Ở trong tiếng cung chúc của mọi người, hoàng đế rốt cục bãi giá ly khai ~~~~~~~~~~

Khi xác định hoàng đế thật sự đi xa, Thái tử gia của chúng ta mới chậm rì rì đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, bởi vì quỳ lâu nên hai chân có chút run lên, cũng chỉ hơi hơi vịn vào bàn một chút, sau đó, mắt liền nhìn về phía Thang Bân có chút lo lắng, áy náy cười “Lão sư, chúng ta tiếp tục giảng bài đi.”

Không nhìn đến ánh mắt lão đại đắc ý cùng nghi hoặc khó có thể che dấu, cũng không quan tâm đến ánh mắt mê man của lão tam, Thái tử gia từ từ mở sách ra, vẻ mặt chuyên chú bắt đầu nghe giảng.

Đương nhiên, mấy cái này đều là mặt nạ a mặt nạ a. Lúc này trong đầu Thái tử gia của chúng ta rất nhanh nghĩ đến nguyên do tại sao lão hoàng đế trở mặt, không để cho hắn một ít mặt mũi nào ở Vô Dật trai  nha nha  ~~~~~~~~~~

Chỉ là bởi vì hắn không đi Càn Thanh cung thỉnh tối đúng lúc?

Hình như từ khi hắn sống lại cũng chỉ có một sự kiện đó đi?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thái tử gia của chúng ta dứt khoát đem vấn đề nhét vào bao, một cước đá ra khỏi đầu  — ở hao hết tâm tư, thậm chí còn ngấm ngầm tính kế để hiểu rõ tâm tư của nam nhân kia, hiện tại luân hồi sống lại, có thể hiểu rõ được không?!

Noway! Không có khả năng!

Thái tử gia dám chắc, tâm tư nam nhân kia cho dù là thái hoàng thái hậu  cũng là đoán không được. Ba ba đời sau cũng đã nói quá“Trong tất cả hoàng đế Trung quốc, có hai người mà ba kính nể nhất, một là Khang Hi, một là Lí Thế Dân. Có thể được xưng là thiên cổ nhất đế giả cũng chỉ có hai người này.”

Mặc dù tính thêm kiếp trước cũng là ba kiếp làm người  , nhưng trong lòng Thái tử gia hiểu rõ, có nhiều thứ cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, cũng vô pháp tốt lên được, tỷ như trí tuệ, tỷ như tâm cơ.

Cho nên, Thái tử gia thảnh thơi nâng chung trà lên, híp mắt nhìn mây trôi mây bay ngoài cửa sổ, ta cũng không cần tốn thời gian đi hiểu rõ tâm tư kia, hay nhất vẫn là ngắm mây trôi, uống chén trà, xem náo nhiệt đi.

Khóe mắt  thoáng nhìn cảnh tượng lão đại đem một đĩa hoa quế điểm tâm tới bên tay lão tam, khuôn mặt phấn nộn phấn nộn nhỏ nhắn của lão tam vui vẻ cười, vui vẻ cầm lên hoa quá điểm tâm ~~~~~~~~~~~

“Cái gọi là JQ (JQ = gian tình ) đều bắt đầu từ nhỏ nha  ~~~~~~~~~~” trong đầu Thái tử gia nháy mắt xẹt qua lời nói của muội muội Trương Hoan.

—————————————————————————-

Hoàng hôn ở ngự hoa viên rất đẹp, cũng thực im lặng, lúc này, đại đa số người đều ở nơi của mình. Có lẽ là vội vàng ăn chút đồ ăn ngon  , ăn mặc trang điểm hảo, chờ hoàng đế đến, cũng có những người ở nơi nào đó nhàn hạ?

Đã xong chương trình học một ngày, trên đường chậm rãi tản bộ đi trở về Thừa Kiền cung, thưởng thức cảnh đẹp ở ngự hoa viên.

Đệ nhất thế, ánh mắt luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ cúi đầu xem qua phong cảnh trước mắt. Cho nên, cũng đã xem nhẹ rất nhiều cảnh đẹp.

Đứng một góc đình ở ngự hoa viên, góc độ này không phải tốt lắm, nhìn không tới toàn bộ phong cảnh của ngự hoa viên, nhưng đối Dận Nhưng  mà nói, như vậy là đủ rồi. Ánh sáng hoàng kim nhàn nhạt chiếu vào đóa hồng nhặt mới nở, đóa hoa như được phủ thêm một lớp phần kim sắc, có loại cao nhã, ánh chiều trên không trung lại có loại quyến rũ, có loại xa xưa.

Cảnh tượng như vậy làm cho hắn nhớ tới khi ba ba mụ mụ Hoan Hoan, Nhạc Nhạc cùng bầu bạn với hắn, vui vẻ ngắm cảnh mặt trời lặn, khi đó, bệnh của hắn đã không thể trị liệu, trong mấy tháng cuối cùng, người nhà buông hết thảy, cùng hắn nhìn những phong cảnh hắn muốn, cảnh tượng khi đó cùng cảnh sắc hiện tại hòa cùng một chỗ, hắn hoảng hốt, tựa hồ nhìn thấy tươi cười của ba ba, ánh mắt ôn nhu của mụ mụ, bộ dáng Hoan Hoan và Nhạc Nhạc cười lớn, hắn muốn trở lại bên người bọn họ, hắn muốn ôm bọn họ, nhưng cước bộ vừa nhấc lên, đã bị người dùng sức ôm lấy, bên tai là một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang theo chút kinh hoảng –“Bảo Thành!”

Bảo Thành?

Hắn có chút hoảng hốt quay đầu, ánh mắt vẫn có chút mông lung không rõ, thật vất vả thấy rõ, hắn không khỏi mê mang thấp giọng kêu “Hoàng a mã?”

Khang Hi  ôm lấy Dận Nhưng, tay cũng siết thật chặt, trên mặt tuấn mỹ một mảnh ôn hòa, nhu hòa hỏi “Bảo Thành sao lại khóc?” Vừa nói vừa nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Dận Nhưng.

Thẳng đến khi ngón tay có chút lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt, Dận Nhưng  mới thực bừng tỉnh, hắn đang làm cái gì? Thiên a! Hắn lại ở trước mặt nam nhân mà tâm thần hoảng hốt, lâm vào hồi ức kỉ niệm, còn, còn khóc?! Còn có, hắn rốt cuộc còn làm gì nữa?!

Tâm tư hồi chuyển quá nhanh, hắn không kịp che dấu chính mình, vì thế Khang Hi liền nhìn thấy Dận Nhưng  luống cuống tay chân lau đi nước mắt trên mặt, sau đó một bên ảo não một bên phẫn nộ, một bên đỏ mặt một bên xanh mặt.

Nước mắt chưa khô hết, thật xứng với khuôn mặt còn đang tràn đầy thần sắc bất bình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn chưa trưởng thành hết, đặc biệt cặp mắt trong suốt hắc bạch phân minh kia, thật sự là ~~~~~~~~~~~ đáng yêu quá!! Tâm tình không hờn giận bởi vì khi Dận Nhưng  ở Vô Dật trai đạm mạc bất hòa, lúc này, cũng tiêu tán không ít  , đồng thời đáy lòng còn có một phần mừng thầm nói không rõ nguyên do, vì thế, khi Dận Nhưng  mặt đỏ tới mang tai muốn giãy ra khỏi hắn để hành lễ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy, cũng ngồi xuống thạch bàn trong đình.

“Hoàng, hoàng a mã?” Tựa vào trên vai hoàng đế, Thái tử gia của chúng ta bởi vì hành động xuất hồ ý liêu ( thình lình – không ngờ tới ) khó được này mà ngây người, nói lắp.

Khang Hi  cúi đầu liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt của đứa nhỏ trong lòng mình, không biết là mùi gì, rất dễ ngửi, làm cho hắn có loại cảm giác yên bình, hắn chưa bao giờ ôm qua đứa bé nào, hoặc là nên nói, hắn chỉ ôm qua con hắn khi chúng mới sinh ra, bởi vì Bảo Thành mới ra sinh đã không có nương, cũng bởi vì Bảo Thành được phong làm Thái tử, số lần hắn ôm hài tử này nhiều nhất, cũng chỉ có hai ba lượt, hiện giờ hắn ôm Bảo Thành, trong lòng lại sung sướng không thôi. Còn có đủ loại thỏa mãn. Nghĩ tới buổi sáng khi ở Vô Dật trai, Bảo Thành đạm mạc cùng tận lực xa lánh, sợ là bởi vì do bị hắn trách phạt, vì thế, hắn thản nhiên mở miệng “ Bảo Thành, về sau đừng chọc hoàng a mã sinh khí, tính tình hoàng a mã không tốt, sinh khí sẽ không coi nặng nhẹ, lần trước là hoàng a mã trách phạt con quá nặng  .”

Đây là lời xin lỗi trá hình của hoàng a mã với hắn sao???

Trong lòng Dận Nhưng  bỗng nhiên có loại tư vị khó có thể thông hiểu, trước khi hắn lớn lên, trong tất cả những đứa con của y, ý đối hắn tốt nhất, điểm ấy hắn không dám phủ nhận, bởi vì từng được thứ tốt nhất, cuối cùng, tuyệt vọng mới có thể xâm nhập cốt tủy như vậy.

Y chưa bao giờ ôm qua hắn, ấn tượng ở đệ nhất thế của hắn, là chưa từng có, hành động thân thiết nhất cũng bất quá là vỗ vỗ bả vai mà thôi. Thật sâu ngửi vào mùi tùng mộc hương, mũi hắn bỗng nhiên có điểm chua xót, không dám nhớ lại quá nhiều thứ có liên quan ở đệ nhất thế, có phải hay không trong tiềm thức của chính hắn vẫn khát khao tình thương của người cha??

Trước đây, nếu nói tính toán cho tương lai, hắn muốn làm một phế Thái tử khoái hoạt, hắn muốn nhìn các huynh đệ hắn chậm rãi lớn lên, hắn muốn khai quật khai quật mấy thứ yy dễ thương của Hoan Hoan, hắn muốn bảo hộ người hắn để ý, Tác Ngạch Đồ thúc, Tác Phổ ca ca, Tiểu Thuận Tử, Tiểu Tốt Tử ……….

Cho nên, hắn không muốn cùng “Hoàng a mã” trước mắt này tiếp xúc nhiều, bởi vì như vậy sẽ không xác định được tương lai……..

“Bảo Thành?” Bởi vì không được đáp lại, Khang Hi  không khỏi thấp gọi, trong lòng có chút không hờn giận, đứa nhỏ này cũng không nên thị sủng mà kiêu mới tốt, kỳ thật, trách phạt nó nặng như thế, cũng bởi vì phát hiện nó thị sủng mà kiêu……….. Dám đối đại ca của mình vô lễ ……….

“Hoàng a mã, nhi thần đã biết.” Dận Nhưng  nhẹ nhàng trả lời, thanh âm của hài đồng đặc biệt nhu nhu, còn mang theo nồng đậm giọng mũi, Dận Nhưng  bởi vì tâm trạng có chút tán loạn cho nên không phát hiện.

Chính là Khang Hi  lại nghe tới, không khỏi gợi lên khóe miệng, đứa nhỏ này lâu như vậy không trả lời, nguyên lai là còn khóc a.

Nhớ tới khi nãy phát hiện nó một người đứng ở đình lý, thân ảnh nho nhỏ lại cô tịch đến thế, vì thế có chút đau lòng cũng có chút tò mò, để cho thị vệ vô thanh vô tức mang đi hai tiểu thái giám kia, vẫy lui hạ nhân, khi đi đến nhìn thấy tiểu tử này ngơ ngác, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, vẻ mặt đau thương, ở trong ánh chiều tà, hắn nhìn Thái tử Bảo Thành, cũng là con hắn, nhưng lại không nói nên lời, trong lòng như có một cây kim, châm đau từng chút một ………….

Nhẹ nhàng thở dài, nó là Thái tử, trong hoàng cung trừ bỏ hắn, trừ bỏ thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu, còn có ai so với đứa nhỏ này tôn quý hơn? Cho nên khi hắn phẫn nộ muốn tra xem ai làm Bảo Thành của hắn khổ sở như vậy, đột nhiên mới phát hiện, người này chẳng phải là mình sao? Liên tưởng đến buổi sáng ở Vô Dật trai, khi đứa nhỏ này đạm mạc cùng lảng tránh, hết thảy đều có thế giải thích.

“Hoàng a mã…….”

“Ân?”

“Về sau, ta sẽ ngoan ngoãn.” Nghe Khang Hi thở dài, Dận Nhưng  nhịn không được mở miệng, tuy rằng nói lời này là nhất thời xúc động, chỉ là, hắn về sau đích xác cũng sẽ ngoan ngoãn, ân, ngoan ngoãn xem náo nhiệt, tìm lạc thú.

Khang Hi  thấp giọng cười, nâng đầu Dận Nhưng  lên, vì thế dung nhan bởi vì cười mà càng thêm tuấn mỹ lịch sự tao nhã kia thoáng chốc khiến cho Dận Nhưng  thất thần.

Lão thiên nha, người đời sau đem hoàng a mã hắn vẽ thành mặt rỗ, kỳ thật là bởi vì ghen tị, đúng không nha?

Phục hồi tinh thần lại phát hiện mình lại thất thần trước khuôn mặt tươi cười của hoàng a mã mình, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, trong lòng giận dữ không thôi.

Đích thực là mất mặt~~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play