Phượng Thương không lên tiếng, Dục Dặc ngừng lại, nhìn y, thấy trong mắt y không chút gợn sóng, vô hồn như người chết, không khỏi âm thầm có chút kinh hãi.

“Cũng chỉ là lời đồn, nơi này cách xa Thịnh kinh, nói không chừng là tin tức sai lầm…”.

Phượng Thương cười lắc đầu: “Không sao cả. Cho dù là thật, ta cũng sớm đoán được”. Dừng một chút, y giống như thờ ơ mà thở dài, nhẹ giọng nỉ non, “Hắn giúp đỡ Tiểu Liễu, cũng là chuyện đương nhiên”.

Dục Dặc nhìn biểu tình của Phượng Thương, cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, không nhắc lại nữa.

Dục Trăn là người như thế nào hắn tất nhiên biết rõ. Cưng chiều Liên Canh mười năm, cho dù đến cuối cùng là yêu, cũng vẫn có thể đưa ra quyết định “giết hắn”, Phượng Thương đăng cơ, ngoài mặt thần phục, lại âm thầm liên hệ cùng hoàng thất Phượng Lâm, không chịu hết hy vọng, cuối cùng dẫn đến việc Liên Canh đi sứ Phượng Lâm, mặc dù nói ở giữa cũng có một phần kế hoạch của huynh đệ Phượng Thương, nhưng Dục Trăn cũng có sự tuyệt tình của Dục Trăn.

Thân ngoài thị phi, Dục Dặc cũng không muốn quản chuyện của Phượng Thương và Dục Trăn.

Thấy Dục Dặc không nói lời nào, Phượng Thương lại thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc một chút, nói: “Vậy phiền ngươi hỗ trợ chuẩn bị. Ta muốn trong vòng nửa tháng quay về Thịnh kinh. Còn Cung Hàn Ly, ngươi cho người đưa theo sau”.

“Trong vòng nửa tháng? Hiện tại tình huống ở kinh thành còn chưa xác định rõ, nếu như triều đình bị Thái bảo cầm giữ, vậy ngươi tùy tiện quay lại không phải quá nguy hiểm sao?”.

Phượng Thương nhìn Dục Dặc, lắc đầu cười, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Dục Dặc sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, sắc mặt liền không tự chủ được mà ngưng trọng.

Phượng Thương nếu đã hiểu rõ tình hình trong kinh, tất nhiên sẽ không đối với tình hình này không có chuẩn bị. Nói không chừng, y đã sớm vì ngày này mà chuẩn bị kỹ càng, thậm chí tính toán được ngày này đã tới.

Mùa hạ trời mưa liên miên, nhóm người Phượng Thương chạy thẳng về Thịnh kinh, càng gần Thịnh kinh, khí trời càng không tốt, đến mấy ngày cuối cùng, mưa tầm tã không ngừng, móng ngựa đạp lên quan đạo lầy lội, văng đầy đất bùn.

Phượng Thương một thân áo tơi, cưỡi ngựa đi đầu, đến cuối quan đạo, một tiểu đội nhân mã trong màn mưa mơ hồ đi đến, mới quát một tiếng, hơi ghìm cương ngựa dừng lại.

Tiểu đội nhân mã càng lúc càng đến gần, Phượng Thương nghe thấy Miên Hạ bên cạnh khẽ hô lên một tiếng, cũng làm như không nghe thấy, chỉ híp mắt nhìn.

Chạy tới chỗ của bọn họ trước tiên, rõ ràng là Dục Trăn.

Một lúc sau, tiểu đội nhân mã cũng chạy đến trước mặt Phượng Thương, mọi người xuống ngựa, Dục Trăn quỳ xuống, cất giọng nói: “Thần Dục Trăn, biết hôm nay Hoàng thượng hồi kinh, đặc biệt tới tiếp đón, trong kinh có biến, thỉnh Hoàng thượng tạm thời không nên vào thành!”.

