Tôi ngồi bên dòng suối với Văn Chi Hiền một lát, quay lại xem tình hình thế nào rồi, gần như muốn sung sướng khi thấy người gặp họa.
Bách Lý Du quả nhiên thâm hết cả mắt, treo hai dòng máu mũi thở phì phì nép dưới bụng ngựa, thị vệ cậu ta mang đến cũng thương tích đầy mình, mà Cảnh Ngôn thì chẳng thấy bóng đâu.
Cảnh Ngôn chỉ cần nhận đúng chủ nhân thôi, còn lại, mặc kệ có phải là cậu ông trời hay chăng, túm được đứa nào cắn đứa đó.
Tôi ngồi xổm xuống, lấy tay áo lau máu mũi cho Bách Lý Du, “Ai bảo ngươi trêu hắn làm chi, giờ chịu tội rồi.”
“Tiểu Yến ~” Bách Lý Du gần như bật khóc, “Hắn là ai thế? Nói chưa được hai câu đã động tay động chân rồi, đánh xong thì bỏ chạy mất tiêu.”
“Chẳng phải nói với ngươi rồi sao, thủ hạ của Triệu Thụy Lam.”
“Thế sao lại đi theo ngươi chứ?”
“Bởi ta thấy Triệu Thụy Lam đối xử với hắn không tốt, nên cướp về.”
“Ối cha! Ngươi cướp hắn về làm cái gì chứ? Nóng tính bỏ xừ!”
“Vì hắn là người có tấm lòng sạch sẽ nhất. Ngươi đối tốt với hắn, hắn sẽ yêu ngươi; đối với hắn không tốt, hắn liền đánh ngươi. Yêu là yêu, hận là hận, trước giờ vẫn thẳng thắn như vậy, không lằng nhằng, chẳng quanh co.”
Bởi lúc tôi nói chuyện trước mặt Cảnh Ngôn, không cần phải suy trước nghĩ sau, dù ngẫu nhiên nói sai, cũng không bị bắt lấy nhược điểm.
Bởi những kẻ quyền cao chức trọng giết người như dẫm lên con kiến, Cảnh Ngôn càng trong sáng đơn thuần, càng khó sống.
Bởi Cảnh Ngôn mang một thân võ nghệ, lại chẳng biết làm sao để bảo vệ mình giữa những trận đấu tranh giành quyền lực cả.
Cho nên tôi không thể không kết bạn với cậu ta.
……
“Tiểu Yến.”
“Ơi?”
“Ngươi buồn chuyện gì thế?”
“Vớ vẩn!”
Ông cùng lắm chỉ đồng cảm một xíu thôi.
“Ngươi mau đứng lên đi! Đường đường là Tề Vương, lại bị người ta đánh tối tăm mặt mũi trốn dưới bụng ngực, còn sợ ít người cười chê à?”
“Ta không phải Tề Vương, bần đạo vân du tứ hải, đạo hiệu Thanh Hư.” Đôi mắt đào hoa của Bách Lý Du lấp lóe, lại bắt đầu cợt nhả rồi.
Đồng chí Bách Lý Du, quả nhiên là bị phân liệt nhân cách.
“Tiểu Yến, lão yêu quái Thụy Lam đâu?”
“Bên suối.”
“Hí hí… Hí hí…” Bách Lý Du kéo tay tôi, rung vai cười đểu, “Ta có tin tốt báo cho hắn nè…”
“Hở? Là gì?”
“Ta, không, nói, cho, ngươi… Tiểu Yến, tay ngươi đẹp ghê, còn đẹp hơn tay phi tử trong cung nữa.”
Bởi vì có phải của tôi đâu.
“Bởi ta lười, không làm việc.”
“Không phải,” cậu ta cười nói, “Bởi ngươi là mỹ nhân mà.”
… (Đang buồn nôn)
Tôi nâng tay lên, hết úp lại ngửa, trắng nõn, thon dài, tinh tế, quả thật rất đẹp.
Nhưng mà, tay có đẹp hơn nữa, cũng chỉ e sau này phải dùng để giết người.
“Lão yêu quái!!” Bách Lý Du nhảy tung tăng, “Ta đến đón ngươi hồi kinh đây!”
Triệu Thụy Lam đang nửa nằm dưới tàng cây, vẻ mặt đong đầy nét cười dịu dàng, khóe miệng vui vẻ tràn ngập ý xuân, “Nghe nói mấy ngày nay Tề Vương ở trong cung quậy đến long trời lở đất, ta nghĩ chắc cũng sắp tới rồi.”
“Tai mắt của ngươi lúc nào chả đông,” Bách Lý Du ngồi xuống gần anh ta, “Vậy chắc ngươi đã biết ta mang đến cho ngươi một tin tốt một tin xấu nhỉ?”
“Cái này ta không biết.” Triệu Thụy Lam ưu nhã duỗi mình, lười biếng nằm xuống, khẽ nở nụ cười.
“Thế ta nói cho ngươi biết, hí hí… Muốn nghe cái nào?”
“Xấu.”
“Tin xấu là quân Liêu xuôi Nam.”
“Chuyện này, tướng thủ Doanh Châu đã phái người báo cáo rồi, nghe nói quân Liêu mãi không đột phá được Doanh Châu, thương vong quá nửa, đang vòng qua Lôi Châu để xâm nhập phương Nam.”
“Đợi đã!” Tôi giơ tay, “Quân Liêu? Khiết Đan? Gia Luật A Bảo Cơ?”
(*) hoàng đế đầu tiên của Khiết Đan
“Không phải, Gia Luật Đại Bảo Áp.”
…
À, hư cấu, hư cấu thôi.
“Chán chết!! Ngươi lúc nào cũng làm như không gì không biết, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu mật thám hả?”
“Đây là quân báo, đương nhiên là ta biết rồi. Tin tốt thì sao?”
“Tin tốt là,” Bách Lý Du nhảy cẫng lên, “Ngươi cuối cùng cũng phải đi đánh giặc, Tiểu Yến lại có thể ở bên ta rồi ha ha ha ha… Tiểu Yến, nghe nói Thiên Trúc là thắng cảnh độc đáo, chúng ta đến đó chơi nhá?”
Thiên Trúc á?
Trong đầu tôi hiện ra một cái hoạt cảnh như vầy:
Bách Lý Du cầm một cây gậy y chang tên ngốc dắt Dạ Chiếu Bạch đi đằng trước, Cảnh Ngôn ngốc nghếch quẩy quang gánh theo sau, cuối cùng chính là thị vệ của Bách Lý Du là tôi đây, chễm chệ ngồi trên lưng ngựa lẩm bẩm lải nhải không ngừng.
Đột nhiên một cụm mây mang điềm lành xuất hiện, Thái hoàng thái hậu đứng trên đài sen, tay cầm bình dương liễu, vẻ mặt từ bi, trái là thái giám, phải là cung nữ, từ trên trời giáng xuống, nói, “Đợi đã, cục cưng bé nhỏ, lại thiếu tiền tiêu ư?”
Tôi phun một ngụm máu tươi, Bách Lý Du, chú…
“Tiểu Yến! Tiểu Yến ngươi làm sao vậy?!”
Tôi cảm thấy tâm mạch bị tổn hại, nội thương nghiêm trọng vô cùng, nằm ăn vạ trong xe ngựa mấy ngày không chịu ra.
Ở bên ngoài Bách Lý Du và Cảnh Ngôn lại bắt đầu cãi nhau.
Bách Lý Du kêu lên, “Ngươi thì tính là gì của Tiểu Yến chứ?! Ta nói cho ngươi biết, ta và Tiểu Yến đã hôn nhau rồi đấy nhá!”
Cảnh Ngôn yên lặng một lúc, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Bẹp” rõ kêu, sau đó Cảnh Ngôn nói, “Ta cũng hôn ngươi rồi, thì làm sao?!”
Đến lượt Bách Lý Du yên lặng, sau đó một tiếng thét vang lên xé toạc trời xanh, “A! A! A a a a!!! Nụ hôn đầu! Nụ hôn đầu ơi… Dâm trùng! **! Ngươi trả nụ hôn đầu tiên lại cho ta…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT