*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Đi đến đâu cũng không rời được 9, 6 triệu km2 này. Tôi rời núi hướng về phía Nam, tôi quen thuộc vùng phía Nam hơn.
Bán mất con ngựa, mò mẫm đi được hai ngày. Đến chiều ngày thứ ba trời xối một trận mưa, lại ăn bậy bạ chi đó, đến tối dạ dày biểu tình, sốt cao, cái thân công tử này quả nhiên không dùng được.
Hại ông đây chỉ có thể nằm trong miếu đổ nát chờ chết.
Cũng chẳng biết mặc quần áo ướt sũng nằm ngủ mơ màng bao lâu, trong đêm lại có thêm người nữa đến trú mưa.
Cậu ta thật rất chăm chỉ, vừa vào miếu đã tìm cỏ khô ở khắp nơi để nhóm lửa, thấy tôi nằm như chó chết trên án thờ giương mắt nhìn cậu ta, thì cười hì hì, ôm quyền nói, “Huynh đài, người giang hồ có lễ.”
Tôi cũng miễn cưỡng cười cười, “Huynh đài, người sắp chết cũng có lễ.”
Cậu ta lại lôi ra một cái nồi nát, thổi cơm. Tôi mặc kệ cậu ta, xoay người tiếp tục nằm.
Chỉ lát sau chả hiểu sao cậu ta lại tới nâng tôi dậy. Tôi bị sốt đến nhũn não, bực bội nói, “Làm gì đấy?”
Cậu ta bảo, “Huynh đài, xuân lạnh tận xương, ngươi không cởi quần áo ướt ra, chỉ e lát nữa còn bệnh nặng hơn.”
Ngẫm lại cũng đúng. Thấy tuổi người này cũng không lớn lắm, mặt tròn xoe, mắt lúng liếng trông hết sức linh động, thật không giống người xấu. Nhưng nghĩ lại, không được rồi, trong túi tôi còn ngân phiếu một ngàn lượng đấy.
“Phiền ngài lùi một bước, tôi tự cởi.”
“Vâng.”
Tôi giấu ngân phiếu xuống dưới án thờ.
Cậu ta lấy ra một bộ quần áo từ trong túi đồ cho tôi khoác, lại lấy quần áo ướt treo lên, để gần lửa hong khô. Một lát sau múc một chén cháo loãng, bảo tôi húp nhân lúc còn nóng. Từ sau khi rời đầu bánh bao đây là lần đầu tiên có người lo cho sống chết của mình, thật cảm động.
“Huynh đài, tay.”
“Hả?”
“Để ta bắt mạch.”
“Ngươi biết à?” Tôi chần chừ vươn tay ra.
“Úi! Nóng ghê á! Ngươi sốt à?!” Cậu ta lại sờ trán tôi.
Nhảm nhí.
“Không nói sớm! Tối lửa tắt đèn tôi không thấy rõ!” Cậu ta thế mà còn nói giọng trách móc, lục lọi trong túi đồ một hồi, lấy ra một cục đen xì, “Lại đây thử một viên linh đan diệu dược độc môn của ta này.”
Tôi nhìn trái nhìn phải… Ô kê… bạch phượng hoàn?
(*) Ô kê bạch phượng hoàn: thuốc bổ máu, dùng cho người thiếu máu, thân thể gầy yếu, đầu gối run rẩy, kinh nguyệt không đều (;A;)“Chuyên trị phong hàn, bỏ thêm chút quế này, gừng với các thứ này, cho ngươi toát mồ hôi.”
“Ồ.”
Tôi đang lo có nên ăn viên thuốc kì quái của người lạ hay không, cậu ta lại hét lên, “Ối chao ôi! Sao tay huynh đài lại thành ra như vậy chứ, huyết nhục mơ hồ, không sợ bị thối rữa à!”
Tôi còn chưa kịp cản, cậu ta đã tháo lớp vải thô tôi băng bó lung tung ra, lục lọi một trận nữa, móc ra một cái bình nhỏ, “Lại đây thử thánh dược chữa thương độc môn của tôi này, ngày một thu nhỏ miệng vết thương, ngày hai kết vảy, ngày ba khỏi hẳn luôn.”
Cậu ta cũng kệ tôi giãy dụa, mạnh mẽ rải thuốc bột có mùi lạ đầy tay tôi.
“Vị huynh đài này, vừa nãy ta nhìn mạch tượng của ngươi, tuy rằng tuổi ngươi còn trẻ, nhưng thân thể hư quá, tất có chứng bất túc.” Lại lục lọi, lần này là một gói giấy dầu, mở ra, một đống đen xì tanh tưởi, “Huynh đài thử cao đại bổ thải âm bổ dương dưỡng gan nhuận phổi, giúp ngươi cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ này.”
(*) Chứng bất túc: tên bệnh trung y, nói về các loại chứng hư: chỉ người chính khí chưa đủ, máu hư, khí hư…“…” Tôi quả nhiên toát mồ hôi lạnh, “Vị tiểu ca này.”
“Vâng?”
“Xin hỏi đến từ chốn nào?”
“Ha ha, tại hạ khắp nơi là nhà, là một lang trung tha phương.”
Quả nhiên, là một tên bán thuốc cao da chó, giả làm bác sĩ mà!
Cậu ta cười không một chút tâm cơ, rạng rỡ nói, “Tại hạ là Bách Lý Du, cùng nhau trú mưa dưới hiên, tất là người có duyên, huynh đài xưng hô thế nào?”
“Yến… Ta tên Yến Hoài Tích.”
Theo họ mẹ, được lắm, vẫn là mẹ thương cậu nhất, tiếc là ra đi sớm quá.
Tôi nhìn cậu ta, quyết định coi như chữa lợn lành thành lợn què, nhắm tịt mắt, mặc kệ là thuốc thật giả, linh dược hay độc dược, cứ nuốt hết vào bụng thôi.