lăng Dung thăm thẳm hỏi ngược lại "Anh giận rồi?"
Lần này đổi thành anh trầm mặc không lâu, sau đó mới nói "Không muốn có lần sau nữa."
Lăng Dung không khỏi run rẩy, cô đột nhiên ý thức được cô bé kia đối với anh chính là một nhân vật vô cùng đặc biệt.
Xe từ từ chạy về phía trước, nhấn chìm cuồn cuộn lớp bụi bặm.
Kỳ nghỉ còn chưa kết thúc sẽ phải chạy về Thân Thành, Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là thu thập đồ đạc. Nghĩ lại từ lúc trở về đến nay, cô vẫn chưa từng gặp mặt Viên Viên, vì vậy liền gọi điện thoại tìm cô ấy. Đáng tiếc là, điện thoại di động của cô ấy đang ở trạng thái tắt máy nên cô đành gửi tin nhắn để lúc cô ấy trở về sẽ gặp nhau. Chỉ là ngày hôm đó đợi đến lúc đi ngủ, Viên Viên cũng không có điện lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Úy Hải Lam điện tới nhà Viên Viên.
Ba Viên là người tiếp: "Hải Lam, công ty Viên Viên có việc nên đi công tác rồi, vài ngày sau mới trở về."
Vừa nghe tình hình như vậy, Úy Hải Lam cũng không nói thêm gì, chỉ thăm hỏi ba Viên, sau đó cũng liền cúp máy.
Đúng giờ, Úy Hải Lam chạy tới sân bay, ở phòng chờ dành cho khách tìm thấy Lăng Dung.
"Chào buổi sáng."
"Sớm vậy."
"Ăn sáng rồi sao?"
"Ừm, ăn rồi."
"Đây là một ít tư liệu đơn giản của khách hàng, cô xem qua một chút."
"Được."
Cuộc trò chuyện đơn giản qua đi, hai người không nói câu nào nữa.
Từ Xuân Thành lại bay trở về đến Thân Thành, xuống máy bay thậm chí chưa kịp thả hành lý xuống liền lập tức chạy đến công ty.
Úy Hải Lam đi theo Lăng Dung đi vào cao ốc tổng công ty Elaine.
Lúc này chính là mười giờ hai mươi phút sáng, hai người vừa đến văn phòng, qua chừng năm phút đồng hồ thì có khách hàng đến đây. Thời gian coi như là chuẩn xác, xem ra là đã sớm hẹn xong.
"Tiểu thư Ôn, chào cô."
"Giám đốc Lăng, đã lâu không gặp."
"Tiểu thư Ôn gần đây càng ngày càng xinh đẹp."
Lăng Dung chủ động bước lên tiếp đón, mỉm cười tự nhiên bắt chuyện với cô ấy.
Đó là một cô gái ăn mặc tinh xảo khí chất cao nhã, dịu dàng không gì sánh được, nụ cười vừa vặn tốt đẹp vui tươi, lúc vung tay nhấc chân cũng tự nhiên có một luồng phong cách quý phái.
Trong đầu Úy Hải Lam nhất thời hiện lên hình ảnh tư liệu mình đã được xem qua trước.
Ôn Tịnh Đồng, tam tiểu thư xí nghiệp nhà họ Ôn, là người đứng đầu có thành tích tốt nhất, thân cao 164 cm, cân nặng 45 kg, tốt nghiệp từ đại học California thuộc nước Mỹ... Ngoại trừ những giới thiệu cơ bản này, còn có thêm mấy chục trang giới thiệu về chụp ảnh, quay phim thời trang gần đây, cô thường xuất hiện ở các loại hội họp, mỗi khi xuất hiện đều là tiêu điểm chú ý khiến người ta mê say.
Vị tiểu thư Ôn Tịnh Đồng này quả nhiên không tầm thường.
Nhưng giữa người và người, có lúc cảm giác đầu tiên cực kỳ chuẩn xác.
Cô cùng vị tiểu thư Ôn cũng không phải rất ăn nhịp cho lắm.
Úy Hải Lam đồng thời cũng chú ý tới một tiểu thư trợ lý đi theo phía sau cô.
Cô bé kia, toàn bộ mái tóc được sắp xếp về phía sau, cẩn thận tỉ mỉ buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra một khuôn mặt trái xoan, nét mặt trắng nõn tự nhiên. Khí trời cực nóng, cô còn ăn mặc một thân tây phục ngay ngắn, bên trong phối áo sơ mi trắng, quần tây sát người Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,màu đen phác hoạ ra vóc người của cô, tuy là rất có khí khái nhưng có thể cũng coi như là lồi lõm có hứng thú. Cô mang một đôi giày da bằng phẳng cùng màu, vóc dáng rất cao, vẻn vẹn có thể nhìn ra được đại khái so với cô cao hơn năm centimet.
Theo trang phục, xem ra hẳn là trợ lý hoặc là vệ sĩ.
Cô gái làm như chú ý thấy cô đang quan sát, trở về khuôn mặt tươi cười.
Con mắt của cô như mèo lười biếng ngây thơ như thế.
"Tôi đến vì muốn giới thiệu một chút, vị này chính là nhà thiết kế Úy Hải Lam." Lăng Dung làm một động tác tay mỉm cười nói.
"Tiểu thư Ôn, chào cô." Úy Hải Lam không nhanh không chậm đưa tay ra chào hỏi.
Ôn Tịnh đồng chỉ nhẹ nhàng nắm lại, liền nhanh chóng thả ra "Lúc trước nhìn thấy giám đốc Lăng mặc lễ phục rất khác biệt, cũng rất đẹp, vì lẽ đó cũng muốn mời cô thay tôi suy nghĩ về trang phục thiết kế."
"Cảm ơn tiểu thư Ôn thưởng thức, tôi rất vinh hạnh." Úy Hải Lam bình tĩnh mỉm cười đáp lại, thì ra cô cũng có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy xử sự với người ngoài.
"Ngồi xuống nói đi."
Nhóm người dồn dập ngồi vào chỗ, ngoại trừ vị tiểu thư trợ lý kia vẫn đứng bên cạnh Ôn Tịnh Đồng.
"Tôi cần một bộ lễ phục đầy đủ đặc sắc để dự họp tiệc rượu, đoan trang hào phóng là hàng đầu, thế nhưng cũng cần diễm áp quần phương (ý là xinh đẹp khiến người người hâm mộ). Còn về phương diện tiền bạc, chỉ cần tôi thoả mãn, bao nhiêu đều không là vấn đề." Ôn Tịnh Đồng không nhanh không chậm mở miệng, tốc độ nói không nhanh cũng không chậm, cuối cùng dùng nụ cười mỉm để kết thúc.
Úy Hải Lam đại khái có hiểu biết, nhẹ giọng hỏi "Tiểu thư Ôn, tôi muốn biết tiệc rượu lần này có hình thức gì?"
"Tiệc mừng thọ ông cụ." Ôn Tịnh Đồng nói.
"Được rồi, tôi đã rõ, như vậy tôi sẽ mau chóng đưa ra bản thào để cô xem qua."
"Nhắc nhở với cô một chút, tiệc rượu sẽ diễn ra vào thứ năm, nghĩa là cô chỉ có bảy ngày. Được rồi, vậy cứ như thế, tôi cũng phải đi rồi." Không cho cô nói thêm gì nữa, Ôn Tịnh Đồng trực tiếp chặn lại miệng cô.
"Tô Nam, đưa số điện thoại cùng địa chỉ khách sạn cho tiểu thư Uý." Ôn Tịnh Đồng nói lớn.
Cô gái bên cạnh vẫn trầm mặc không lên tiếng, chỉ là gật đầu, sau đó lấy từ trong người quyển sổ ghi chép cùng bút nhanh chóng viết xuống chữ số.
Bút kia lại có hình dáng đáng yêu ngây thơ đầy tính trẻ con.
Tô Nam dùng hai tay trình lên, Úy Hải Lam lập tức đứng dậy nhận.
"Tiểu thư Uý, yên ổn chờ tin vui của cô." Ôn Tịnh Đồng uyển chuyển đứng dậy, thanh nhã đi ra.
Úy Hải Lam cúi đầu nhìn về giấy ghi chép, mặt trên là chữ viết mạnh mẽ thanh tú.
"Biết mình nên làm như thế nào sao?" Lăng Dung hỏi.
Úy Hải Lam cẩn thận cất tờ giấy ghi chép xong, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trấn tĩnh ung dung nói: "Tôi sẽ còn thời gian ba ngày để ra bản thảo thiết kế, một ngày thuận tiện để tiểu thư Ôn sửa chữa, còn lại ba ngày, hai ngày ra lễ phục, một ngày mặc thử đồng thời làm sửa chữa cuối cùng."
Lăng Dung nhìn cô gái trước mặt thông minh nhạy bén này cũng nửa vui nửa buồn.
Lăng Dung sắp xếp cho cô được đơn độc làm việc, Úy Hải Lam cũng không đi đến bộ phận mình mà liền ở tại tầng mười tám. Chỉ trong ba ngày liền muốn thiết kế ra một bộ lễ phục đặc sắc khác biệt, đây cũng không phải là chuyện tùy tiện, thiết kế càng không thể tiện tay làm bừa được.
Vào thời điểm chạng vạng tối, Lăng Dung đến hỏi dò "Lễ phục thiết kế như thế nào rồi?"
Úy Hải Lam đang muốn rời đi, nhìn cô từ tốn nói "Tôi còn cần một ít thời gian."
"Hãy thả lỏng." Lăng Dong dặn dò vài câu "Được rồi, cô đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Giám đốc Lăng, tạm biệt." Úy Hải Lam nhẹ giọng đáp, ngực bỗng nhiên một trận khó chịu, không nhịn được ho khan vài tiếng.
"Sao vậy? Có phải là bị cảm lạnh?"
"Đại khái là gần đây có mệt một chút, hơn nữa ngủ không ngon. Tôi không có chuyện gì, cảm ơn giám đốc Lăng quan tâm."
"Chú ý thân thể, nhanh lên một chút đi về nghỉ ngơi đi."
Úy Hải Lam mỉm cười đi qua người cô.
Một cú điện thoại gọi đến, tiếng chuông di động vang lên thật đặc biệt.
Lăng Dung tiếp nhận, giọng nói ôn nhu hô lớn với đối phương "Lôi."
"Thân thể không thoải mái?"
"Không có." Lăng Dung không khỏi cười khổ, người đàn ông này thực sự không hiểu rõ phong tình (có vẻ tình tứ). Cô cầm điện thoại di động, trong nháy mắt ý nghĩ từ trong đầu nổi lên, nhẹ nhàng nói "Có điều, tình trạng cơ thể của tiểu thư Uý xem ra cũng không phải quá tốt, đại khái là gần đây quá mệt mỏi, vì lẽ đó bị bệnh, anh có muốn gọi điện thoại hỏi thăm cô ấy một chút?"
Lôi Thiệu Hành cười hỏi ngược lại "Cô ấy sinh bệnh, mắc mớ gì đến anh nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT