Một đêm này, Uý Hải Lam ngủ vô cùng không an ổn, suốt đêm không ngừng gặp ác mộng dây dưa cô. Đến khi tỉnh lại, chẳng những không có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, ngược lại còn bộc phát ra uể oải, thân thể càng đau đớn đến không chịu được. Đầu giường bày ra một bộ quần áo sạch sẽ, hiển nhiên là để lại cho cô, cô đứng dậy mặc vào. Tẩy không sạch mùi vị giống như cả đời này chỉ sợ cũng không còn cách nào xoá bỏ nó. Cô dĩ nhiên cũng có thể coi thường, dứt khoát buông lỏng không để ý tới.
Mở cửa phòng, Vương San sớm đã chờ lâu.
Tất cả rèm cửa sổ đều được kéo ra, bên trong phòng sớm đã được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.
Uý Hải Lam hơi nheo lại đôi mắt.
"Tiểu thư Uý, cô đã tỉnh." Vương San nhẹ giọng hỏi, trong tay vẫn cầm hai loại đồ vật như trước.
Một ly nước còn có một viên thuốc nhỏ màu trắng.
Uý Hải Lam trầm mặc đi tới, uống nước nuốt thuốc xuống.
Trong chớp nhoáng này, cô bỗng nhiên có chút minh bạch, cô với anh bất quá chính là “hô chi tắc tới huy chi tắc khứ nữ nhân” (Nói đơn giản một chút chính là khi bạn cần người nào đó thì hô lên, anh ta sẽ đến bên cạnh bạn. Mà khi bạn không cần anh ta nữa, chỉ cần vung tay khiến anh ấy rời đi) mà thôi. Một tờ hôn nhân bất quá cũng chỉ lừa mình dối người bị chê cười, chỉ là do cô dùng ma túy độc dược, cô lấy cái gì đi cứu lại Cẩn Viên, cô lấy cái gì đi bảo vệ vật ông nội trân quý nhất. Anh nếu muốn ly hôn, cô phải làm thế nào đây? Nếu muốn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,lên tòa án, theo trên hợp đồng, đại khái anh có thể phân cho cô một nửa giá trị Cẩn Viên. Kết quả là cô vẫn như cũ không thể bảo vệ được.
"Tiểu thư Uý, dùng bữa sáng."
"Không, tôi trở về nhà ăn."
"Tiên sinh Lôi nói nhất định phải khiến cho cô ăn xong rồi mới đi."
Uý Hải Lam giống như người máy đi đến bàn ăn, cầm lấy muỗng cũng không cần gắp đồ ăn, cứ như vậy chỉ dùng nửa bát cháo, sau đó lau miệng nói "Có thể đi được chưa?"
Vương San sửng sốt, cái này cũng coi như là dùng qua "Có thể."
Uý Hải Lam đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tầng cao nhất của Ngu Nhạc Thành, phía trước cửa sổ sát đất có bóng người nghỉ chân.
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào chùm tia sáng, cánh tay anh thon dài rũ xuống, rèm cửa sổ nhất thời buông xuống, anh xoay người sang chỗ khác, hình dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi đồ sộ.
Lôi Thiệu Hành liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng nam của đối phương lạnh lùng vang lên "Không phải cô ấy, cô ấy vẫn còn ở Tam Á, không hề rời đi."
"Tốt nhất là không phải cô ấy." Lôi Thiệu Hành mỉm cười nói, đã có mùi vị khát máu, sau đó lại bỏ lại một câu nghênh ngang rời đi "Có thể thu lưới rồi."
Người đàn ông kia một mình đứng lặng phía trước cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới tấm kính là một đôi mắt lợi hại sắc sảo.
Sáng sớm, bầu trời cực kỳ xanh thẳm trong suốt như bị nước tẩy qua.
Uý Hải Lam một đường chạy về phía Tường Vi Uyển.
Cô vẫn cúi đầu, cho nên cũng không nhìn thấy trên ban công lầu ba có người đang nhìn mình.
Uý Hải Lam vừa đi vào vườn, trên thang lầu bỗng có người đi thẳng xuống.
Triệu Nhàn một thân màu trắng, loại ánh sáng màu này còn xuyên thấu có chút trắng nhạt, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, có loại cảm giác ấm áp toả ra ngoài. Bà từ từ đi xuống lầu, dáng người thướt tha, đi lại mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn lại, màn ảnh bỗng nhiên cắt đến khi còn bé, bà vẫn có dung nhan như vậy, chưa từng thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy.
Uý Hải Lam đứng ở phía dưới bậc thang, cứ như vậy si ngốc nhìn bà chậm rãi đi xuống.
Không đợi cô mở miệng la lên, Triệu Nhàn lại phát hiện cổ cô có vết tích đỏ thẫm. Dấu vết này là gì, sao Triệu Nhàn lại không rõ? Bà chợt xích lại gần, lại nhìn cẩn thận. Uý Hải Lam như ý thức được có điểm không thích hợp, toàn thân cũng bắt đầu không khỏe, kéo cao cổ áo, khẩn cấp mở miệng nói: "Mẹ, con lên lầu."
"Đứng lại cho mẹ." Triệu Nhàn quát một tiếng.
Uý Hải Lam vốn đang đi bộ nhanh hơn lại không tự chủ được ngừng lại, cũng giống như khi còn bé. Từ nhỏ đã sợ và nổi giận, chỉ muốn bà luôn vui vẻ, chỉ cần bà lạnh lùng la lớn thì cô sẽ sợ hãi. Nhưng bà đột nhiên lộ ra nụ cười, bà chỉ hài lòng vui vẻ vài ngày, cho là bà đã lạnh lùng nhưng lại còn có bản năng như vậy.
Triệu Nhàn quay đầu đi tới bên cạnh cô, tự tay kéo cổ áo của cô.
Uý Hải Lam nhất thời cả kinh, sắc mặt một hồi phát xanh phiếm hồng, cũng cắn môi dưới.
"Con lên đây!" Triệu Nhàn bắt lại tay cô, kéo cô trở về phòng.
Lúc này, Uý Hải Lam nhìn bà nắm chặt tay mình nhưng vào lúc này lại tham luyến nghĩ muốn nhẹ nhàng cầm lại. Ngón tay của cô uốn lượn thành tư thế cô quạnh như thế, còn không kịp, bà cũng đã buông lỏng tay ra. Cô chỉ cảm thấy trống vắng, ngẩng đầu chạm vào đôi mắt sinh ra tức giận trong lòng bỗng nhiên có chút lành lạnh.
"Cởi quần áo cho mẹ.” Triệu Nhàn lạnh giọng ra mệnh lệnh.
Uý Hải Lam không khỏi sợ run lên, hoảng hốt nhìn trước mặt bà, viền mắt bắt đầu đỏ lên, cô run rẩy la lên "Mẹ..."
Triệu Nhàn trực tiếp kéo quần của cô nhìn, quả nhiên ngay cả trên đùi đều là vết tích.
"Mẹ..."
Sắc mặt Triệu Nhàn xinh đẹp lạnh lùng, đưa tay chỉ vào cô phẫn nộ chất vấn "Con thành thật trả lời, những dấu vết này là ai lưu lại?"
Uý Hải Lam chỉ như vậy nhìn bà nhưng không có thốt lên bất kỳ thanh âm nào.
Ánh mắt Triệu Nhàn tràn đầy bi phẫn và buồn bực, bà cuống quít quay đầu, vào trong tìm thứ gì, rốt cục liếc thấy cây chổi lông gà đặt ở trên bàn. Chỉ bước nhanh vài bước đã đến phía trước cầm lấy chổi đi trở về, khí thế hung hăng hướng cô ra mệnh lệnh "Quỳ xuống!"
Uý Hải Lam không khỏi run lên, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống ở trước mặt bà.
"Mẹ.” Cô nhẹ giọng la lên.
"Đừng gọi tôi như thế, tôi không chịu nổi, tôi không có tư cách làm mẹ của cô." Triệu Nhàn cuồng loạn phản bác, giọng nữ bén nhọn trực tiếp đâm rách màng tai, dường như muốn khiến cô lui về vách núi, lui về phía sau một bước chính là vực sâu không đáy, vĩnh viễn cũng không thể xoay người.
"Mẹ, hãy nghe con nói..." Cô vẫn kêu lên, không ngừng kêu.
"Tôi nói cô đừng gọi tôi! Đừng gọi tôi! Bây giờ cô đều có hình dáng ra sao? Nói cái gì? Còn có cái gì để nói? Cô như thế chính là không biết tự ái!" Triệu Nhàn bực tức quất cây chổi rơi trên người cô, bà đánh rất hung mãnh, không nương tay, một cái lại một cái, tất cả đều quất trên người cô, bà vừa đánh, vừa điên cuồng thét lớn "Từ nhỏ đã Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nói cho cô biết, phụ nữ nên yêu quý chính mình, không thể tùy tiện như vậy. Cô đem lời của tôi như gió thoảng bên tai? Cô có nghe được hay không? Hiện tại cũng còn chưa kết hôn, cô lại cùng đàn ông ngủ, cô biết chắc người kia sẽ đối xử với cô tốt không? Cô thực sự làm mất hết mặt mũi của tôi! Còn nói không có làm chuyện xấu xa này. Này cũng học được nói láo rồi!"
Triệu Nhàn quát lớn, Uý Hải Lam từ trước đến nay đều là yên lặng thừa nhận.
Nhưng hôm nay, không biết làm sao trong lòng ủy khuất lập tức dâng lên.
Cô không cách nào kể ra, cô không biết nên nói hết ra như thế nào.
Nước mắt đã xoay quanh ở viền mắt, Uý Hải Lam lại can đảm đưa chúng ép trở vào, vừa mở miệng, thanh âm cũng đã khàn khàn, cô cắn răng nghiến lợi nói "Mình làm ra quyết định chính mình sẽ thừa nhận! Đây không phải là mẹ nói sao? Tự con có thể thừa nhận, huống hồ con cũng không có làm sai."
"Cô không có làm sai? Cô còn nói cô không có làm sai? Cô và đàn ông ngủ một đêm, đây là không có làm sai? Về sau cô đừng nhận tôi là mẹ. Cô muốn như thế nào tất cả đều tùy cô. Tôi lại cũng không quản cô nữa." Triệu Nhàn thấy cô tranh luận phản bác, tức giận càng dâng lên. Mỗi một cái đánh tiếp đều dùng hết toàn lực.
Uý Hải Lam nghẹn ngào gào thét "Không phải nói tùy con sao? Tại sao còn muốn quản con? Mẹ có thể mặc kệ con, từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng không quản con mà."
Cô đột nhiên rít gào khiến Triệu Nhàn giật mình, động tác trong tay cũng nhất thời dừng lại.
Tĩnh mịch như vậy, trầm mặc một hồi lâu sau, có tiếng cười vang lên, Triệu Nhàn cười đến buồn bã điên cuồng, bà cười cười, chiếc chổi trong tay rơi xuống.
Đôi mi thanh tú của Úy Hải Lam chợt căng thẳng, nhìn thấy khoảng không mờ mịt, trong lòng càng chua xót.
Nhưng lúc này, lời xin lỗi nũng nịu như vậy, bất luận thế nào cô cũng không thể nói được.
Cô thì thào la lên nhưng không phát ra âm thanh: Mẹ...
"Tại sao tôi có thể có đứa con gái như cô, tôi không có đứa con gái như vậy, tôi không có đứa con gái này, sớm biết tôi đã không nên sinh ra cô..." Triệu Nhàn lẩm bẩm nói liên tục như thế bốn câu.
Một câu cuối cùng lạnh lùng truyền vào lỗ tai, rốt cục làm cho Uý Hải Lam tan nát cõi lòng, chia năm xẻ bảy không cách nào chắp vá lại được nữa. Thân thể đau đớn đã sớm không kể, đau lòng mới là vết thương trí mạng nhất, trước mắt đã sớm loang lổ mờ nhạt, cô xông lên quát: "Nếu con đáng ghét như vậy, tại sao còn muốn sinh ra con? Mẹ nên sớm bóp chết con, đỡ phải nhìn thấy con, chán ghét con, đỡ phải nhìn thấy con khiến mẹ mất mặt, đỡ phải tức giận với con như vậy. Ngược lại mẹ cũng không yêu thích con, con sẽ không nên được sinh ra ở trên thế giới này."
Mấy câu nói kiên quyết kia lại lần nữa làm bà kinh động, Triệu Nhàn hoàn hồn nhìn lên chỉ thấy hai mắt cô đỏ bừng, chứa đầy nước mắt, vô hạn thống khổ cùng bi thương.
Nhưng cô không rơi lệ, một giọt cũng không có.
Triệu Nhàn vươn tay, muốn thay cô lau giọt nước mắt từ khóe mắt.
Mà cô lại giơ tay lên gạt đi, tay Triệu Nhàn dừng tại giữa không trung, nhẹ nhàng mà run rẩy.
Tiếng bước chân hốt hoảng đi xa, Triệu Nhàn đứng ngơ ngác tại chỗ.
Mơ hồ trong lúc đó, bà như nhớ lại cô bé nhỏ nhắn kia.
Cô bé chải tóc đuôi ngựa khả ái lộ ra khuôn mặt sáng bóng, cười rộ lên đặc biệt ngọt ngào.
Thành tích cuộc thi tuột dốc, cô không dám đến tìm bà. Càng lên trung cấp, bài thi cũng càng ngày càng khó, muốn cầm kết quả thỏa mãn cũng càng ngày càng không dễ dàng. Nhiều lần không thể lấy kết quả tốt, bà chưa mở miệng hỏi, cô cũng đã khóc. Cô đang cầm bài thi, kiên quyết cam đoan với bà, lần sau nhất định sẽ được kết quả tốt.
Khi đó, bà nói gì?
Bà nói: 99 điểm và 0 điểm cũng không khác nhau mấy.
Bà nói: Không cho phép khóc, về sau không cho phép khóc ở trước mặt mẹ.
Bà nói: Nếu khóc thì mẹ không cần con nữa.
Lúc đó cô bé lập tức thu tiếng khóc, không dám khóc nữa.
Triệu Nhàn cẩn thận hồi tưởng lại mấy năm nay, quả thực cô bé cũng chưa từng khóc ở trước mặt bà.
Một lần cũng không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT