Vội vã lên triều, nghe vài người bẩm báo chuyện quan trọng, thấy không có ai bước ra nữa, Phượng Thương liền tuyên bãi triều, ba bước thành hai bước đi nhanh về phía Phượng Uyên cung.

Tuy rằng thường ngày khi Dục Trăn ngủ lại thì hôm sau trước khi thượng triều liền rời đi, nhưng buổi sáng hôm nay Dục Trăn có chút khác thường, làm Phượng Thương không nhịn được mà ôm chút hy vọng, nói không chừng khi trở lại Dục Trăn vẫn còn ở đó.

Huống chi, trước khi rời đi, Phượng Thương cũng quanh co lòng vòng nói một câu “chờ Trẫm trở về nhất định hảo hảo thu thập”, nếu như Dục Trăn nghe hiểu, nói không chừng thực sự ở lại Thiên điện chờ mình.

Nghĩ như vậy, bước chân của Phượng Thương không khỏi nhanh hơn, bên môi cũng hiện lên một nụ cười nhẹ, mắt như ngọc lưu ly, làm những cung nhân hành lễ dọc đường cũng nhận ra, chủ tử hôm nay tâm tình không tệ.

Một đường trở lại Phượng Uyên cung, Miên Hạ vội vàng nghênh đón, hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ muốn dùng điểm tâm chưa?”.

Phượng Thương vừa đi về phía Thiên điện vừa nói: “Không vội, trước tiên cứ bày ra đi, một lát nữa sẽ ăn”.

Miên Hạ gật đầu, nhìn Phượng Thương vẻ mặt hưng phấn đi về phía Thiên điện, sửng sốt một chút mới ý thức rằng hôm nay Tĩnh vương vẫn chưa rời đi, cuối cùng nhịn không được mà lắc đầu cười, sợ rằng trên đời này cũng chỉ có mỗi Tĩnh vương có thể làm cho Hoàng thượng vui vẻ như vậy.

Phượng Thương tất nhiên sẽ không biết Miên Hạ đang nghĩ cái gì, bước nhanh về phía khúc ngoặt của hành lang, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền chạy một mạch, khi đến trước cửa phòng Dục Trăn ngủ lại, mới đi chậm lại.

Hít sâu một hơi, nghĩ đến hành vi của mình cũng cảm thấy buồn cười, Phượng Thương lại không thể cười được, chỉ cẩn thận đẩy cửa ra, chần chờ một lát mới chậm rãi nhìn vào.

Trước án thư có một người đang ngồi, đưa lưng về phía cửa, nhìn không rõ biểu tình, nhưng liếc mắt một cái Phượng Thương cũng nhận ra đó là Dục Trăn.

Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nét cười, Phượng Thương cẩn thận lắc mình bước vào, không chút tiếng động bước vào, đi đến phía sau Dục Trăn, đưa tay bịt mắt Dục Trăn, đắc ý nhếch miệng cười.

Một lúc sau, Dục Trăn vẫn không có phản ứng, chỉ ngồi yên để Phượng Thương bịt mắt mình.

Phượng Thương sửng sốt, thu tay, nghiêng đầu nhìn, thấy Dục Trăn diện vô biểu tình, chỉ giương mắt nhìn mình, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Dục Trăn vẫn chỉ nhìn y, một chữ cũng không nói.

Phượng Thương càng bất an hơn, cẩn thận nhìn hắn, thăm dò kêu một tiếng: “Dục Trăn?”.

Một lúc sau, Dục Trăn mới từ từ mở mắt, đem thứ đang cầm trên tay ném lên bàn.

“Cái gì vậy?”. Phượng Thương có chút khó hiểu nhìn nhìn, trên mặt miễn cưỡng tươi cười, đến khi nhìn thấy đồ vật trên bàn, nụ cười liền cứng lại rồi từ từ biến mất. Trên đó chỉ là tờ giấy bình thường. Một hồi lâu, y mới thu hồi ánh mắt, cười cười: “Ngươi lục đồ của ta sao?”. Giọng nói bình thản không chút lên xuống, vào tai Dục Trăn, lại giống như chỉ trích.

Dục Trăn cũng cười cười: “Ta chỉ là nhất thời cao hứng, muốn thay ngươi dọn dẹp án thư một chút, không cẩn thận làm đổ mấy thứ, lúc nhặt lên liền thấy”.

“Ừm”. Phượng Thương nhẹ giọng trả lời một câu, không nói rõ là tin hay không tin.

“Chỉ vậy thôi sao?”. Dục Trăn sắc bén nhìn y: “Ngươi không còn gì muốn nói sao?”.

Phượng Thương hơi giương mắt, cười nhạt: “Nói cái gì?”.

Dục Trăn “ba” một tiếng đánh vào bàn, cầm tờ giấy kia lên, mở ra đưa đến trước mặt Phượng Thương:  “‘Bên trong phủ Hoài Châu có dư nghiệt của Phượng Lâm, toàn lực tróc nã, bắt được người, một tên cũng không tha’. Một tên cũng không tha, Hoàng thượng thật là khí phách, Dục Trăn tự thẹn”.

Phượng Thương rũ mắt cười khẽ: “Phải. Có chỗ nào không đúng sao? Dư nghiệt của Phượng Lâm một lòng phục quốc, Dục Dặc ở Phượng Lâm cực khổ hai năm nay, bọn chúng nếu muốn quy thuận, đã sớm quy thuận, những kẻ còn lại này… trước sau vẫn không chịu quy thuận, giữ lại chỉ gây nguy hại cho xã tắc, giết đi để chấm dứt hậu họa, có gì sai sao?”.

“Có gì sai sao?”. Dục Trăn nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng còn hỏi có gì sai sao? Sai ở chỗ nơi đó là phủ Hoài Châu! Hoàng thượng không phải cho người theo dõi ta sao? Vậy những lời tên Phượng Lâm kia nói với ta, Hoàng thượng không phải cũng biết rõ sao?”.

Phượng Thương làm như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của hắn, chỉ cười yếu ớt: “Thì ra ngươi lo lắng ca ca sẽ ở đó sao? Sẽ không đâu”.

“Bọn họ nếu dám lấy Liên Nhi đến nói với ta, cũng không phải không nắm chắc”.

“Vậy ngươi cho rằng ca ca sẽ cùng với bọn họ tạo phản sao? Hay là ca ca bị bọn họ bắt đi?”.

Bị Phượng Thương hỏi lại, Dục Trăn liền sửng sốt, sau một lát mới thốt lên một câu: “Cái này không liên quan!”.

“Có”. Phượng Thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi không phải luôn nói thiên hạ ngày hôm nay là do ca ca liều mạng đổi lấy sao? Đã như vậy thì hiện tại sao huynh ấy có thể giúp đỡ người Phượng Lâm được? Nếu là bọn chúng bắt ca ca đi, bọn họ cũng đã sớm nói yêu cầu với ta rồi, không cần thiết phải đợi đến khi sắp bị bắt. Nếu như ca ca thật sự chưa chết, thì là huynh ấy giúp đỡ những kẻ đó tạo phản, cũng có lẽ những kẻ đó thật sự bắt được huynh ấy, bất luận là điều gì thì cũng như nhau, đều đủ để đất nước loạn lạc, lẽ nào chỉ vì một mình huynh ấy mà mặc kệ an nguy của xã tắc hay sao?”.

Nghe Phượng Thương nói vậy, Dục Trăn đột nhiên nở nụ cười, trong mắt lộ ra vài tia châm chọc: “Nói cho cùng, là ngươi đố kị Liên Nhi, quyết không tha cho hắn”.

“Ngươi nói bậy!”. Phượng Thương lập tức phản bác.

Dục Trăn cười lạnh một tiếng: “Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi tự biết. Ngươi là sợ hắn còn sống. Ngươi sợ hắn còn sống. Ngươi sợ hắn còn sống sẽ đoạt giang sơn này với ngươi, ngươi sợ hắn trở về, công lao hơn xa ngươi, những người trong triều đó sẽ từ bỏ ngươi mà đưa hắn lên hoàng vị, ngươi biết nếu hắn còn sống, ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi! Là ngươi đố kỵ với hắn!”.

Phượng Thương cắn răng gào lên: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy! Ngươi câm miệng, câm miệng… Ta không có…”.

Dục Trăn vẫn không chịu bỏ qua: “Kỳ thực ngươi căn bản không cần đố kỵ với Liên Nhi, hắn sẽ không tranh giành với ngươi, dù cho hắn hi sinh nhiều hơn ngươi, càng có tư cách có được thiên hạ này hơn ngươi, hắn cũng sẽ không tranh với ngươi, cũng sẽ không đảm nhận, cho dù là ta… người Liên Nhi yêu là Dục Dặc, ta biết rất rõ, nếu đồng ý ở cùng với ngươi, tất nhiên sẽ không nuốt lời, ngươi căn bản không cần phải đố kỵ với Liên Nhi, ngươi căn bản không cần đề phòng hắn, dù ngươi có để hắn tự do, Liên Nhi cũng sẽ không tranh giành với ngươi. Ngươi căn bản không cần hạ chỉ như vậy!”.

“Ngươi cố tình gây sự!”. Phượng Thương cắn răng nhìn Dục Trăn, cuối cùng nói ra một câu.

Dục Trăn không chút yếu thế trả lại một câu: “Ngươi tàn khốc bất nhân”.

“Ngươi! Ha ha… Đủ rồi, Dục Trăn, đủ rồi”. Thê lương cười, Phượng Thương nhẫn nhịn sự lạnh lùng cùng phẫn nộ: “Dục Trăn, ngươi chớ quên, ta là Hoàng đế”. Thấy Dục Trăn chủ im lặng cười lạnh, Phượng Thương nhẹ giọng nói: “Một Hoàng đế sẽ không cho phép những thứ uy hiếp mình tồn tại. Không nói ca ca căn bản không ở Hoài Châu, dù huynh ấy thật sự ở đó, với cục diện này, ta cũng chỉ có thể giết huynh ấy!”.

“Vì sao?”.

“Ngươi còn hỏi ta vì sao?”. Phượng Thương nhìn thẳng vào hắn: “Hôm nay nếu người ngồi trên ngôi vị là ngươi, ngươi sẽ bởi vì tình huynh đệ mà bỏ qua cho một đám phản tặc sao?”.

Dục Trăn ngẩn người, lập tức lạnh giọng nói: “Liên Nhi không chỉ là ca ca của ngươi. Ngươi chớ quên…”.

“Thiên hạ này là dùng mạng của huynh ấy đổi lấy, đúng không?”. Phượng Thương nhàn nhạt ngắt lời: “Đã như vậy, ta quyết không cho phép ai gây nguy hiểm cho thiên hạ này, dù đó là ca ca đi chăng nữa!”.

“Kiếm cớ!”. Dục Trăn thốt ra.

Phượng Thương cười, quay lưng lại: “Cứ coi như là… Ta thực sự đố kỵ với ca ca đi”. Dừng một chút, y cúi đầu: “Dục Trăn, ngươi trở về đi. Không nên quay lại”. Câu nói kết thúc, Phượng Thương chậm rãi nhắm mắt, lông mi có chút rung động, giống như có nước mắt, nhưng lại không có gì.

Qua rất lâu, phía sau y vang lên tiếng bước chân, dần dần ra xa, cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, vang lên tiếng răng rắc nhẹ, trong ngực nặng nề.

Chân Minh năm thứ hai tuyết rơi rất sớm, rơi đầy trên Thương Lan.

Trong Tĩnh vương phủ thỉnh thoảng có truyền ra tiếng ho khan đè nén, Tĩnh vương Dục Trăn liền mời đại phu về, bốc đủ các loại thuốc, làm cho mọi người không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc là ai bị bệnh mà làm cho Tĩnh vương quan tâm như vậy.

“Đại ca, khụ khụ, mùa đông mỗi năm đệ đều bị như vậy, qua hết đông sẽ tốt thôi, huynh không cần phải lao sư động chúng* thỉnh nhiều đại phu như vậy”. Tiểu Liễu nằm trên giường, khuôn mặt bình thường hồng hào sinh ra vài phần tái nhợt, người cũng gầy, nhưng ánh mắt vẫn có tinh thần, lại bưng chén thuốc đi lên, không nhịn được thở dài.

(*) Lao sư động chúng: vốn chỉ việc dấy đại binh, nay chỉ việc điều động sử dụng lớn về nhân lực

Dục Trăn cười cười đưa chén thuốc cho cậu: “Hàng năm đều phát bệnh, đệ không phiền chán sao? Nếu được thì trị tận gốc luôn thì tốt hơn. Huống hồ đại ca cũng không phải không mời được đại phu, sao lại không cố để đệ chịu ít khổ sở hơn chứ?”.

Tiểu Liễu dở khóc dở cười nhìn hắn: “Chỉ là có chút… khụ… khụ, ho khan mà thôi, không thoải mái một chút, lâu dần thì quen thôi”.

“Còn nói là quen! Một câu mà cũng nói đứt quãng như vậy, dễ chịu sao? Hơn nữa đệ không nhìn lại mình đi, người thì gầy, sắc mặt cũng kém”. Dục Trăn theo thói quen xoa xoa đầu Tiểu Liễu: “Đệ đó, để đại ca thay đệ tìm người trị hết bệnh này, mới không thẹn với sự giao phó của cha đệ”.

Tiểu Liễu nhấp môi, cúi đầu uống thuốc, không nói nữa.

Lại là động tác đó. Nếu như không chịu uống thuốc, hoặc là phản bác vài câu, nói không chừng dù cho cậu ngoan ngoãn nghe lời cũng làm ra động tác như vậy.

Thân thể mình không tốt, ở trong mắt huynh ấy lại biến thành thế thân của người kia, nên huynh ấy mới cưng chiều, mới che chở mình tốt như vậy.

Tiểu Liễu âm thầm cười, cũng là may mắn thôi?

Hai người nói chuyện một lúc, Tiểu Liễu đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền nói: “Được rồi, đại ca, ta nghe người trong phủ nói, mấy ngày nay Hoàng thượng xuất cung, là thật sao? Như vậy được sao? Hoàng thượng không ở trong cung, lại chạy đến nơi khác cũng được sao?”.

Dục Trăn ngẩn ra: “Đệ nghe ai nói?”.

Tiểu Liễu giật mình: “Đại ca không biết?”.

“Lâu rồi chưa vào triều, không rõ lắm. Chỉ nghe nói là bãi triều một tháng, chưa nghe nói Hoàng thượng sẽ đi tuần. Huống chi, trước đó cũng không thấy chuẩn bị”.

Tiểu Liễu hoàn toàn ngây ngẩn cả người: “Đại ca, không phải là đi tuần, là vi phục xuất tuần, nhưng mà trong cung hình như có báo với phủ một tiếng, nói là Hoàng thượng bốn ngày trước xuất phát, dường như muốn đi Hoài Châu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play