Thái hoàng thái hậu chỉ có một ý chỉ trọng điểm: Vật phẩm có thể mặc kệ, nhưng nữ nhân nhất định phải đưa!
Vì thế, tứ phi sầu a sầu a sầu a……
Ngay tại lúc phát sầu hết sức, tứ gia nắm tay tiểu bát vội tới thỉnh an ngạch nương, thuận tiện nhìn thập tam bánh bao cùng thập tứ bánh bao.
Hai bánh bao còn chưa thấy, liền thấy ngạch nương nhà mình cùng Nghi phi nương nương sầu mi khổ kiểm.
Vì thế tứ gia nhướng mày, lãnh khí thẳng phát, là kẻ nào không có mắt làm cho ngạch nương của gia phát sầu?! Ân?
Đức phi thấy tứ gia, nhãn tình sáng lên, lập tức ngoắc, ý bảo tứ gia tiến lên.
Đức phi đối tài trí của hài tử nhà mình rất có tin tưởng, ở thời điểm lục a ca được sủng, khi phi tần khác tranh nhau lấy lòng Vĩnh Phúc cung, con của nàng ám chỉ nàng, nàng phải bình tĩnh, đừng trộn cùng.
Tuy rằng Đức phi cho tới nay đều thực bình tĩnh, cũng hy vọng có thể tiếp tục bình tĩnh đến cuối cùng, nhưng vì hài tử, bình tĩnh và những điều như thế đều là phù vân a, mặc kệ hài tử của nàng muốn cái vị trí kia hay không, ở thời điểm Thái tử gia bị hoàng thượng lãnh đạm, Đức phi vạn phần hy vọng hài tử nhà mình có thể thân cận Vĩnh Phúc cung, ít nhất về sau cũng thêm nhiều con đường nha, hai hài tử của nàng, còn có thập tam a ca nàng dưỡng trên danh nghĩa, cũng không thể so với các a ca khác, mẫu gia Đức phi nàng bạc nhược, thân phận nàng thấp kém, nàng lấy cái gì để duy trì cùng bảo hộ hài tử? Mỗi lần nghĩ vậy, trong lòng nàng đều ê ẩm.
Nhưng hài tử của nàng lại vẫn kiên trì như cũ, thân cận Thái tử, xem thường lục a ca.
Mà sự thật chứng minh, hài tử của nàng đúng.
Lục a ca bị hoàng thượng xử phạt, liên lụy Vĩnh Phúc cung cũng bị hàng phẩm cấp, đoạt đi quản sự quyền.
Thái tử gia lại vẫn như cũ lắc lư nơi nơi đi dạo………….
Lúc sau, nàng có thói quen nghe theo con nàng.
Lúc này, thấy nhi tử đến đây, Đức phi thật sự vui mừng, lòng tràn đầy hy vọng hài tử có thể có chủ ý tốt, Nghi phi lại vẫn có chút do dự, dù sao loại sự tình này mà để cho a ca biết thì không thích hợp.
Nhưng chuyện đến nước này cũng chỉ có thể nghe theo Đức phi. Cũng tin tưởng lời tứ a ca.
Thấy ánh mắt ám chỉ của ngạch nương nhà mình, vì thế tứ gia cúi đầu phân phó tiểu bát đi tìm hai bánh bao kia chơi trước.
Đợi nghe xong chuyện làm cho tứ phi rối rắm phát sầu sau, tứ gia trầm mặc.
Sau một lúc lâu, tứ gia mới đắn đo mở miệng “Ngạch nương, Nghi ngạch nương, nhi thần thật có một ý tưởng, không bằng trực tiếp nói thái độ thái hoàng thái hậu cho hoàng a mã, như thế nào?”
Nói thật, hắn cũng không hiểu được thái độ hoàng a mã đối Thái tử gia.
Nhưng vài năm nay, hắn cũng coi như thấy rõ ràng một chút, hoàng a mã đối Thái tử gia vẫn là coi trọng chiếu cố.
Chính là…….. Không cho Thái tử gia có nữ nhân…………….. Vì cái gì??
Quên đi, hiện tại trước giải quyết sự tình của ngạch nương rồi tính sau.
Sau đó, vài ngày sau, thái hoàng thái hậu tuyên triệu tứ phi, thản nhiên nói, sau này hết thảy sự tình của Thừa Kiền cung, tứ phi không cần hỏi đến.
Vì thế, trong lòng tứ phi đều chấn động, nhưng đều thông minh im miệng không nói một lời.
Đại Thanh đến nay, người quản sự nơi hậu cung không có quyền hỏi đến chỉ có một cung — Càn Thanh cung.
Hiện giờ tái thêm một cung — Thừa Kiền cung.
Sau đó, đương sự ở khi sự kiện bắt đầu đến khi sự kiện vào chung kết cũng không hề biết. Mỗi ngày đánh đánh tương du, đùa đùa bánh bao, xem JQ…..
———————————————————
Nói ngày ấy, Thái tử gia ở Vĩnh Hòa cung nhìn thập tam thập tứ tập đi rồi bị té ngã, đương nhiên, địa điểm này là Thái tử gia thiết kế, Thái tử gia nhìn hai bánh bao lăn qua lăn lại trên mặt đất, khi thì ôm nhau cấu véo.
Trong lòng nhịn không được lại miên man bất định: Trương Hoan nói, thập tam lang cùng đại tướng quân vương là thanh mai trúc mã, là yêu trong lòng mà khó mở miệng? Hay là hoan hỉ oan gia cầu không được? Đương lúc ở đệ nhất thế, gia rõ ràng nhớ rõ cảm tình bọn họ tốt lắm a. Đều là cùng nhau lớn lên, nhưng sau lại đối địch chứ???
Thập tứ cùng lão tứ cũng không đúng, chẳng lẽ bởi vì lão tứ cướp đi lực chú ý của thập tam, vì thế, thập tứ sinh đố kị rồi hận ??
Bất quá…… Hoan hỉ oan gia vẫn là cửu cửu thập thập???
Thái tử gia đang YY thú vị, tứ gia giống như vô tình mở miệng.
“Thái tử ca ca, năm nay đã mười ba đi?”
Thái tử gia lấy lại tinh thần, có chút ngạc nhiên nhìn tứ gia “Tiểu tứ, ngươi không sao chứ? Đều lớn như vậy, ngay cả mấy tuổi cũng sẽ không quên đi? Gia đều sắp mười bốn!” Bỗng để sát vào, thần bí hề hề mở miệng “Tiểu tứ nha, tuy nói tiểu bát thực đáng yêu, chính là trong lòng ngươi cũng không thể cả ngày đều chứa tiểu bát, liền đem các huynh đệ khác ném qua một bên nha. Ngươi xem ngươi xem, tiểu thập tam cũng sắp ba tuổi , ngươi cũng không cùng hắn chơi đùa ……….”
Tứ gia hắc tuyến. Ngón tay niết niết, trong lòng mặc niệm, hôm nay là xx năm xx tháng xx ngày……………
Thái tử gia thấy mặt mày tứ gia hơi hơi co rúm, trong lòng ha hả vui mừng.
Tứ gia yên lặng hít vào một hơi, mới chậm rãi mở miệng “Thái tử ca ca, nữ nhi của Qua Nhĩ Giai Đô Thống, nữ nhi của Bá Thạch Văn đều đã 12 tuổi rồi ………”
Thái tử gia hơi hơi nhướng mày, có ý tứ gì?
“Thái tử ca ca, mùa xuân năm nay dường như tới rất chậm…….” Tứ gia tiếp tục chậm rãi nói.
Ánh mắt nhìn hướng một bức tranh uyên ương trên tường, im lặng không nói.
Thái tử gia theo tầm mắt tứ gia thoáng nhìn, lập tức cười, hắn quay đầu nhìn về phía tứ gia, vẻ mặt có chút trêu đùa, nhưng ánh mắt cũng rất nghiêm túc: “Mùa xuân tới chậm cũng tốt a. Tiểu tứ, tiểu bát không thể mau lớn, ngươi phải có kiên nhẫn a.”
Tứ gia lại bị nghẹn. Xoay người đi hướng tiểu bát, trong lòng cắn răng, gia nhiều chuyện như thế làm cái gì?!
—————————————————————–
Nhìn tứ gia đi xa, Thái tử gia mới thu hồi tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía bức tranh uyên ương.
Nhớ tới, khi ở đệ nhất thế, Thái tử phi tự tay tú uyên ương đồ……..
Trong đêm động phòng hoa chúc, cô nương xinh đẹp hồn nhiên lòng mang khát khao hạnh phúc, lại ở trong Hàm An cung phí thời gian của nàng, nhưng mặc dù như vậy, vẫn ở trong ngực hắn nhắm mắt lại, tươi cười vẫn hạnh phúc thỏa mãn như vậy.
Nàng nói cái gì nhỉ?
“Gia, nô tì bất hối……..”
Lại nghĩ tới ở đệ nhị thế, cô bé toàn tâm toàn ý yêu hắn, thường vào khi trời chiều buông xuống tới thăm hắn, đưa cho hắn một cái khăn thêu, cô bé nói là đó là kiểu thêu đang thịnh hàng, trên khăn thêu, có đôi uyên ương.
Lúc ấy, hắn đã sắp không sống được bao lâu .
Nhưng cô bé lại nói thế nào nhỉ ?
“Trương Anh, em không hối hận.”
Trời vào hạ đầy ráng màu, Thái tử gia chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước cửa Hàm An cung.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại hắn đến Hàm An cung, nơi này có một chuyện làm hắn tối tuyệt vọng, không muốn nhớ lại.
Không dám chạm đến chính là áy náy nửa đời của một người nam nhân đối một người nữ nhân.
Hắn đem một nữ nhân nghênh khỏi kiệu hoa, lại không thể cầm tay cùng nữ nhân này nửa đời hạnh phúc.
Hoan Hoan nói, có vài cô gái không mong muốn nhiều, chỉ cần một người đàn ông giành cho nửa trái tim
Hắn nghĩ, Thái tử phi chính là một cô nương toàn tâm toàn ý yêu hắn.
Nhưng vấn đề là, trong lòng hắn hiện tại chứa giang sơn Đại Thanh, hoàng a mã hắn, các huynh đệ hắn.
Nếu không thể cho hạnh phúc, vậy đừng đem nàng mang ra kiệu hoa.
Cho nên, thế này, hoàng a mã đối hôn sự của hắn bảo trì trầm mặc, hắn cũng giả câm vờ điếc.
Chấp thủ bán sinh, là thứ rất nặng nề .
……………….
———————————————————————————————–
Trong Càn Thanh cung, Khang Hi đế buông ngự bút trong tay, giương mắt“Thái tử đi Hàm An cung?”
Cố Hỉ khom người, thấp giọng bẩm báo “ Hồi hoàng thượng, Thái tử điện hạ chỉ đứng ở ngoài cửa cung Hàm An một hồi trở về Thừa Kiền cung ……..”
“Thái tử trước đã tới Vĩnh Hòa cung?” Khang Hi đế thản nhiên hỏi.
Cố Hỉ tiếp tục khom người cúi đầu “Hồi hoàng thượng, đúng vậy.”
Khang Hi đế đắn đo một hồi, mới cầm lấy một quyển tấu chương lục sắc, mở ra vừa thấy, tùy ý ném đến một bên, lại tìm kiếm một hồi mới cầm lấy một quyển tấu chương lục sắc khác, mới chăm chú xem.
Khang Hi đế nhìn chằm chằm tấu chương trong tay, sau một lúc lâu, khóe miệng vi câu, đôi mắt bán mị, mùa xuân? Nữ nhi Đô Thống của Bá Thạch Văn, sao?
Khép lại tấu chương, ngón tay gõ gõ ngự án, lẩm bẩm “Lão tứ năm nay cũng mười một tuổi đi…………..”
Cố Hỉ cúi đầu, trong lòng có chút hiểu rõ, tứ a ca phải bi thúc rồi ….
Nhưng tiếp theo “Cố Hỉ, truyền ý chỉ cho Huệ phi, đem nữ nhi tài tử Đô Thống của Bá Thạch Văn lưu lại.”
Cố Hỉ cái này mê mộng. Hoàng thượng, ngài đây là muốn làm cái gì???
Đi ra Càn Thanh cung, tiểu nhân trong lòng Cố Hỉ công công nhìn trời, quả nhiên,boss vẫn làm cho người ta khó đoán ……..
Trên long kị, ngón tay Khang Hi đế gõ nhẹ ngự án, trong lòng cân nhắc, Hàm An cung? Bảo Thành đi Hàm An cung làm cái gì? Một tòa cung điện không cần dùng vứt đó mà thôi, hơn nữa vị trí còn hẻo lánh như vậy………..
—————————————————————–
Chấm dứt một ngày phê duyệt tấu chương, Khang Hi đế có chút mệt mỏi nhu nhu cái trán.
Cố Hỉ thấy thế, nhẹ bước lên trước, dựa theo phân phó của Thái tử gia dùng ôn thủy cùng một ít thuốc đông y rồi nhúng khăn tay vào.
Khang Hi đế tiếp nhận, đặt tay lên trên khăn ấm, dấu đi bực bội trong mắt, Bảo Thành một chút cũng chưa hiển lộ thái độ cùng sự để ý của hắn với hôn sự, hoàng tổ mẫu đều vì hắn sốt ruột, hắn lại vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng mình, nhưng cũng bực bội.
Xoa xoa khăn ấm, mặt mày hơi hơi mở ra, là năm năm trước Bảo Thành làm cho mình.
Đây là việc đầu tiên Bảo Thành làm cho hắn, tuy rằng năm năm nay làm rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn thích khăn ấm này nhất ….
Bảo Thành không thích nói lời dễ nghe, chi dù mình sinh khí, tức giận, hắn cũng chỉ đứng ở một bên không nói một lời…….
Bảo Thành chỉ biết yên lặng làm một ít sự tình nhỏ, giống một khối khăn ấm như thế, như bóp vai cho hắn, nói vài chuyện thú vị trong cung làm hắn vui vẻ …….
Rất nhỏ, rất nhỏ, cơ hồ bé nhỏ không đáng kể, chính là lại làm cho hắn thực thỏa mãn.
Buông khăn ấm, cử chỉ mềm nhẹ để vào đĩa do Cố Hỉ trình lên “Mấy cái khăn cũ rồi thì để vào phòng ngủ cho trẫm.” Lập tức đứng lên, đối Cố Hỉ thản nhiên mở miệng “Đi Thừa Kiền cung.”
—————————————————————————
Trong Thừa Kiền cung, Thái tử gia tựa vào trên tháp nhìn quyển sách do tiểu tam gần nhất đang trong thời kì trưởng thành bộc phát viết ra, chuyện xưa thực rõ ràng bắt chước Thái tử gia “Một bổn tiểu tử như thế nào lớn dần thành đại hiệp biến dị sử”, nhưng nội dung này lại là một bổn tiểu tử cùng bảy mỹ nhân làm thế nào lái một còn thuyền đến Đảo Đào Hoa ……. Trong đó bổn tiểu tử tốt đẹp thế nào ……….
Thái tử gia trong lòng than nhẹ, này có thể sánh bằng QD mà Nhạc Nhạc thích nhất!
Thái tử gia lo lắng, có nên đưa quyển sách này cho đại ca hay không………
Tin tưởng biểu tình đại ca nhất định thực phấn khích……
Khi đang nhìn trời YY, một bàn tay to ấm áp chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve hai má, bởi vì thói quen, bởi vì rất quen thuộc, người mềm nhẹ vuốt ve mình như thế, khắp thiên hạ sợ cũng chỉ có người này, cho nên, Thái tử gia ngẩng đầu, sáng lạn cười.
Một tầng ánh nắng chiều rọi vào hai má làm hai má thêm một phần nhu hòa ấm áp.
Đôi mắt Khang Hi đế thâm trầm lại tối sầm vài phần, bên miệng chậm rãi gợi lên tươi cười, ôn nhu cùng sủng nịch nhìn Thái tử gia “Bảo Thành, vừa mới suy nghĩ cái gì?”
Thái tử gia cười, dịch dịch chỗ ngồi, để cho Khang Hi đế ngồi xuống, mới đưa ‘sách’ trong tay cho Khang Hi đế “A mã, nhìn xem.”
Khang Hi đế tiếp nhận, lật mấy trang đầu, khóe miệng tươi cười sâu vài phần “Dận Chỉ viết?” Lập tức buông, giương mắt nhìn về phía Thái tử gia cười đến hết sức quỷ dị, có chút bất đắc dĩ sủng nịch cười “ Bảo Thành muốn đem quyển sách cho Dận Nghị sao?”
Trên mặt Thái tử gia cười hắc hắc, quay đầu, không nói gì rơi lệ, lại đoán trúng………………
Lần trước cũng đúng …….
Thái tử gia 囧, dù luân hồi tam thế thì trí mưu cũng so không được với hoàng a mã, mỗi lần đều bị đoán trúng tâm tư……….. tiểu nhân trong lòng Thái tử gia ngồi chồm hổm ở giữa họa quyển ………
Khang Hi đế có chút bất đắc dĩ, nhớ tới khi đó ở Càn Thanh cung chính mình nói cho Bảo Thành biết, Dận Nghị đối Dận Chỉ có tâm tư khác, còn lo lắng Bảo Thành sẽ có phản cảm chán ghét, khi đó, mình lo lắng, thật sự rất nhiều.
Bảo Thành ba ngày hai ngày liền lấy lấy Dận Chỉ chọc ghẹo Dận Nghị ………..
Hiện tại chỉ sợ còn thêm một Dận Chân đi.
Nhớ tới Dận Chân nói cùng Bảo Thành, đôi mắt Khang Hi đế chợt lóe.
“Đúng rồi, a mã, tiểu tứ gần nhất nói với ta hắn thực nhàm chán, ngài xem có cái gì … có điểm thỏa mái, để cho hắn đi làm đi ……..” Thái tử gia rất là hảo tâm đề nghị nói, trên mặt tươi cười hơn phân gian trá.
Đôi mắt Khang Hi đế hiện lên một tia tinh quang, hơi hơi ôm lấy Thái tử gia, cúi đầu cười hỏi “Sao thế? Dận Chân đắc tội ngươi? Lần trước a mã cho Dận Chỉ làm việc, ngươi nói Dận Chỉ quá nhỏ, như thế nào? Lúc này Dận Chân không nhỏ sao?”
Thái tử gia dựa vào, tươi cười sáng lạn “A mã, ngài cũng không phải không biết, tiểu tam kém xa tiểu tứ!”
Vậy cũng đúng ………..
Khang Hi đế khẽ gật đầu.
Thấy Khang Hi đế gật đầu, Thái tử gia trong lòng đắc ý, hừ, muốn tránh ở một bên xem diễn sao? Hắc hắc, lão tứ, lần này gia xem ngươi còn trốn như thế nào?!
————————————————————————
Khi đi ngủ, Khang Hi đế bỗng nhiên không chút để ý mở miệng “Bảo Thành hôm nay đi Hàm An cung sao?”
Thái tử gia đang cố hướng mình vào sâu trong chăn, dạ một tiếng sau, trong lòng khinh bỉ, một ngày tung tích của gia ngài không phải đều biết sao?
Khinh bỉ! Khinh bỉ!…….. Khinh bỉ, bỗng nhiên rối rắm, vì sao gia bị hành vi giám thị như thế lại tạo thành thói quen?!
Này cũng không phải là tác phong Thái tử gia nha.
Chẳng lẽ là bởi vì Khang Hi đế giám thị quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư, lý do lại đường đường chính chính sao?
Lúc ấy, Khang Hi đế là nói như thế này ~~~~~~~~~
“A mã muốn biết nhiều hơn về Bảo Thành, a mã sợ hãi, nếu trong cung có kẻ không có mắt làm tổn thương Bảo Thành thì sao?”
“Huống chi……. Bảo Thành biết có giám thị, cũng coi như giám thị sao?”
“…………” Thái tử gia nhìn trời, đã có thể tính như vậy, gia cũng không nên dễ dàng liền thỏa hiệp như vậy a a a???
“Bảo Thành thực thích Hàm An cung?” Khang Hi đế một bên thản nhiên hỏi một bên đem chăn dịch dịch, lại đem Thái tử gia kéo đi lại đây, chặt chẽ ôm.
Thái tử gia hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đem rối rắm trong đầu đóng gói ném ra, lại theo thói quen ôm bên hông Khang Hi đế, bĩu môi “A mã, ngài hỏi rõ ràng như thế a!”
Khang Hi đế trầm thấp cười“A mã chỉ tò mò………” Hắn đâu chỉ tò mò? Hắn ngay cả một chút ít nghi hoặc đều không chấp nhận được.
Hắn phải biết rằng tất cả về hài tử trong ngực hắn này.
Thái tử gia ngáp một cái thật dài, có chút buồn ngủ mở miệng “Không thực thích, chỉ là hôm nay đi dạo liền lạc qua đó ……….. A mã, địa phương kia không dùng thật đúng là đáng tiếc……….” Nói xong lời cuối cùng, Thái tử gia đã muốn chìm vào giấc ngủ …..
Khang Hi đế có chút bất đắc dĩ. Cúi đầu hôn trán Thái tử gia………..
———————————————————
Trong Từ Hòa cung, hỏa đăng chưa tắt.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở trên tháp chuyển phật châu, suy nghĩ lại quay lại ngày ấy hoàng thượng đến Từ Hòa cung thỉnh an, bỗng nhiên nhắc tới ………
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi sẽ tự tuyển phi cho Bảo Thành……….”
“Nga? Hoàng thượng tuyển ai vậy?”
“Trước mắt……. Còn chưa định được……..”
“Phải không?”
“Hoàng tổ mẫu, thân mình Bảo Thành ngài cũng biết……. Trẫm sở dĩ không muốn nói tới chuyện tuyển phi, cũng là vì Bảo Thành lo lắng, dù sao Bảo Thành hắn…… Con nối dòng gian nan……..”
“Vậy, ý tứ hoàng thượng là……….”
“Chỉ cần nữ nhân có thể cẩn thận hiền đức, chiếu cố hảo Bảo Thành, mặt khác, cũng không cần tất yếu lo lắng nhiều lắm………. Hoàng tổ mẫu nghĩ sao?”
………….
“Cẩn thận hiền đức?” Thái hoàng thái hậu lầm bầm lầu bầu “Cái gì mới tính là cẩn thận? Cái gì mới tính hiền đức?”
Tô Ma Lạp Cô bưng bát trà tiến lên, nghe thấy thái hoàng thái hậu lầm bầm lầu bầu, nhịn không được mở miệng, là thị nữ đi theo thái hoàng thái hậu nhiều năm, hiện giờ là mama tối đủ uy vọng ở Tử Cấm thành, nàng vẫn có tư cách này.
“Thái hoàng thái hậu, theo nô tỳ xem, ý tưởng hoàng thượng là tốt………..” Tô Ma Lạp Cô do dự một chút, lại thấp giọng mở miệng nói “Nô tỳ nghĩ đến, hoàng thượng có thể sẽ chọn một nữ nhân khó sinh con …….”
Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu, trong lòng cân nhắc, có lẽ như vậy đối Bảo Thành cũng tốt. Dù sao Thái tử gia về sau nếu không có con nối dòng, cũng có thể đổ lên trên người nhà gái, đối hoàng gia, đối thể diện Thái tử gia cũng là một loại bảo hộ………
Chỉ mong hoàng thượng chọn nữ nhân có thể chiếu cố hảo Bảo Thành……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT