Lai Khứ: Sau Thanh ca chúng ta sẽ làm Kim Tịch Túy:)) –

Tác Ngạch Đồ chắp hai tay sau lưng đứng ở trước một hộ nông gia, phía sau, là Thác Hách cùng nha dịch của Cửu Môn đề đốc phủ.

Thác Hách nhìn sắc trời, đã gần đến hoàng hôn. Lại nhìn Tác Ngạch Đồ đứng ở trước mặt, trong lòng nghi hoặc, sao Tác đại nhân còn chưa hạ lệnh nha? Nếu phản tặc Sơn Đông chạy thoát thì nguy rồi ……..

Thác Hách do dự muốn tiến lên, lúc này, rất xa có một con ngựa phi đến, Tác Ngạch Đồ giương mắt nhìn lên, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, Thác Hách cũng quay đầu nhìn chăm chú, người tới là Cách Nhĩ Phân?

Cách Nhĩ Phân xuống ngựa sau, bước nhanh đi tới, hướng Tác Ngạch Đồ chính sắc chắp tay nói “A mã, quả nhiên không khác điều ngài sở liệu, Tác Cách trốn ở Thái Bạch lâu, nhi tử đã cho người đi bắt hắn!”

Thác Hách cả kinh, Tác Cách?! Không phải trảo phản tặc Sơn Đông sao? Sao bắt luôn cả kẻ nháo sự kích động Mãn nhân – Tác Cách, cũng liên lụy ở trong này?

Tác Ngạch Đồ vừa lòng gật đầu, lập tức xoay người đối Thác Hách nói “Thác đại nhân, chúng ta cũng bắt đầu đi.”

Thác Hách có chút mờ mịt, nhưng vẫn vội vàng gật đầu, trong lòng cân nhắc, Tác Cách tựa hồ là người lục a ca, xem ra nước này rất vẩn đục nha……

Vì thế, Thác Hách một tay huy hạ —

Một nén nhang qua đi, Thác Hách dẫn người thanh tràng, Cách Nhĩ Phân nhìn Thác Hách đi xa, mới cúi đầu ở bên người Tác Ngạch Đồ nói nhỏ “A mã, thời điểm chúng ta quơ được Tác Cách, còn bắt được…… đại quản gia của Nạp Lan phủ, a mã, ngài nói, Nạp Lan đại nhân hắn có thể hay không –” Cách Nhĩ Phân vẫn nhịn không được hỏi, trong lòng thật sự lo lắng, nếu Nạp Lan Minh Châu xảy ra chuyện, vậy Dung Nhược khẳng định sẽ khổ sở!

Nhưng nói chưa xong, Tác Ngạch Đồ đã xoay người, một ánh mắt sắc bén nhất thời làm cho hắn nuốt xuống cầu tình đang định nói.

“Ngươi nhớ kỹ! Ngươi là nhi tử của Tác Ngạch Đồ ta!” Tác Ngạch Đồ nói từng chữ, thấp giọng cảnh cáo, vẻ mặt ác liệt không thôi.

Cách Nhĩ Phân biến sắc, đang muốn mở miệng, Tác Ngạch Đồ lại lần nữa phất tay, không kiên nhẫn nói “Có chuyện gì, trở về nói sau!”

Cách Nhĩ Phân đành phải cúi đầu, có chút uể oải lui ra.

******************************************

Một thân bào y màu thiên thanh, tươi cười nhàn nhạt, phong tư tú nhã, đôi mắt lưu chuyển đầy trầm tĩnh. Khi hắn bước vào Túy Tiên lâu, liền không tự giác hấp dẫn không ít tầm mắt, thiếu niên hồn nhiên không nhìn, chỉ tự cố mục đích bản thân lên lầu hai, khi bước đi không thể che dấu quý phái cùng ung dung, có vài tầm mắt không có hảo ý nhất thời liền thu hồi, thiếu niên như vậy sao có thể là người thường gia? Chỉ là, thiếu niên như vậy sao bên người không có một gã tôi tớ chứ?

Chưởng quầy vừa thấy thiếu niên, nhãn tình liền sáng lên, đồng thời, mặt lại khổ nghiêm.

Thiếu niên lên lầu hai sau, liền ngồi ở bên cửa sổ lầu hai Túy Tiên lâu, chưởng quầy theo sát đi theo,nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận hỏi có cần một ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi nhưng không ở trong phòng kín )? Lại bị thiếu niên cười nhàn nhạt phất tay cự tuyệt.

Chưởng quầy đành phải cung kính lui ra.

Đôi mắt màu mực của thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay chống lên trán, một tay không chút để ý bưng chén rượu lên, thần sắc thản nhiên, một ngụm một ngụm thiển uống.

Nắm tiểu bát đi vào Túy Tiên lâu, tứ gia vừa lên lầu hai, khi thấy thiếu niên ngồi bên cửa sổ ngẩn người, liền khóe miệng không khỏi co rút, chờ nhìn kỹ, bên người không có ai?!

Vì thế, cái này đau đầu nha.

Sáng sớm hôm nay hắn đi hộ bộ báo danh rồi a! Hoàng a mã lần này còn đem ngoại vụ tỉnh cũng ném cho hắn! Gia chỉ còn lại rất ít thời gian quý báu để cùng ở với tiểu bát thôi nha!

Tiểu bát chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi “Tứ ca, nhị ca sao lại đi một mình? Chúng ta nên đi qua hay không?” Trong lòng tiểu bát rất do dự, tâm tình nhị ca gần đây không tốt, hắn biết, làm đệ đệ xưa nay nhu thuận lanh lợi, nhị ca lại rất đau hắn, chính là, chính là, tứ ca thật vất vả mới trở lại, hơn nữa tứ ca luôn luôn bề bộn nhiều việc, thời gian bồi hắn đã ít lại thành rất ít  …… Hôm nay hắn muốn cùng tứ ca ở cùng một ngày…..

Tứ gia nhìn trong mắt tiểu bát rõ ràng có do dự cùng bối rối, lại nhìn thân ảnh cô đơn của Thái tử gia bên cửa sổ, thở dài “Qua ân cần thăm hỏi một chút đi.” Tốt xấu gì cũng đã thấy, có thể làm bộ như nhìn không tới sao? Hơn nữa, rõ ràng vị Thái tử gia này hình như thật sự có việc.

“Nhị ca!” Tiểu bát nhu thuận đánh thanh tiếp đón.

“Nhị ca!” Tứ gia cũng chắp tay đánh thanh tiếp đón.

Lấy lại tinh thần, Thái tử gia quay đầu, vừa thấy tứ gia cùng tiểu bát, mặt mày nhất loan, tầm mắt đặt ở hai tay gắt gao nắm của hai người rồi chuyển dời, liền cười “Đi chơi sao?”

“Ân, sớm nay tứ ca đã đi hộ bộ báo danh, tiểu bát liền lôi kéo tứ ca đi ra ngoài chơi.” Tiểu bát dẫn đầu mở miệng, tuy nói là tứ ca lôi kéo hắn đi ra, bất quá, hình tượng tứ ca nghiêm túc còn bảo thủ công chính nhất định phải giữ gìn hảo nha! Đó chính là chiêu bài của tứ ca, về phần bộ dạng khác của tứ ca, tỷ như nói lòng dạ hẹp hòi nha, dùng khuôn mặt đứng đắn dọa người nha, thích dài dòng lải nhải…….. Đó là của riêng tiểu bát đó nga!

Thái tử gia vừa nghe, quét tứ gia mặt than một cái, trong lòng buồn cười, khẳng định là lão tứ lôi kéo tiểu bát đi ra, tiểu bát lúc này còn chưa thông suốt đâu. Tuy nói rất muốn chọc ghẹo, nhưng hôm nay thật sự không có tâm tình, vì thế phất tay “Tốt lắm, các ngươi đi chơi đi.”

Tứ gia cùng tiểu bát vừa nghe, trong lòng đều nhất thời buông lỏng, nhìn thấy Thái tử gia có một mình, tiểu bát liền có chút lo lắng, tứ gia nhìn Thái tử gia cười nhàn nhạt cùng thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra cái gì, nhưng rõ ràng tâm tình không quá vui vẻ, liền gật đầu nói “Vậy đệ đệ không quấy rầy nhị ca.” Dừng một chút, còn nói thêm “Nhị ca, đệ đệ lưu lại vài nô tài hầu hạ ca ca nhé.”

Thái tử gia cười, khóe miệng có chút trào phúng “Ngươi đừng lo lắng, ngươi thực nghĩ rằng gia có thể đi một mình ra khỏi Tử Cấm thành sao?” Không có hoàng a mã ngầm đồng ý, hắn sợ là ngay cả Thừa Kiền cung đều đi ra không được.

Tứ gia vừa nghe, có chút sửng sốt. Lời này có ý gì?

“Hoàng a mã phái người đi theo gia đó. Ngươi yên tâm, cùng tiểu bát đi chơi đi.” Thái tử gia phất tay.

Tầm mắt tứ gia hơi hơi quét bốn phía, vẫn không thấy gì, nhưng Thái tử gia nói như vậy thì chắc chắn có đạo lý. Chính là lời này sao nghe thực kì quái, giống như hoàng a mã cầm giữ tự do của Thái tử gia vậy?

Bất quá, tứ gia cũng không nghĩ nhiều, liền mang theo tiểu bát cung kính cáo từ, xoay người ly khai Túy Tiên lâu.

Đợi tứ gia cùng tiểu bát rời đi sau, Thái tử gia chậm rãi buông chén rượu, lạnh giọng mở miệng “Gia muốn đợi một người, an bài cho gia một phòng!”

Đợi vào tới phòng, Thái tử gia vẫy lui những hạ nhân đang muốn tiến lên hầu hạ, mới buông xuống vẻ mặt bình tĩnh, có chút suy sụp dựa vào trên tháp. Lăng lăng nhìn nóc nhà đến ngẩn người.

Nhớ tới tranh chấp tối hôm qua, hắn liền đau đầu.

Ba ngày trước, đã không còn rối rắm, liền tính toán thuận theo tự nhiên, phá bình phá suất cùng hoàng a mã ở chung, vốn thực vui vẻ thực an tâm thực thỏa mãn, có lẽ là bởi vì biết tâm ý hoàng a mã, cái loại lo lắng đề phòng sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ ở dĩ vãng đã không có, cùng hoàng a mã ở chung càng tự nhiên cũng càng tùy ý.

Trừ bỏ, buổi tối luôn bị hôn môi …..

Khụ khụ, thiên đề nha  .

Mà tối hôm qua, nguyên nhân tranh chấp là Tiểu Tốt Tử cùng Nạp Lan Minh Châu. Chính sự hắn cũng không tham dự, hoàng a mã tuy rằng thường xuyên cùng hắn bàn luận  nhưng hắn tận lực không tham dự. Dĩ vãng là sợ hãi bản thân tham dự quá nhiều sẽ lại lần nữa bước theo lối mòn kiếp trước, kiếp này, hắn đã hạ quyết tâm, làm một “Phế vật Thái tử ”!

Mặc dù cùng hoàng a mã thành cái dạng này, hắn cũng không muốn tham dự, không cần phải … đương nhiên, cho ý kiến thì không thành vấn đề, chỉ cần có lợi cho phát triển của Đại Thanh là được.

Chính là, khi mình cố ý tránh, thậm chí, ngay cả chuyện Tiểu Tốt Tử hắn đều bức bản thân không thèm nghĩ nữa. Hoàng a mã vẫn đột nhiên đề cập.

“Tiểu Tốt Tử đã chết. Nạp Lan Minh Châu sớm mai sẽ bị áp giải vào cung.” Hoàng a mã nói xong, ngữ khí thực bình thản.

Hắn lúc ấy liền ngây ngẩn cả người.

“Bảo Thành, ngươi cũng biết đi. Một năm trước Tiểu Tốt Tử vì Dận Tộ làm việc, lần này, ngươi cùng Dận Đường gặp mặt, chính là hắn tiết lộ hành tung.”

“Ta biết, hắn từ chỗ Tiểu Thuận Tử hỏi thăm hành tung của ta.” Hắn áp lực thanh âm, loại chuyện bị phản bội này, hắn cũng không phải chưa gặp qua! Chính là, hắn chậm rãi mở miệng, đồng thời, gạt đi cánh tay hoàng a mã đang vươn ra muốn ôm lấy hắn “A mã, hắn chưa bao giờ hướng Dận Tộ nói qua a mã sủng ái Bảo Thành, hắn vẫn đều không làm chuyện chân chính thương tổn ta a, a mã, hắn là người Thừa Kiền cung! Vì sao không giao cho ta xử trí?!”

Hoàng a mã lại cười lạnh.

“Hắn không nói, đó là bởi vì hắn biết, nếu hắn dám tiết lộ một chữ, hắn phải chết! Trước kia hắn không dám thương tổn ngươi, đó là bởi vì hắn không có cơ hội!”

