*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Bách Lý Du lúc này đang ăn mì ven đường, vừa mới húp một ngụm canh, thấy tôi cưỡi lừa, đầu tóc rối tung, sặc không kiềm lại được, phun hết lên mặt chủ quán.
“Tiểu Yến!” Cậu ta luống cuống tay chân làm đổ bát, va đổ khay đũa, đụng ngã ghế, đạp lên con mèo bên chân, “Xảy ra chuyện gì thế?!”
Tôi quay lại, lau mồ hôi, “Tức quá! Bị người xấu bắt nạt.”
“Ai lớn gan chó như vậy…”
Lúc này đột nhiên có 7, 8 người lao ra từ lối rẽ, chỉ vào tôi kêu lên, “Chính là hắn! Đừng để hắn chạy thoát!”
Í! Không thể nào!!
Tôi kẹp bụng lừa, xoay người bỏ chạy, Bách Lý Du í ới đuổi theo, “Tiểu Yến! Ta đã bảo ngươi đừng có mà tùy tiễn cưỡng đoạt phu nam đàng hoàng mà, sao ngươi lại không nghe vậy!”
“Ngày thường ta chơi trò lưu manh đâu có đùa ra động tĩnh lớn như vậy đâu! Hôm nay vận khí không tốt đụng đến một kẻ giữ gìn trinh tiết!”
Cậu ta nhón chút thời gian quay lại nhìn thoáng qua, “Tiểu Yến sao phẩm vị của ngươi ngày càng kém vậy, cái tên dẫn đầu kia trông như Chung Quỳ, thế mà ngươi cũng cưỡng cho được!”
(*) Chung Quỳ: là người thời Đường Minh Hoàng, thông minh tài giỏi, nhưng vì diện mạo xấu xí nên lúc lên điện ứng khảo bị xúc xiểm, tức giận đập đầu vào cột chết, Ngọc Đế biết chuyện phong cho làm thần giáng yêu trừ ma chốn nhân gian“Ta đây chỉ muốn nếm thử hàng hiếm thôi mà!”
Cũng may là đặc điểm của Tô Châu chính là ngõ ngách chằng chịt, chúng tôi rẽ trái rẽ phải, thế mà cũng cắt đuôi truy binh được, mỗi tội mồ hôi ra như mưa, tim đập như giã cối, ngồi xổm như chó chết mà thở dốc. Bách Lý Du và tôi nhìn nhau, phì cười.
“Nhà đâu?”
“Còn chưa tìm được.”
Cậu ta tháo dây buộc tóc trên đầu, xé làm đôi, buộc chặt lại mái tóc xõa tung của tôi, “Ta đi cùng ngươi, ta không trông ngươi ngươi sẽ lại đi gây chuyện bắt nạt người ta mất.”
“Được rồi đi đi, đừng có gây thêm phiền phức nữa.”
“Này!” Đột nhiên cậu ta tiến đến trước mặt tôi, “Ta chen vào một chân không được sao?”
Cậu ta dựa vào gần quá, tôi có thể ngửi thấy mùi bồ kết quyện lẫn với mùi mồ hôi trên quần áo cậu ta.
“Ngươi là một tên đại bại hoại, ta cũng là một tên đại bại hoại, thành Tô Châu lớn như vậy, chúng ta phải liên thủ mới được.”
Nói như thể hai chúng tôi định đi phá thành vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẫn là gương mặt trẻ con xinh đẹp ấy, mặt mày tuấn tú, sống mũi thẳng, khóe mắt dường như luôn mang theo ý cười.
Chẳng còn cách nào khác, tạm thời làm tay xách đồ vậy.
Đi mòn giày tìm chẳng ra, bỗng nhiên quay đầu, một căn nhà yên tĩnh nằm cuối con ngõ nhỏ.
Nhìn chủ phòng, ngắm tiểu viện, xem hoa đào nhà trước cây trúc nhà sau, nhìn cây chuối tảng đá, nhìn con đường mòn rộng rãi, tôi cảm khái vô cùng: Chỗ tốt thế này biết tìm ở đâu nữa chứ…
Trong lòng tuy vui sướng, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ không mấy hài lòng, bớt lông tìm vết.
Chuyện tìm xương trong trứng là tôi hiểu nhất, trước kia tôi dùng để giáo dục mấy đứa vừa tốt nghiệp đại học, lấy mình làm trung tâm, vênh váo đến không biết trời cao đất dày, một trang bản thảo bắt cậu ta viết lại chừng 17 lần, từ đó về sau cậu ta nếu có thể thì sẽ trốn tôi rất xa. Tiếc là kinh nghiệm xã hội của cậu ta quá ít, không hiểu được kì thật tôi đang giúp cậu ta: Lúc này mà không diệt trừ khí thế kiêu ngạo, ngày sau cậu làm dưới quyền người khác sẽ bị thiệt thòi, chuyện bé xé ra to, làm không tốt liền mất chén cơm.
Cái tay bán nhà kia cũng là một gian thương, mở miệng ra đã tám trăm lượng, không bớt một xu.
Vì thế Bách Lý Du liền lên sân khấu, miễn phí biểu diễn Thái Thượng Lão quân nhập thân một hồi, sau khi nhảy nhót như điên nửa ngày, phán một câu cực kì quan trọng: Trong nhà này có một con lừa tinh ngàn năm.
Lại khai đàn, đốt đuốc, vẽ bùa, hóa vàng mã, lẩm bẩm một trận xong, phun ra một búng thuốc đỏ, ghé lên bàn ra vẻ kiệt sức, mất hết pháp lực, yếu ớt chỉ ra yêu quái vốn là lừa cưng của Ngọc Hoàng đại đế, ăn vụng tiên đan của Vương Mẫu nương nương chạy ra khỏi Thiên đình, cho nên hung dữ cực kì, cần phải làm phép bảy bảy bốn chín ngày mới có thể đánh ra nguyên hình, thu phục được.
Tôi vội tiến lên đỡ lấy Bách Lý Du, vờ kinh hoảng, “Thanh Hư đạo trưởng!! Người làm sao vậy?! Đừng làm ta sợ!! Đạo trưởng!”
Bách Lý Du thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, “Ta… ta không sao…” Phun thuốc màu, “Chỉ tiếc hai trăm năm pháp lực… khụ khụ… khụ khụ khụ.”
Tôi lau nước mắt, oán trách tên gian thương kia, “Vốn định mua nhà ở của ngươi, giờ lại hại đến đạo trưởng, ngươi bảo sao đây!”
Nhân gian cổ xưa vẫn chưa thịnh hành thuyết vô thần, lòng kính sợ của họ với quỷ thần, thật sự vượt xa trí tưởng tượng của người thời nay. Nếu không tin, mời đi tìm những tác phẩm về phong tục tập quán của dân xưa mà xem.
Cho nên gian thương sợ hãi, hai đùi run lẩy bẩy, vội vàng muốn đi trước. Tôi nhân lúc cháy nhà đi hôi của, năm trăm lượng thành giao.
Thế là, Yến Hoài Tích tôi, một cô hồn mơ mơ hồ hồ xuyên qua, ở ngay trung tâm Tô Châu giá trị tiềm năng cực lớn mà có được bất động sản của riêng mình.