Thanh âm của Miên Hạ vừa dứt, Phượng Thương liền nghiêm mặt lại, một lúc sau mới mở miệng: “Trước hết để chung với đống tấu chương khác đi”.

“Vâng”. Miên Hạ trả lời, chỉ chốc lát, tiếng bước chân liền biến mất ngoài cửa.

Dục Trăn nhìn bộ dáng của Phượng Thương, một lúc sau mới lên tiếng: “Cẩn?”.

Cứ như vậy một lúc, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch, lúc Dục Trăn định kêu tiếng thứ hai, Phượng Thương mới chậm rãi nhếch miệng cười: “Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận”.

“Cẩn…”. Dục Trăn kêu một tiếng, mới phát hiện ra thanh âm của mình tràn đầy sự chột dạ.

Nếu không phải ngày đó chính mình mở miệng, Phượng Thương căn bản sẽ không đáp ứng yêu cầu của Lưu Hỉ.

Phượng Thương không nói gì, một lúc sau mới ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thẳng vào Dục Trăn: “Ngươi muốn ôm ta hay không?”.

“Sao?”. Dục Trăn ngạc nhiên kêu lên, y, y, y,…

Phượng Thương một bên tự cởi quần áo của mình, lập tức đi đến trước mặt Dục Trăn, hơi ngẩng mặt lên, lặp lại một lần nữa: “Ngươi muốn ôm ta hay không? Nơi này, ngay bây giờ”.

“Cẩn… ta, hiện tại, bây giờ còn phải…”.

Trong mắt Phượng Thương hiện lên ý cười chế giễu: “Nếu hôm nay người nói câu này là ca ca, ngươi có trả lời như vậy không?”.

Dục Trăn không nói gì.

“Ôm ta hoặc để ta ôm”. Phượng Thương không quan tâm đến đáp án của Dục Trăn, cởi hết quần áo trên người, trần trụi bước đến trước mặt Dục Trăn, thong thả bước lên, thật cẩn thận mà hôn lên đôi môi của Dục Trăn.

Vừa hôn vừa ra sức khiêu khích, nhưng lại hết sức cẩn thận làm cho người khác đau lòng, Dục Trăn cuối cùng cũng bại trận, cảm thấy trên người dần dần nóng lên, một tay ôm lấy Phượng Thương, bước đến bên giường.

Thuận tay cầm lấy thuốc trị thương của mình, cảm thấy có chút có lỗi, Dục Trăn dùng ngón tay quẹt một ít, rồi hướng đến hạ thân của Phượng Thương tìm kiếm.

Dị vật tiến vào làm cho thân thể không thoải mái, Phượng Thương hơi nhíu mày, Dục Trăn chỉ chuyên chú khuếch trương thân thể y, mãi cho đến khi ngón tay thứ ba tiến vào, lơ đãng ngẩng đầu, mới nhìn thấy Phượng Thương cau mày, đôi môi đã bị cắn đến độ trắng bệch.

Cúi đầu hôn lên đôi môi cánh hoa kia, dây dưa một lúc lâu mới từ từ buông ra, Dục Trăn một bên dùng ngón tay tiếp tục thăm dò, một bên thấp giọng hỏi: “Rất đau?”.

Phượng Thương hừ nhẹ một tiếng, dường như rất khó chịu, khàn khàn nói: “Không sao đâu, ta không sợ đau,… ngươi, mau, nhanh lên…”. Trên dung nhan tuyệt sắc là sự quyến rũ không cách nào biến mất.

Trong lòng Dục Trăn xao động, phản ứng của cơ thể lại càng kịch liệt hơn, cuối cùng không kiềm chế được, rút ngón tay ra, đem hai chân Phượng Thương nâng cao lên, nửa quỳ giữa hai đùi y, động thân tiến vào.

“A…”. Phượng Thương hừ một tiếng, lập tức cắn chặt môi, một lúc sau mới thả ra, không nhịn được mà thở dốc.

“Đau?”. Nhìn bộ dạng đó của y, Dục Trăn cắn răng kiềm chế dục vọng của mình, khống chế tốc độ mà thong thả đưa đây, một bên hôn lên thân thể người dưới thân, muốn trấn an y.

Phượng Thương chỉ lắc đầu, chậm rãi vặn vẹo thân thể đón nhận sự va chạm của Dục Trăn, chủ động như vậy, làm cho Dục Trăn không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ, Phượng Thương dường như rất khó chịu, nhưng vẫn thủy chung không hừ ra tiếng.

Như là gắt gao kiềm nén sự đau đớn, cùng với thứ gì đó mà so với với đau đớn còn sâu hơn.

Khoái cảm tột cùng làm cho lý trí của hai người dần dần tan rã, Phượng Thương mới chậm rãi thấp giọng rên rỉ, từng tiếng từng tiếng tựa như thở dài, càng làm cho Dục Trăn không thể kiềm chế mà càng hãm sâu hơn.

“Liên…”.

Phượng Thương cứng đờ cả người, dưới thân bởi vì đau đớn mà càng buộc chặt hơn, y cắn chặt môi chậm rãi trầm tĩnh lại, gắt gao ôm chặt cổ Dục Trăn, chôn đầu vào hõm vai Dục Trăn, cảm thụ từng đợt đánh sâu vào hạ thân, nhắm mặt lại mà cười.

Đã được nằm trong ngực hắn, hắn nguyện ý ôm mình, nguyện ý chấp nhận mình, còn chưa đủ sao?

Dù cho hắn không chút lưu tình mà hỏi: “Ngươi coi Tiểu Liễu là cái gì?”, dù cho hắn vẫn còn cố kỵ thân phận của hai người, dù cho hắn buộc y phải lập người khác làm Hậu, dù cho hắn trong lúc hai thân thể đang triền miên mà theo bản năng gọi tên ca ca, vậy thì làm sao? Người đang ở trong ngực hắn, là mình.

Nhưng mà, mất mát trong lòng, nên gọi là gì đây?

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người mệt mỏi nằm trên giường, tiếng thở dốc đan vào nhau, một lúc sau, Dục Trăn mới chậm rãi cử động thân thể, tiến đến trước mặt Phượng Thương, nhìn thấy đôi mắt xuất thần của y, chần chờ một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán Phượng Thương: “Thực xin lỗi”.

Ánh mắt Phượng Thương dần tụ lại chút tia sáng, rồi lại tản ra, cười nhẹ một tiếng: “Cái gì?”.

“Vừa rồi…”. Tuy rằng chỉ nói một tiếng “Liên” đã dừng lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy thân thể Phượng Thương thay đổi trong nháy mắt.

Phượng Thương cười cười nhắm lại, nghiêng người dựa vào ngực Dục Trăn, nghe tiếng tim đập theo quy luật của hắn, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Không sao, ngươi quên không được ca ca cũng không sao, coi ta là thế thân của ca ca cũng không sao. Chỉ cần ngươi nhớ, người ở trước mặt ngươi chỉ có thể là ta, người ở trong ngực ngươi, cũng chỉ có thể là ta, vĩnh viễn cũng không thể là ca ca”. Ngừng lại một chút, “Chỉ cần như vậy, ta có thể chờ được”.

Mấy câu nói nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho lòng Dục Trăn phát đau, theo bản năng liền thốt lên: “Đáng sao?”.

Phượng Thương giương mắt nhìn hắn, cười nhạt: “Ngươi đáng giá”.

Nụ cười kia làm cho Dục Trăn hoa mắt, một lúc sau mới định thần lại, cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng Phượng Thương. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi không thoải mái.

Như là vui sướng, lại như là chán ghét, càng nhiều hơn là tình tự không nói được thành lời, như vui mừng, lại như mất mát, là những cảm xúc xa lạ.

Lại một tháng nữa trôi qua, hiện tại lúc nóng nhất của mùa hè, trong cung ngoài cung đâu đâu cũng thấy lụa mỏng, mỗi người đều hận không thể mặc ít hơn một chút, lại mặc ít hơn một chút nữa.

Muốn nói trong triều còn thứ gì nóng hơn mùa hè kia, thì đó nhất định là tân khoa Trạng nguyên.

Tân triều ân khoa vốn có thi hương, thi hội, thi đình, ngoài ra còn có một dự thí* dành cho người Phượng Lâm dự thi, vậy mà tân khoa Trạng nguyên mà Hoàng đế chọn lại là một người Phượng Lâm.

(*) Dự thí: kỳ thi đặc biệt

Tân khoa Trạng nguyên theo lẽ thường sẽ được thụ phong làm Hàn lâm viện tu soạn*, cũng chỉ là quan lục phẩm, ngay cả tư cách lâm triều cũng không có, vậy mà vị Trạng nguyên này tuy vẫn chưa được thụ phong, lại trong ba ngày được Hoàng thượng triệu kiến đến bốn lần, làm cho người khác đỏ mắt**, cũng làm cho triều thần dần dần lên tiếng phản đối.

(*) Tu soạn: sửa, viết sách

(**) Đỏ mắt: ý nói ghen tị

“Hoàng thượng, thần nghĩ rằng, tân triều ân khoa Phượng Lâm Lưu Hỏa có thành tích vừa đủ yêu cầu, lần tuyển Trạng nguyên, sợ là có họa về sau”.

Phượng Thương nhìn ba người đang quỳ dưới điện, đương triều Thái bảo Đông các đại học sĩ, Đô Sát viện và Đô Ngự sử, đều là quan viên nhất phẩm, trong đó Thái bảo Đông các đại học sĩ lại là người phò trợ y lên ngôi Hoàng đế, có thể nói công lao cùng địa vị vô cùng cao, bọn họ cùng làm như vậy, rõ ràng là muốn ép y thu hồi lại quyết định.

Hai tháng trước y vừa mới phạt Dục Trăn và Lưu Hỉ trên điện, nay ba người này còn dám làm thế, xem ra đã quyết tâm phải đạt được mới thôi.

Phượng Thương đương nhiên biết rằng những kẻ đó đỏ mắt, nhất là những người ban đầu giúp y đoạt được ngôi vị, một bên là đem mình đẩy lên đế vị, một bên lại không cho mình bồi dưỡng thân tín, ý đồ muốn đem Hoàng đế khống chế trong lòng bàn tay rõ ràng như vậy, y làm sao có thể dễ dàng cho họ toại nguyện?

“Ba vị ái khanh cho rằng, tài hoa của Lưu Hỏa không bằng những người khác, hay là nói, đơn giản vì hắn là người Phượng Lâm nên không có tư cách làm Trạng nguyên?”. Phượng Thương tựa tiếu phi tiếu đảo mắt qua ba người dưới đại điện: “Dự thí ở Phượng Lâm là người trong triều đề nghị thông qua, cho dù thành tích của Lưu Hỏa chỉ là vừa đủ yêu cầu, cũng cho thấy hắn có tư cách tranh cao thấp với người khác”.

“Dự thí chỉ là để đề phòng Phượng Lâm còn người không phục, không phải vì để lựa chọn nhân tài, Lưu Hỏa nếu thông qua thì thành tích của hắn cũng không thể được cân nhắc để thành Trạng nguyên được”.

“Hoàng thượng, thần cũng cho rằng không thích hợp”. Lại một người nữa bước ra, cũng là người lần trước đã phản đối dự thí Nhan tả thừa tướng: “Dự thí là vì an toàn mà lập ra, khó đảm bảo là có người do may mắn, nên khi thi mới vừa đủ yêu cầu. Huống chi tại phòng ân khoa chưởng sự, Lưu Hỏa báo thân thế không rõ, thật sự khả nghi, thỉnh Hoàng thượng phán đoán sáng suốt”.

“Việc này Trẫm đã hỏi riêng Lưu Hỏa, hắn là có nỗi khổ riêng”.

Phượng Thương chỉ nói một câu, liền lật đổ lý do của Tả thừa tướng, sự thiên vị Lưu Hỏa đã thể hiện rất rõ ràng.

Tả thừa tướng chần chờ một lúc, liền lui trở về.

Phượng Thương vừa lòng cười, nhìn thấy ba vị đại nhân dưới điện dường như còn muốn dây dưa, liền nói: “Trẫm muốn nghe xem ba vị khanh gia còn có ý kiến gì khác”.

Dưới điện ba người đứng bất động nhìn nhau, những người khác tự nhiên cũng không dám bước ra, dưới điện yên ắng, lát sau, có một số người nhìn về phía Dục Trăn.

Ngày thường loại thời điểm này, nếu không có ai dám đứng ra, chỉ cần Tĩnh vương thể hiện thái độ, sự tình liền rõ ràng.

Phượng Thương nhìn những người đó lén lén lút lút, cũng nhịn không được mà cười trộm, một bên như cố tình lại như vô ý nhìn về phía Dục Trăn.

Dục Trăn không đáp lại ánh mắt của Phượng Thương, chỉ là im lặng một lúc, sau đó bước ra: “Thần có một lời”.

Phượng Thương nhìn Dục Trăn, mắt như có lửa: “Nói”.

“Các vị đại nhân cho rằng Lưu Hỏa không nên được chọn làm Trạng nguyên, vậy nếu như ngày hôm nay người được chọn làm Trạng nguyên không phải là Lưu Hỏa, mà là một vị nhân sĩ Phượng Lâm dự thí có thành vô cùng tốt, các vị đại nhân sẽ làm như thế nào?”.

“Lúc đó sẽ lấy học thức định luận”.

Phượng Thương mỉm cười nhìn Dục Trăn, chờ hắn nói tiếp.

“Hoàng thượng, các vị đại nhân cũng không phải vì Lưu Hỏa là nhân sĩ Phượng Lâm mà vứt bỏ, nhất định là đã suy nghĩ rất nhiều mới dám tấu lên, thiên hạ rộng lớn, cũng không phải chỉ có mỗi Lưu Hỏa là nhân tài, so với việc chọn một người làm mình nghi ngờ tài năng, chọn lấy một người làm mình tín nhiệm, lại có tài năng không phải hơn sao? Nhưng mà Hoàng thượng lại nói chuyện riêng với Lưu Hỏa, chúng thần lại không biết gì hết, cho nên thần nghĩ, nếu Lưu Hỏa có lý do làm cho Hoàng thượng tin phục hắn, Hoàng Thượng đương nhiên chọn hắn, nếu là không có, không ngại chọn người khác có tài đức hơn”.

Phượng Thương tưởng rằng Dục Trăn sẽ nói giúp mình, nào biết rằng mấy câu sau, Dục Trăn rõ ràng là tính toán sẽ không thiên vị ba vị đại nhân kia, cũng không giúp mình, chỉ là sắp xếp lại suy nghĩ hai bên, làm có lệ cho qua.

Phượng Thương từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của bậc đế vương, suy nghĩ cẩn thận khó tránh khỏi đem người khác suy đoán để đạt được hiệu quả và lợi ích, hơn nữa một tháng này đã cùng Dục Trăn thân mật hơn nhiều, Dục Trăn lại vẫn nơi chốn đề phòng, lúc này Dục Trăn lại nói giúp cả hai bên, theo y thấy, Dục Trăn cũng có ý muốn phản đối, chỉ là có điều cố kỵ, không muốn ở trên điện đối đầu với mình mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng y không khỏi bực bội, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ cười ảm đạm: “Nếu đã như vậy, việc này cũng không ngại trì hoãn một ngày, Trẫm tự đi hỏi lại Lưu Hỏa, các vị khanh gia muốn phản đối, cũng nên thu thập ý kiến, làm cho Trẫm tin phục”.

Nghe thấy Phượng Thương đã không cố chấp nữa, những người dưới điện tất nhiên vui mừng, cũng không nhiều lời nữa, nét cười trên mặt Phượng Thương vẫn không đổi, lại nói: “Như vậy việc này ngày mai tiếp tục bàn, các khanh gia còn việc gì muốn tâu lên không?”.

Dưới điện mọi người nhìn nhau một lát, Lễ bộ thượng thư Lưu Hỉ run rẩy bước ra, quỳ xuống tấu: “Thần có việc khởi tấu”.

Phượng Thương hơi nhíu mi: “Nói đi”.

“Một tháng trước, Lễ bộ đã đem danh sách những người được đề cử làm Hoàng hậu vào cung, không biết Hoàng thượng đã… …”.

Lưu Hỉ còn chưa nói xong, Phượng Thương đã vung tay lên, đứng dậy: “Việc này Trẫm tự có cân nhắc. Xem ra các khanh cũng không còn việc gì quan trọng, như vậy bãi triều đi. Còn nữa, truyền Lưu Hỏa đến Ngự thư phòng gặp Trẫm”. Dứt lời, ngay cả nhìn cũng không nhìn những người dưới điện, bước nhanh vào nội điện.

Trạng nguyên Lưu Hỏa một thân áo trắng, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, ôn hòa nho nhã, Phượng Thương từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy người này từ đầu đến chân chỉ toàn là khí chất thư sinh.

Lưu Hỏa vừa vào Ngự thư phòng, còn chưa kịp hành lễ, Phượng Thương đã cho các cung nhân lui hết ra ngoài, trên mặt lộ ra vài phần tức giận, chờ Lưu Hỏa hành lễ xong liền phất phất tay cho hắn đứng lên.

“Hoàng Thượng dường như rất tức giận?”. Lưu Hỏa dò hỏi.

“Ngươi cho là gì?”. Phượng Thương tức giận trừng hắn một cái: “Với sự thông minh của ngươi chắc cũng đã đoán được là vì sao rồi”.

Lưu Hỏa cũng không ngẩng đầu, vẫn cung kính như trước mà nói: “Là vì chuyện của Lưu Hỏa?”.

Phượng Thương vỗ bàn, nhịn không được mà chỉ Lưu Hỏa mắng: “Lưu Hỏa à Lưu Hỏa, lấy năng lực của ngươi, dự thí căn bản là không thể làm khó được, ngươi bỏ nhiều công sức một chút, còn sợ không đạt được thành tích cao sao? Vì sao lại cố tình chỉ vừa đủ tiêu chuẩn? Ngươi không phải là không định làm Trạng nguyên chứ?”.

“Hoàng thượng bớt giận”. Lưu Hỏa trầm giọng nói: “Lưu Hỏa nguyện trung thành với Hoàng thượng, có phải là Trạng nguyên hay không cũng đâu có quan hệ gì”.

Phượng Thương nhìn hắn nói: “Vậy ngươi nghĩ vì sao Trẫm lại để ngươi làm Trạng nguyên?”.

“Bởi vì Lưu Hỏa là người Phượng Lâm”. Lưu Hỏa cười.

Phượng Thương cười lạnh: “Đúng, vì ngươi là người Phượng Lâm, cũng là vì năng lực của ngươi, vì bối cảnh của ngươi! Trẫm hôm nay chính là muốn cho cả thiên hạ này biết, chỉ cần có năng lực, mặc kệ từng là người nơi nào, hiện tại đều là con dân thiên tử. Không có gì bất đồng”.

Lưu Hỏa cũng không nhịn được mà thanh âm có chút khó chịu: “Một khi đã như vậy, vậy tại sao lúc trước lại lập ra dự thí?”.

“Mục đích của dự thí đúng là hạ uy đối với người Phượng Lâm, làm cho những kẻ có phản tâm hiểu được, thiên hạ hôm nay đã đổi chủ. Chọn ngươi làm Trạng nguyên, chính là muốn nói cho bọn họ, chỉ cần nguyện ý trung thành, triều đình không sợ dùng người Phượng Lâm. Huống chi, ngươi không thừa nhận mình có năng lực sao?”.

Nghe ra được trong giọng nói của Phượng Thương sự kiên định vững vàng, Lưu Hỏa trong lòng âm thầm thở dài, ân uy cùng thực hiện sao? Cười cười cúi người: “Tạ ơn Hoàng thượng ưu ái”. Đứng thẳng người lên, trong mắt hắn đã có vài tia vô lại: “Nhưng mà không biết Hoàng thượng định dùng cách gì để trấn áp sự phản đối trong triều? Theo Lưu Hỏa biết, Thái bảo Đông các đại học sỹ từ khi Hoàng thượng chưa lên ngôi đã theo bên cạnh phù trợ, là thần tử có công cao, chỉ sợ là khó đối phó đi? Hơn nữa…”.

Phượng Thương vốn đã bị Lưu Hỏa nói làm cho phiền lòng, lại thấy hắn chậm chạp không chịu nói hết câu cuối cùng lại càng khó chịu hơn: “Hơn nữa cái gì?”.

“Hơn nữa, ngay cả Tĩnh vương cũng không đứng về phía Hoàng thượng”.

Trong lòng Phượng Thương chấn động, bất động thanh sắc hỏi: “Thì sao?”.

Lưu Hỏa tựa tiếu phi tiếu nhìn Phượng Thương: “Ngay cả Tĩnh vương cũng không đứng về phía Hoàng thượng, nên bây giờ trong lòng Hoàng thượng đang khổ sở đi?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play