Phượng Thương lạnh lùng quét mắt qua hắn, quay đầu lại phân phó: “Hôm nay không còn sớm, trước tiên vào biệt quán ngoài thành sắp xếp, ngày mau lại về cung”.

Thấy mọi người đáp ứng điều chỉnh phương hướng, Phượng Thương mới quay đầu lại, thấy Dục Trăn vẫn còn quỳ ở đó, thuận miệng nói: “Các ngươi cũng đi cùng đi”.

“Vâng!”. Dục Trăn đứng lên, dọn dò mấy người đi cùng, những người đó liền dắt ngựa đi qua một bên giúp đỡ chia hành lý, chờ những người đó đều tản ra, Dục Trăn mới kín đáo đến bên cạnh Phượng Thương, thấp giọng nói: “Cẩn…”.

Không đợi hắn nói xong, Phượng Thương đã cắt đứt lời hắn: “Tĩnh vương có điều gì muốn nói, chờ sắp xếp xong xuôi từ từ nói với Trẫm cũng không trễ”. Dứt lời, cũng không nhìn đến phản ứng của Dục Trăn, quay đầu lại, kẹp bụng ngựa thúc đi.

Dục Trăn đứng đó, nhìn bóng lưng của y dần biến mất trong màn mưa, trong ngực hiện lên một sự sợ hãi khác thường.

Tựa hồ có gì đó đã thay đổi.

Biệt quán ngoài thành Thịnh kinh vốn là chuẩn bị để khi hoàng đế ra ngoài thành dạo chơi săn thú nghỉ ngơi, cũng không lớn, mọi thứ lại bố trí tỉ mỉ nho nhã, đoàn người đi vào biệt quán, hạ nhân đều đã chuẩn bị trước, Phượng Thương cởi áo tơi, đem ngựa giao cho người chăn ngựa, chỉ liếc nhìn Dục Trăn một cái, liền đi vào nội thất.

Dục Trăn vội vã giao ngựa cho người khác, cởi áo tơi xuống, đuổi theo y.

Hai người một trước một sau đi vào căn phòng Phượng Thương hay dùng, Phượng Thương cẩn thận đóng cửa lại, mới thả lỏng biểu tình, xoay người đi tới trước mặt Dục Trăn.

Dục Trăn nhìn y, thật lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi gầy…”. Lời nói vừa ra khỏi miệng, dường như chính hắn cũng có chút luống cuống, khẽ nhếch miệng.

Phượng Thương lại làm như không nghe thấy, chỉ hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của y, trong lòng ngạc nhiên, một lát sau mới nói: “Chuyện Thái bảo muốn tạo phản, ngươi cũng biết?”.

Phượng Thương cười, xoay người đi tới hộc tủ bên cạnh, như là đang tìm gì đó, không nhìn tới hắn, thờ ơ hỏi: “Biết, lúc ở Phượng Lâm Dục Dặc đã nói với ta. Thì sao?”.

“Thì sao? Ngươi…”. Dục Trăn bật thốt lên, sau đó ngừng lại, ổn giọng hỏi: “Ngươi sớm đã có chuẩn bị?”.

“Có thì thế nào? Không có thì thế nào?”. Phượng Thương xoay người lại cười, cầm trong tay hai cái chén và một cái bình rượu nhỏ, đi trở lại, khẽ nhếch mắt nhìn Dục Trăn, “Dục Trăn, ngươi chỉ có những lời này muốn nói với ta sao?”.

Lòng Dục Trăn khẽ động, thấy Phượng Thương thản nhiên rót đầy rượu, đưa cho hắn một chén, hắn liền vô thức cầm lấy, hớp một ngụm nhỏ, mới thanh tỉnh lại: “Không phải”. Thấy Phượng Thương nhướn mi nhìn mình, nhưng trong mắt lại không nhìn thấy ý cười, Dục Trăn trong lòng run lên, “Ta…đêm đó ta đi đến cái thôn ngươi nhắc đến”.

“Hả?”. Phượng Thương thuận miệng nói một câu, lại rót cho mình một chén rượu.

“Là một thôn trang rất nghèo”.

Phượng Thương câu môi, lại không nói lời nào.

Dục Trăn nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: “Cũng đã vào ngôi nhà lớn nhất xem qua”.

“Nói như vậy, cũng đã vào Thương viên, phải không?”. Phượng Thương cười cười, thay hắn nói tiếp.

Nghe Phượng Thương nói vậy, Dục Trăn cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nơi đó thật sự là nơi ngươi từng ở sao?”.

Phượng Thương hơi ngẩn ra, lập tức cười nhẹ: “Ngươi tin, vậy liền đúng”.

“Không phải là vì dẫn ta đi nơi khác, vậy vì sao lại rời đi lúc nửa đêm, phong tỏa quan khẩu?”.

“Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?”. Vẫn là hỏi vặn lại, Dục Trăn không nhịn được có chút nổi giận, Phượng Thương vẫn cười nhạt, giống như đang trêu chọc hắn.

Dục Trăn cầm chén rượu đặt lên bàn: “Ngươi…”. Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài liền vang lên một trận tranh cãi ầm ĩ, xen lẫn tiếng hét to, sau một lúc, liền nghe thấy tiếng binh khí giao tranh.

Dục Trăn theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài bóng người lay động, trời mưa rất to, cái gì cũng không nhìn rõ, khẽ chau mày, hắn quay đầu lại, nhưng mới quay được một nửa, liền cứng người.

Trước yết hầu đã để một thanh đoản kiếm sắc bén. Chuôi kiếm nằm trong tay Phượng Thương.

“Cẩn, ngươi…”.

“Láo xược, tục danh của Trẫm ngươi cũng tùy tiện gọi sao?”. Ánh mắt Phượng Thương lạnh lùng, ngón tay điểm mấy đại huyệt trên người Dục Trăn, sau đó mới bỏ tay xuống, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một lúc, “Xem ra bọn họ đã thành công rồi”.

“Ngươi muốn làm gì?”.

Phượng Thương quay đầu lại nhìn hắn: “Không muốn làm gì cả, chỉ là lúc thu thập Thái bảo, Trẫm không hy vọng Tĩnh vương trở thành trở ngại”.

Dục Trăn cả kinh: “Có ý gì?”.

“Ý tứ gì tự ngươi hiểu rõ!”. Phượng Thương hừ một câu, “Trong ly rượu ban nãy có khứ lực tán, nếu như không muốn đứng cũng không vững, thì đừng nghĩ cách chạy trốn”. Dứt lời, Phượng Thương không hề liếc hắn một cái liền rời đi.

Chỉ có Dục Trăn đứng đó, không thể nói rõ là kinh hãi hay tức giận, chỉ là liên giọng quát: “Ngươi quay lại, đem những lời ban nãy nói cho rõ ràng! Phượng Thương ngươi quay lại!”.

Phượng Thương ngoảnh mặt làm ngơ. Chỉ là dừng ở cửa một lúc, liền bước nhanh ra ngoài, dùng sức đóng sầm cửa lại.

“Ngươi quay lại…ngươi quay lại…”. Thanh âm của Dục Trăn từ từ nhỏ xuống, chỉ là kinh ngạc nhìn cánh của bị đóng sầm lại, rất lâu rất lâu sau, mới cúi đầu nở nụ cười.

Phượng Thương bước nhanh ra khỏi phòng, vội vã bước vào một hành lang không người, càng chạy càng nhanh, cuối cùng dường như là chạy không nổi nữa, tay theo bản năng chống lên tường, cuối cùng đứng ngoài một căn phòng, cũng không gõ cửa, chỉ đưa tay đẩy cửa ra, cả người lảo đảo bước vào.

“Ai?”. Người trong phòng chính là Miên Hạ, nàng đầu tiên là hoảng sợ, kêu thành tiếng, đến khi quay đầu lại nhìn thấy Phượng Thương, liền ngừng lại, ngây người một lát, hoảng sợ chạy đến bên người Phượng Thương, “Hoàng thượng?”.

Sắc mặt Phượng Thương đã trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, môi bị cắn chặt, bên môi lại có chút máu, mày chau lại, rõ ràng là chịu đau chạy đến đây.

Miên Hạ đau lòng dìu y đến giường, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán y: “Hoàng thượng Người nhẫn nại một chút, nô tỳ đi gọi thái y…”. Dứt lời, xoay người đi ra ngoài, không ngờ vừa đi được hai bước, y phục đã bị người kéo lại.

Nhìn lại, chỉ thấy Phượng Thương gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng, khó khăn lắc đầu: “Không có việc gì…không cần gọi người, một lát, một lát là tốt rồi…”.

“Nhưng mà…”. Miên Hạ nhìn sắc mặt của y càng lúc càng kém, tâm cũng luống cuống theo.

“Trẫm nói không có việc gì thì sẽ không có!”. Phượng Thương khẽ quát một tiếng, nằm trên giường thở gấp. Miên Hạ lo âu nhìn y, ước chừng thời gian uống một chén trà, mới thấy y từ từ bình thường lại, bàn tay nắm lấy y phục của Miên Hạ cũng buông lỏng ra, góc áo bị vo thành một nắm, y ngẩng đầu, trên mặt bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Chuyện vừa rồi, nếu ngươi dám tiết lộ với người khác nửa câu, Trẫm sẽ giết ngươi”.

Miên Hạ cả kinh, thấp giọng tuân theo, ngực lại càng bất an. Sự chắc chắn trong lời nói của Phượng Thương ban nãy, khiến nàng nghĩ rằng dường như đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Qua một lúc, Phượng Thương mới khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Miên Hạ, thấy trên mặt nàng vẫn là sự kinh hoảng, lúc này mới nhợt nhạt cười: “Một chút chuyện nhỏ thôi, không cần phải lo lắng”.

“Hoàng thượng…”.

Nghe Miên Hạ kêu một tiếng, Phượng Thương yên lặng một lúc, cuối cùng nói: “Nếu ngươi lo lắng, đi gọi Lưu Hỏa tới đây. Nhưng ngươi phải biết, hiện tại muốn vào thành, mỗi bước đi đều phải tính toán rõ ràng, ngươi cho rằng, ngươi có thể ở dưới tình huống này đem Lưu Hỏa mang đến đây mà không bị phát hiện?”.

Miên Hạ cúi đầu, nói không nên lời.

Nửa tháng này vẫn chạy đi, trên đường Phượng Thương phân phó người dưới làm việc, nàng đều biết rõ một hai, vẫn đi theo bên người Phượng Thương, nàng tất nhiên cũng biết rõ, Thái bảo muốn tạo phản, đối với Phượng Thương bây giờ mà nói, muốn thắng vẫn có chút miễn cưỡng. Chỉ cần sai một bước, tất cả mọi người có thể bước vào tử lộ.

Thấy Miên Hạ không nói gì nữa, Phượng Thương cười vỗ vỗ vai nàng, đứng lên: “Chờ sau này gặp được Lưu Hỏa rồi hãy nói. Một chút chuyện như vậy, Trẫm vẫn có thể chống cự được”.

“Hoàng thượng…”. Miên Hạ kêu một tiếng, thấy Phượng Thương cởi giày kéo chăn nằm xuống, làm như muốn ngủ. Cấp tốc chạy đến đây, trên đường hầu như không nghỉ ngơi, nàng cũng biết Phượng Thương là thật sự mệt mỏi, chỉ có thể ngậm miệng, lẳng lặng canh chừng một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play