“Vậy cũng nên giao cho ta xử trí đi! A mã! Ta không phải tiểu hài tử! Ta không phải phi tử mà ngài sủng hạnh, ta là a ca của Đại Thanh! Ta không phải tiểu điểu do ngài dưỡng! Vì sao chuyện gì cũng là ngài quyết định giùm ta!? Vì cái gì ngài luôn an bài nhãn tuyến bên cạnh ta?! Trong Thừa Kiền cung này, không phải nhãn tuyến của ngài chỉ có Bích Châu, Tiểu Tốt Tử, Tiểu Thuận tử, có phải ngài muốn đem bọn họ giết hết thì ngài mới an tâm hay không!” Hắn phẫn nộ gào thét, thuận tay đánh nghiêng đồ vật trên bàn, lại nhìn thấy thần sắc hoàng a mã biến đổi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật vỡ vụn trên mặt đất, hắn ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện, đồ vật mà hắn thuận tay đánh nghiêng, có một đôi búp bê thủy tinh do hoàng a mã tự tay sai nội vụ phủ đặc chế, hôm nay đến đưa cho hắn.

Nhìn sắc mặt hoàng a mã đột nhiên xanh mét cùng tay nắm chặt, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, những câu hắn vừa nói cùng hoàng a mã đều là những câu làm tổn thương tâm ý. Nhưng hắn không muốn thu hồi, không muốn giải thích, càng không thừa nhận bản thân sai lầm rồi, hắn đúng! Ngạch……. Nếu nói có sai, cũng chỉ là hắn không nên đánh vỡ đôi búp bê thủy tinh kia …..

Hiện giờ, hồi tưởng tới tối qua, kỳ thật, không tính là tranh chấp đi. Hoàng a mã cũng chưa nói gì, cuối cùng, hoàng a mã chỉ mạnh mẽ xoay người rời đi, thật giống như chuyện trước kia khi hắn đòi xuất cung, chính là, bất đồng chính là, lần trước, cuối cùng hoàng a mã vẫn đến bên hắn lúc nửa đêm, nhưng tối hôm qua, hắn đợi một đêm, hoàng a mã đều không đến…….

Phải đi sủng hạnh nữ nhân sao? Hắn trong lòng cười lạnh.

Cho nên, hắn thật sự thật sự chán ghét quan hệ hiện tại của hắn cùng hoàng a mã, nếu, không phải loại quan hệ này, như vậy hiện tại hắn sẽ không cần suy nghĩ điều gì? Hắn có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, bị giám thị thì cứ bị giám thị, nửa quyển cấm thì nửa quyển cấm, hoàng a mã muốn đem hắn dưỡng thành cái gì cũng không sao …….

Chỉ cần không cần, thì thành cái gì cũng không sao.

Rất thỏa mái, thật tốt.

Thừa Kiền cung làm cho hắn hít thở không thông, sáng sớm dậy, nghe thấy bên ngoài các cung nữ nói thầm rằng hoàng thượng tối hôm qua đi Vĩnh Phúc cung, loại không khí hít thở không thông này càng sâu, vì thế, hắn thay y phục hàng ngày, liền đi ra Tử Cẩm Thành. Dọc theo đường đi, cũng không có ai tới chít chít méo méo?

Hắn liền biết, hoàng a mã nhất định biết hắn đã xuất cung hoặc là nói hoàng a mã sớm đã đoán được?

Hừ, không sao cả! Có ám vệ cũng không sao cả!

Gia hôm nay chính là muốn xuất cung! Xuất cung sau, muốn đi địa phương ít người, thậm chí ác liệt nghĩ muốn chạy đến nơi không có người nào mà phát tác? Nhưng nhìn thấy vài người rõ ràng đi theo mình từ lúc rời khỏi Tử Cấm thành sau, do dự một chút, vẫn đi vào Túy Tiên lâu, sau đó, hắn nghe thấy thanh âm thở phào nhẹ nhõm của những người đi sau hắn .

Ghé vào trên bàn gần gáp, hắn trầm tư.

Tiểu Tốt Tử đã chết, Tiểu Thuận Tử thì sao? Ngày đó khi hắn bị đâm, Tiểu Thuận Tử liền quỳ trước mặt hắn khóc lóc nói ra chuyện của Tiểu Tốt Tử. Hắn răn dạy một phen, nhưng không trách phạt, cũng ám chỉ Tiểu Thuận Tử, sau khi hoàng a mã trở về thì Tiểu Tốt Tử sẽ không sao. Chính là, hiện tại sợ là đành lỡ hẹn đi.

Nên làm cái gì bây giờ đâu? Tìm Cố Hỉ?

Sợ đến lúc đó sẽ liên lụy Cố Hỉ.

Nhu nhu cái trán, thực đau, chết tiệt, tuy nói cũng nghĩ tới nếu làm “Phế vật Thái tử ” không quyền lực sẽ thực phiền toái, cũng không nghĩ rằng không làm cũng thực sự quá phiền toái.

Cười khổ, hoặc là, bị giám thị bị nửa quyển cấm, chính mình thật sự vô dụng sao?

Nếu không bị giám thị, không có nửa quyển cấm như bây giờ, hắn vẫn là phế vật Thái tử, hắn có một ngàn phương pháp cứu Tiểu Thuận Tử ra!

Nhưng vấn đề là bị giám thị nha, cái gì thủ đoạn, cái gì phương pháp, đều trốn không qua tầm mắt hoàng a mã!

Than nhẹ một mạch, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Cố gắng nghĩ nên tránh cái giám thị này thế nào, sau đó tiếp theo phải làm như thế nào, đang cố gắng nghĩ, thứ gì đó ôn ôn mềm mêm bỗng nhiên dừng ở trên trán hắn.

Theo bản năng, ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt người nào đó thản nhiên nhìn hắn, không còn là vẻ mặt của tối hôm qua tranh chấp.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhớ tới tối hôm qua không thoải mái, đặc biệt tối hôm qua hắn đợi một đêm, vì thế, có chút tức giận quay đầu đi, chính là, thân mình mới vừa động, đã bị cường thế kéo vào trong ngực, tiếp theo là hôn môi mãnh liệt làm cho người ta thở không nổi, không thể tránh né.

“Đủ rồi!!!” Vô lực xụi lơ trong ngực, nhưng cũng phát giác, cái hôn của đối phương lại rơi xuống xương quai xanh của hắn, mà quần áo của hắn cũng không biết khi nào thì hỗn độn, hắn luống cuống, vì thế, vội vàng mở miệng, lại phát hiện thanh âm của mình thế nhưng mang theo mị ý nhuyễn miên.

Đủ rồi ? Khuôn mặt Khang Hi đế không chút thay đổi vuốt ve đôi môi của hài tử trong ngực mình vì bị hắn hôn mà thêm phần mị hoặc, hắn vĩnh viễn không đủ……..

Đột nhiên, ôm lấy, gạt đổ mọi thứ trên bản, thanh âm loảng xoảng một tiếng, dọa Thái tử gia nhảy dựng, theo bản năng hướng đại môn nhìn lại, lại phát hiện rất im lặng.

“Nơi này là địa phương của ta, ngươi cho là sẽ có ai dám tiến vào?” Thanh âm mất tiếng thản nhiên nói, đem Thái tử gia phóng tới trên tháp, động thủ sửa sang lại quần áo hỗn độn của Thái tử gia, một mặt điều tức hô hấp bản thân, bình ổn dục vọng cuồn cuộn trong lòng vì chữ “Đủ rồi” mà càng thêm kêu gào.

Thái tử gia cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang sửa sang lại quần áo cho mình, thật to, thon dài, hơi chai sạn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt hoàng a mã thực bình tĩnh, nhưng đuôi lông mày đã che dấu không được mỏi mệt.

“Không tức giận hoàng a mã chứ?” Khang Hi đế đem Thái tử gia ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi, thấp giọng hỏi. Nhu thuận như vậy để hắn ôm? Xem ra, để cho Bảo Thành tự bình tĩnh thực tốt.

Sinh khí hữu dụng sao? Thái tử gia quay đầu chôn vào bả vai Khang Hi đế, sinh khí, ngươi sẽ không giám thị tiếp sao  ? Sinh khí, ngươi về sau sẽ không làm như vậy nữa sao?

Thực sinh khí, lửa giận cùng buồn bực đầy ngập nhưng khi nhìn hoàng a mã, tức giận cũng không tự chủ tiêu hơn phân nửa, chỉ là, trong lòng vẫn có chút khó chịu, đặc biệt, tối hôm qua, tên a mã hỗn đản này thực sự đi Vĩnh Phúc cung qua đêm sao???

“Bảo Thành?” Khang Hi đế có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch vuốt ve mái tóc của người đang chôn trong bả vai hắn, Thái tử gia hờn dỗi không chịu nhìn thẳng hắn đây, trong lòng than nhẹ, rốt cuộc, là cho tới nay chính mình thực quá phận, giám thị, nửa quyển cấm, làm cho tất cả sinh hoạt của hài tử này đều bị mình biết đến, lại cường thế thay hài tử này làm ra tất cả quyết định.

Hắn thấy thực may mắn vì hài tử này xưa nay thích thanh tĩnh, nếu không, sẽ càng làm ầm ĩ đi?

Nhưng làm ầm ĩ cũng không có biện pháp, sinh khí cũng không có biện pháp, sinh mệnh của Bảo Thành là hắn cho, nhân sinh của Bảo Thành đương nhiên cũng phải thuộc về hắn, hết thảy của Bảo Thành đều phải để hắn nắm giữ!

“A mã sẽ không xin lỗi.”

“Bảo Thành cũng sẽ không xin lỗi.”

Cơ hồ đồng thời, yên lặng sau một lúc lâu, hai người mở miệng.

Vừa nghe đối phương, hai người đều có chút ngạc nhiên, lập tức, Thái tử gia tức giận, Khang Hi đế nở nụ cười.

Nâng lên khuôn mặt Thái tử gia, nhìn gương mặt thanh tú lại nho nhã có điểm giống mình rồi lại hoàn toàn bất đồng, Khang Hi đế ôn nhu sủng nịch cười, nhẹ nhàng hôn lên, trằn trọc lặp lại, quyến luyến nan xá.

“Vậy, chúng ta cho qua việc này nhé. Bảo Thành?” Thật vất vả mới bức bản thân buông ra, Khang Hi đế nhẹ nhàng hôn trán Thái tử gia, trầm thấp ôn nhu nói.

“…… Thả Tiểu Thuận Tử, còn có, Nạp Lan Minh Châu…….” Thái tử gia cố chấp nhìn chằm chằm Khang Hi đế.

“Hảo.”

Khang Hi đế thoáng nghĩ ngợi, liền đáp ứng.

Thái tử gia nhẹ nhàng thở ra, lại tựa đầu vào trong ngực Khang Hi đế, cọ cọ “Buồn ngủ.”

“Ân, ngủ đi.”

Nhìn đôi mắt Thái tử gia nhàn nhạt hắc sắc, Khang Hi đế hơi hơi gợi lên khóe miệng, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, hài tử này sợ là đợi mình cả đêm đi.

————————————————————————

Tác phủ, lúc này, cực kỳ nặng nề.

Trong thư phòng. Tác Ngạch Đồ căm tức nhìn người quật cường đứng ở trước mặt hắn, Cách Nhĩ Phân ngẩng cao đầu, trong lòng vừa tức vừa vội “Ngươi nói lại lần nữa xem!”

“Nhi tử không cưới thê!” Cách Nhĩ Phân trừng mắt, không chút nào sợ hãi.

Tác Ngạch Đồ tức giận cầm lấy nghiên mực trên bàn ném xuống “Hảo! Ngươi có tiền đồ!! Hoàng thượng tứ hôn, ngươi cũng dám kháng chỉ?! Vì Nạp Lan Dung Nhược đi?! Ngươi nghe rõ đây! Chỉ cần lão đầu ta còn sống, ngươi vĩnh viễn đừng vọng tưởng!”

Sắc mặt Cách Nhĩ Phân trắng nhợt, lập tức trừng mắt “A mã! Đừng trách Dung Nhược được không?! Việc này, cùng hắn một chút quan hệ cũng không có!”

Tác Ngạch Đồ cười lạnh “Không có quan hệ gì?! Hừ! Ngươi cho a mã ngươi là người mù sao?! A! Để ta nói thẳng với ngươi đi! Nạp Lan Minh Châu, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho hắn! Nạp Lan Dung Nhược, ta cũng sẽ không cho hắn sống khá giả!”

“A mã!!” Cách Nhĩ Phân luống cuống “A mã! Nhi tử không muốn thành hôn lập thê không phải do hắn!”

“Vậy ngươi chuẩn bị thành hôn cho ta!” Tác Ngạch Đồ mắt lạnh nói.

Vẻ mặt Cách Nhĩ Phân thống khổ “A mã! Đừng bức nhi tử được không?”

“Nghe, ngươi nếu thú thê, a mã đáp ứng ngươi, chỉ cần a mã còn sống một ngày, A mã liền bảo đảm Nạp Lan Dung Nhược hắn bình an vô sự! Bằng không, hừ, chính ngươi suy nghĩ đi!” Dứt lời, Tác Ngạch Đồ liền cười lạnh ly khai thư phòng.

Lưu lại Cách Nhĩ Phân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lăng lăng ngẩn người, miệng thấp gọi “Hồ ly, ta nên làm gì bây giờ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play