Trên đường cái tràn đầy âm thanh ầm ĩ, náo nhiệt lại mơ hồ lộ ra một tia xơ xác tiêu điều, hai đầu đường cái bị cấm quân đi qua đi lại chặn lại, Dục Trăn cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường, trong ngực là một mảnh mờ mịt.
Trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ trong lễ đăng cơ đi từ trong cung đến thiên đàn tế trời, Phượng Thương hầu như chưa một lần rời khỏi hoàng cung, lúc này lại một mình xuất cung, có thể đi đâu đây?
Chiếu Lô nói, Phượng Thương phải đi thử lễ phục cho đại điển sắc phong ngày mai, nhưng đến giờ lại không thấy bóng dáng đâu, tìm trong Phượng Uyên cung mới phát hiện Miên Hạ bị trói lại, Phượng Thương đã trộm trốn đi, một tên hộ vệ cũng không mang theo.
Phượng Uyên cung không dám kinh động những người khác, chỉ để cho Chiếu Lô ra khỏi cung tới hỏi, vốn cho rằng vị thiếu niên thiên tử này chỉ là nhất thời tùy hứng, không muốn lập Hậu, mới trộm tới gặp hắn, lại không nghĩ đến rằng Phượng Thương căn bản không có đến Tĩnh vương phủ.
Hiện tại cửa thành Thịnh kinh đã đóng, cấm quân cũng đã được phái ra đi tìm, đã tìm tới ba canh giờ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Đáng giận!”. Nhịn không được mà khẽ mắng một tiếng, mi tâm của Dục Trăn càng lúc càng nhíu lại. “Rốt cuộc là chạy đến nơi nào?”. Trong ngực vừa mệt mỏi lại vừa buồn bực, đối với sự tùy hứng của người kia càng lúc càng không thể nói lý, Dục Trăn nhịn không được mà đánh một chưởng lên lưng ngựa, ngựa bị kinh sợ, móng trước giương lên, hí lên một tiếng, làm cho những người xung quanh kinh sợ một trận.
Dục Trăn vội vã kìm cương ngựa lại, đang xem xét bồi tội với những người xung quanh, lại đột nhiên nghe được âm thanh của một người vang lên phía sau:
“Tam gia”.
Dục Trăn chấn động toàn thân, quay ngoắt đầu lại, lại nhìn thấy một người chưa gặp bao giờ. Hắn vốn là con trai thứ ba của Ngụy đế, trước khi Phượng Thương xuất hiện, hắn là Tam hoàng tử phong quang vô tận, đến đâu cũng đều có người cung kính gọi hắn một tiếng Tam gia, nhưng mà sau khi Phượng Thương đăng cơ, thân phận Tam hoàng tử đã tựa như mây khói,
Người khác cũng chỉ gọi hắn một tiếng Tĩnh vương, hai chữ Tam gia này, sẽ không có người gọi lại.
Lúc này nghe thấy một tiếng như vậy, theo bản năng liền quay đầu lại, một lúc sau Dục Trăn mới ý thức được sự thất thố của mình, cười cười, thu hồi ánh mắt muốn thúc ngựa về phía trước, lại nghe phía sau gọi một tiếng: “Tam gia”.
Lần này hắn nghe được rất rõ ràng, tầm mắt Dục Trăn chậm rãi nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy trong góc phòng của tửu điếm bên cạnh, có một người đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, khi ánh mắt của hai người đụng nhau, người nọ liền nháy mắt, Dục Trăn nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy giữa hai căn nhà có một khoảng trống hẹp, ước chừng nếu có người đi qua cũng không nhìn thấy.
Dục Trăn chần chừ một lúc, không dấu vết gật đầu, kéo đầu ngựa qua, đi một đoạn mới nhảy xuống, cột ngựa ở gốc cây ven đường, rồi chậm rãi bước đến hẻm nhỏ kia, lách người đi vào.
Đi vào chừng mười thước*, là một mảnh đất bằng phẳng, đủ để năm sáu người đặt chân, Dục Trăn đánh giá bốn phía, không thấy có gì khác thường, vừa quay người, liền nhìn thấy người ban nãy ra hiệu cho hắn đang đi đến, nhìn thấy Dục Trăn, liền cười cười khom mình: “Tam gia hữu lễ”.
(*) 1 thước = 10 tấc = 0,23m
“Ngươi là ai?”. Dục Trăn trầm giọng hỏi, giọng nói không chút khách khí.
Người kia cười cười, dò xét nói: “Người dân của chim bất tử, ra mắt Tam gia”.
Chim bất tử, cũng chính là phượng hoàng, người dân của chim bất tử… … Dục Trăn không khỏi cau mày: “Ngươi là di dân của Phượng Lâm?”.
“Không hổ là Tam gia. Tiểu nhân chỉ là người truyền lời, thay chủ thượng nói với Tam gia mấy câu”.
“Nói cái gì?”.
Người nọ thâm sâu nhìn Dục Trăn, cười cười bước lại gần, thấp giọng nói: “Tam gia vốn là nhân trung long phượng, ngôi vị hoàng đế sớm nên là của Tam gia, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác bị người mà mình nuôi dưỡng mười năm phản bội, rơi vào tình cảnh hôm nay, câu đầu tiên, hỏi Tam gia có cam tâm? Một lòng định thành, Lạc vương bị người ta bắn tên, người người đều nói hắn chết không thể nghi ngờ, nhưng mà sống phải thấy người, chết phải thấy xác, câu thứ hai, hỏi Tam gia có muốn biết tung tích của hắn không? Hôm nay trong trong triều Tam gia phải cậy nhờ người khác, thậm chí phải ủy khuất chính mình hầu hạ Phượng Thương, câu cuối cùng, hỏi Tam gia có hận không?”.
Dục Trăn ngẩng đầu chống lại ánh mắt gian xảo của người nọ, một lát sau lại mỉm cười: “Quý chủ nhân ngươi là muốn ta ở Thịnh kinh giúp đỡ hắn?”.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt người kia lập tức mừng rỡ, mở miệng nói: “Chủ thượng muốn nhờ vả Tam gia nhiều, chỉ cần Tam gia đáp ứng, chủ thượng cam đoan, chỉ cần Phượng Lâm, ngôi vị hoàng đế Thương Lan, thậm chí là địa vị quốc chủ Tam sắc quốc, tùy Tam gia muốn lấy hay không”.
Dục Trăn cúi đầu cười, lộ ra trào phúng nhàn nhạt: “Vậy ta trả lời ba vấn đề của ngươi. Câu đầu tiên, từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, Dục Trăn hôm nay nếu đã đứng trong triều, sẽ không nói không cam tâm không cam lòng. Câu thứ hai, ta muốn. Câu cuối cùng…”. Trong câu nói của hắn cuối cùng cũng sinh ra một chút chần chờ, một lát sau mới buồn bực vạn phần nói: “Cũng không hận”.
Buồn bực sớm đã nhiều hơn oán hận. Tức giận Phượng Thương tùy hứng, tức giận Phượng Thương cố tình gây sự, tức giận Phượng Thương hỉ nộ vô thường, tức giận Phượng Thương lãnh khốc vô tình, nhưng lại không có bao nhiêu oán hận.
Ủy khuất hầu hạ dưới thân người cũng không phải hắn, mà là Phượng Thương.
Thấy Dục Trăn cười đến cổ quái, ngươi kia không khỏi có chút luống cuống: “Vậy ý của Tam gia ngài là…”.
“Thắng làm vua thua làm giặc, nghe không hiểu sao? Quý chủ nhân của ngươi biết được dùng Liên Canh để đặt vấn đề với ta, nói vậy cũng biết trong lòng ta hắn có địa vị như thế nào? Vô luận là sống hay chết, thiên hạ này là hắn dùng mạng của mình đổi lấy, ngươi nói, ta sẽ bảo vệ thật tốt, hay là giúp người khác phá đổ đây?”.
“Tam gia, ngài không suy nghĩ một chút sao?”. Người nọ có chút nóng nảy, “Chỉ cần chuyện này hoàn thành, thiên hạ sẽ là của ngài, chủ thượng chỉ cần Phượng Lâm, những thứ khác tuyệt không cùng ngài tranh giành… Ngài hà tất vì một người đã chết…”.
Sắc mặt Dục Trăn trầm xuống: “Câm miệng! Tại sao ta quyết định như vậy ngươi cũng không phải không hiểu, chuyện ngày hôm nay ta coi như chưa từng nghe qua, nếu ngươi còn muốn dây dưa, đừng trách ta không khách khí!”. Dừng một chút, hắn chậm rãi nở nụ cười, “Nói thật, ba câu, cũng đủ để ta động lòng, nhưng mà, vẫn có những thứ mà quý chủ nhân của ngươi không đoán được”.
Dứt lời, Dục Trăn không quản người nọ nữa, xoay người từ trong con đường hẹp kia đi ra ngoài, chưa từng dừng lại.
Phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm của người kia, không chịu buông tha kêu lên: “Tam gia ngài nếu như thay đổi chủ ý, không ngại đến Hoài Châu xem một chút.. …”. Đi ra xa, không còn nghe rõ nữa.
Nếu không phải bị hỏi một câu kia, có một số việc đúng là nghĩ không ra.
Ví dụ như, Phượng Thương tùy hứng nhẫn tâm như vậy, đối với mình lại luôn hết sức lấy lòng, dụng tâm mọi bề.
Ví dụ như, trong Thịnh kinh nếu có chỗ nào mà Phượng Thương nhất định phải đi, nhất định chỉ có một chỗ.
Lạc vương Liên Canh khi định thành bị người khác bắn tên, người người đều nói hắn chắc chắn là đã chết, nhưng mà sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Lời đồn đại trong dân gian nhiều không kể xiết, trong triều lại chỉ có thể làm như hắn đã thật sự chết, ở vùng ngoại thành Thịnh kinh lập lăng mộ chôn quần áo và di vật, chữ trên mộ cũng là Phượng Thương tự mình viết.
Muốn nói Phượng Thương có thể đi đâu, chỉ sợ là chỉ có chỗ đó.
Trong lòng thanh thản, Dục Trăn tất nhiên không do dự nữa, đi tới tàng cây kia tháo dây cương xuống, phi thân lên ngựa, cũng không quản những người dân trên phố la hét ra sao, kẹp bụng ngựa hướng cửa thành chạy đi.
Cửa thành là hắn hạ lệnh đóng lại, hiện tại hắn muốn đi ra ngoài, tất nhiên là không có ai cản trở.
Một đường đi ra ngoài, ngay cả người muốn đi vào thành cũng không nhìn thấy, ven đường cây cỏ tịch liêu, đường cũng càng lúc càng gồ ghề, chạy thẳng đến sườn núi, ngựa của Dục Trăn chạy chậm lại, đi tiếp một đoạn, liền thấy phía trước có một tiểu đội cấm quân đang đi về phía trước.
Thì ra cũng có người thông minh. Dục Trăn cười, thúc ngựa đuổi theo.
Lăng mộ chôn quần áo và di vật của Lạc vương cực kỳ rộng lớn, xây tựa vào núi, các lăng mộ trước cũng đều được sửa chữa chỉnh tề, lót vân thạch thành lối đi nhỏ, hai tên lính thủ mộ đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy đội cấm quân liền luống cuống.
Dục Trăn đi phía sau, nhìn thấy biểu tình của hai tên lính thủ mộ, trong lòng trầm xuống.
Lẽ nào đoán sai rồi sao?
Lăng mộ chỉ có một cửa vào, hai người lại có phản ứng này, rõ ràng là không thấy Phượng Thương.
Quả nhiên phía trước đang tranh cãi ầm ĩ, hai người kia lắc đầu liên tục, một lát sau sắc mặt tái nhợt, một người bước qua một bên, người kia dẫn đội cấm quân đi vào, quẹo vào một khúc cua liền không thấy được nữa.
Dục Trăn suy nghĩ một lúc, liền thúc ngựa đuổi theo, không ngờ bên cạnh lăng mộ truyền đến thanh âm của binh khí đánh nhau, chỉ chốc lát, liền thấy những người đó như gặp phải quỷ, một bên giơ kiếm, một bên lui về phía sau.
Trên người mấy người đằng trước đều có dính vết máu.
Dục Trăn cả kinh, đè lấy thanh kiếm bên hông, thúc ngựa tới trước, vừa tới cạnh cửa, liền ngây ngẩn cả người.
Đội cấm quân lui ra ngoài, từ bên trong lăng mộ một người chậm rãi bước ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm u lam, trên thân kiếm đã dính máu. Người nọ một thân bạch y, tóc dài xõa trên vai, trên mặt không một chút biểu tình, ánh mắt tàn nhẫn, chính là người làm cho Thịnh kinh huyên náo người ngã ngựa đổ, đương kim thiên tử.
Ngay lúc Dục Trăn đang sửng sốt, Phượng Thương liền muốn đâm ra một kiếm, Dục Trăn không dám chậm trễ, quát một tiếng: “Dừng tay!”.
Phượng Thương giật mình, dừng tay lại, chậm rãi nhìn về phía hắn.
Thật lâu sau, Dục Trăn mới nhìn thấy môi y giật giật, không nghe thấy gì, nhưng có thể thấy y đang gọi Dục Trăn.
Cấm quân lúc này cũng nhận ra hắn, liền như thấy cứu binh mà kêu lên: “Tĩnh vương!”.
Dục Trăn thúc ngựa đến gần, nhảy xuống, bước nhanh tới, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Phượng Thương, quay đầu lại nói với những người kia: “Các ngươi đều ra ngoài đi, để lính thủ mộ tiếp tục coi chừng, những người khác vào thành báo tin thu binh mở thành. Hoàng thượng để ta hộ tống là được rồi”.
Mọi người nhìn nhau, tuy rằng vẫn còn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn hành lễ rồi vội vã rời đi.
Chờ bọn họ đi hết, Dục Trăn mới bước đến trước mặt Phượng Thương, nhìn thẳng vào hai mắt y, tức giận đè nặng trong lòng, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì?”.
Phượng Thương chỉ chậm rãi quay đầu nhìn hắn, thần sắc vẫn như trước, giống như đã không còn linh hồn, không nói một tiếng.
“Không mang theo một tên hộ vệ nào mà lại một mình xuất cung, làm cho Thịnh kinh huyên náo người ngã ngựa đổ, còn ra thể thống gì? Ngươi biết có bao nhiêu người đang tìm ngươi không? Đừng quên bây giờ ngươi là hoàng đế! Dù không vừa ý cũng không thể tùy hứng như vậy được! Ngươi ở đây làm gì? Ngươi muốn làm gì? Giết bọn họ? Ngươi muốn cho mọi người trong thiên hạ đều cho ngươi là bạo quân sao?”.
Phượng Thương chỉ yên lặng nghe Dục Trăn nói, sự tàn bạo trong mắt cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng. Những gì Dục Trăn nói dường như một câu y cũng không nghe được.
Dục Trăn nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng không khỏi sinh khí, bước lên một bước, không chút nghĩ ngợi mà vung tay lên, “ba” một tiếng tát vào mặt Phượng Thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT