Vừa nghe thấy hai chữ “tứ hôn”, Hoàng Phủ Dật có vẻ yên lòng hẳn, miệng cũng không còn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu “xin Hoàng huynh tác thành” nữa! Quân Lâm Uyên cười vô cùng sung sướng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã hạ chỉ tứ hôn, cô nàng kia sao có thể thoát được chứ!
Thoáng một cái đã hết một ngày, Tô Cẩm Bình cầm chổi đứng ở cửa, hơi lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Hoàng Phủ Dật. Nói gì thì nói, người ta cũng là vì mình nên mới thành như vậy. Dù là kiếp trước, hay kiếp này, nàng cũng đều may mắn có được dung mạo xinh đẹp, nên xung quanh cũng không thiếu người theo đuổi. Có điều, quỳ đến mức ngất đi rồi bệnh thành như vậy, thì Hoàng Phủ Dật đúng là người đầu tiên. Nói không kinh hãi là nói dối, từ bao giờ mà đối với Hoàng Phủ Dật nàng lại quan trọng như thế chứ?
Không lâu sau, Tiểu Lâm tử bước từ trong điện ra, nhìn Tô Cẩm Bình đầy ẩn ý, ánh mắt giống như đang nhìn thấy một kẻ vừa chiếm được món hời cực lớn vậy, mà cũng chính ánh mắt đó, khiến Tô Cẩm Bình ngẩn người, dự cảm xấu trong lòng càng dâng lên mạnh hơn.
“Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng cho gọi cô vào!” Tiểu Lâm tử mở miệng truyền chỉ.
“Vâng!” Nàng đáp lại, ném chổi qua một bên rồi bước vào.
Tiểu Lâm tử biết rõ tính cách của nàng nên cũng không trách cứ nàng không hiểu quy củ, chỉ im lặng đưa nàng vào trong điện. Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đang ngồi đó, nhìn nàng bước vào không chút hình tượng. Hoàng Phủ Dật uống thuốc xong, mặt cũng bớt đỏ đi, nhưng vẫn rất suy nhược, xem ra, đợt phong hàn lần này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe của hắn.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến bệ hạ Bắc Minh!” Tô Cẩm Bình gượng ép cúi người hành lễ, nàng không đoán được Hoàng Phủ Hoài Hàn gọi nàng vào làm gì.
Hành lễ xong một lúc lâu cũng không thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn hé răng, trong lòng nàng lại thầm mắng hắn một trận, to giọng lặp lại: “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến bệ hạ Bắc Minh!”
“Đứng dậy đi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng đáp, trên khuôn mặt lạnh băng đó không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần là người có mắt thì cũng nhận thấy tâm trạng của hắn không tốt.
Quân Lâm Uyên ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc trên tay phải của mình, xoay xoay từng vòng một, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Bình, mắt đầy ý cười. Nụ cười này của hắn càng khiến Tô Cẩm Bình bất an hơn! Về lý mà nói, nàng dám gài bẫy Quân Lâm Uyên như vậy, hắn phải rất tức giận với hành động của nàng, nhìn thấy nàng chỉ muốn giết chết nàng ngay mới đúng. Nhưng hiện giờ hắn lại cười, nụ cười trên mặt hắn, không phải là nụ cười ẩn chứa nét lạnh lùng dưới vẻ ngoài ôn hòa, cũng không phải là vì giận dữ đến cực điểm nên cười, mà rõ ràng là nụ cười cực kỳ vui sướng! Đúng thế, là vui sướng, còn có vẻ thảnh thơi ngồi xem trò vui nữa!
Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt như bắn ra những tia sáng lạnh như muốn xé nát nàng ra. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Quân Lâm Uyên nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, lại nhìn sang Tô Cẩm Bình, rồi đứng dậy, khẽ cười nói: “Hoài Hàn huynh, có lẽ trẫm nên về trước!”
Hôn sự này, Tô Cẩm Bình không hài lòng, Hoàng Phủ Hoài Hàn càng không thể hài lòng, cho nên, nếu hắn cứ ở lại đây sẽ chỉ khiến không khí càng kỳ quái hơn, chi bằng lánh mặt để lại không gian cho họ bùng nổ thì hơn. Tuy không thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt như bị ngàn tia sét đánh trúng của Tô Cẩm Bình kể cũng hơi đáng tiếc, nhưng vẫn còn nhiều thời gian mà, hôn lễ của Hoàng Phủ Dật, không phải là hắn cũng sẽ tới tham gia sao?
“Lâm Uyên huynh, việc hôm nay, ngày khác sẽ cảm tạ!” Nói đến hai chữ “cảm tạ”, trong mắt hắn lại hiện lên cảm xúc phức tạp. Hắn nhìn thấu được mục đích của Quân Lâm Uyên, nhưng hắn lại chỉ có thể đi theo chiêu trò của hắn ta, vì vừa rồi, nhóm thái y đã nói, chỉ cần Dật vương điện hạ uống thuốc kia, tích tụ trong lòng cũng sẽ tan, thân thể lập tức sẽ khỏe lại, nếu không như vậy, thì tức là thuốc không có tác dụng.
“Khách sáo!” Hắn buông lại hai chữ rồi bước đi, trước khi ra tới cửa còn liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, cười vui vẻ đến lạ kỳ, nốt ruồi son ở mi tâm như phát ra ánh sáng màu hồng phấn, đẹp vô cùng.
Hắn ta vừa rời đi, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền tức giận quát Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình! Trẫm thật không ngờ ngươi còn có bản lĩnh như vậy, biến Tiểu Cửu thành cái dạng này!”
“Xin Hoàng thượng thứ cho nô tỳ ngu dốt không hiểu được ý ngài!” Chuyện này liên quan gì đến nàng chứ? Nàng cũng khuyên Hoàng Phủ Dật rồi, nhưng hắn không nghe, thì nàng biết làm thế nào được? Vì cái lông gì mà nói cứ như là nàng đánh Hoàng Phủ Dật thành như vậy thế không biết?
“Không hiểu à?” Hắn đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt nàng, trong mắt đầy sát khí, đều vì cô gái chết tiệt này, nên Tiểu Cửu mới suýt mất mạng, bây giờ nàng lại dám nói với hắn là nàng không hiểu à?! Hắn cười lạnh: “Được! Không phải ngươi muốn làm Dật vương phi sao? Trẫm sẽ tác thành cho ngươi!”
Cái gì???
“Hoàng thượng, từ trước tới giờ nô tỳ chưa từng nói mình muốn làm Dật vương phi, xin Hoàng thượng đừng suy đoán suy nghĩ của người khác bừa bãi như vậy!” Nàng lớn tiếng từ chối, sắc mặt lạnh như bằng, hoàn toàn không có hứng thú với việc bị người khác sắp xếp. Nàng cũng cảm thấy không yên lòng lắm, nếu như Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự hạ lệnh xuống, không biết nàng có trốn nổi không.
Đừng suy đoán suy nghĩ của người khác bừa bãi à? Cô gái này đang muốn châm chọc hắn tự cho mình là thông minh sao? Khóe môi lạnh băng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Ngày ấy ở dưới lầu Vọng Nguyệt, không phải ngươi đã thổ lộ với Dật sao? Sao hả? Vừa quay đầu đi đã quên rồi à?” Chuyện ngày ấy đã rõ như ban ngày, nên ở trong tiềm thức, hắn cũng thoáng có suy nghĩ rằng cô nàng này thuộc dạng dựa rồng bám phượng, chỉ là, thấy không dựa được vào Tiểu Cửu, nên mới chuyển hướng sang Bách Lý Kinh Hồng thôi.
“Hoàng thượng, chuyện đó chỉ là nô tỳ tùy tiện nói ra, xin Hoàng thượng hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban! Hơn nữa, nô tỳ không dám trèo cao. Thân phận của nô tỳ thấp kém, không xứng với Dật vương điện hạ. Không chỉ có vậy, chính Hoàng thượng cũng biết, nô tỳ đã không còn trong sạch, càng không có tư cách gả vào hoàng thất. Xin Hoàng thượng nghĩ lại!” Hoàng Phủ Dạ cũng biết chuyện đêm đó, thì không có lý nào Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không biết. Đây cũng là một lý do từ chối tương đối hợp lý.
“Ngươi cũng rất biết mình biết ta!” Khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ khinh thường, khiến Tô Cẩm Bình như bốc hỏa, nhưng nàng cũng biết, trong tình huống này, đối phương càng khinh thường mình, thì sẽ càng có lợi cho việc mình trốn thoát được ba chữ “Dật vương phi” kia.
Có điều, nàng đã nói hết lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại chẳng ừ hử gì, đầu nàng chợt lóe lên, nảy ra một ý định khiến đối phương càng miệt thị mình hơn. Cô nàng nào đó cười hì hì nói: “Hoàng thượng, đột nhiên nô tỳ lại cảm thấy, gả cho Dật vương điện hạ cũng không tệ, làm Dật vương phi, thì nô tỳ chính là đương gia chủ mẫu của phủ Dật vương rồi, nhiều tiền biết bao nhiêu ấy chứ! Hay là cứ để nô tỳ làm Dật vương phi đi?”
Nói xong, nàng còn trưng ra bộ mặt tham tiền tham tài khiến người ta chán ghét đến cùng cực!
Vị hoàng đế nào đó lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mặt nàng, nhưng cũng không thể nhìn ra được là nàng nói thật hay giả, còn đang định nói gì đó, thì Hoàng Phủ Dật lại tỉnh lại, hé mở đôi mắt mờ sương ra, cặp lông mày tuấn tú nhíu lại, đôi mắt màu hổ phách đảo về phía này, nhìn thấy Tô Cẩm Bình, hắn hơi sững người một chút, sau đó lại cố gắng chống cơ thể đang bệnh tật của mình lên, muốn ngồi dậy, Tiểu Lâm tử lập tức bước tới đỡ hắn: “Vương gia, ngài nên nằm nghỉ một chút thì hơn, có chuyện gì cứ sai nô tài là được rồi!”
Giọng nói lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vang lên: “Nằm xuống!” Tuy hắn dùng giọng điệu ra lệnh, nhưng lại không giấu được sự quan tâm.
“Hoàng huynh, thần đệ đã nói rồi, ngài không đồng ý với thần đệ, thần đệ sẽ quỳ mãi trước cửa ngự thư phòng. Vì thế, bây giờ thần đệ phải ra ngoài quỳ, nếu không sẽ là tội khi quân phạm thượng!” Giọng Hoàng Phủ Dật rất nhỏ, nhưng lại vang vang mạnh mẽ.
“Trẫm đồng ý với đệ!!!” Từng chữ một lạnh lùng vang lên từ đôi môi lạnh băng đó, trong mắt hắn có rất nhiều cảm xúc phức tạp, vừa có cảm giác may mắn vì đệ ấy không sao, nhưng cảm xúc chỉ hận rèn sắt không thành thép còn nhiều hơn!
“Tạ ơn hoàng huynh!” Nụ cười như nở rộ trên dung nhan tuấn tú đang tái nhợt kia, nhìn hắn lúc này cũng có sinh khí hơn nhiều, ánh mắt sung sướng nhìn về phía Tô Cẩm Bình, nhưng lại không hề thấy nàng có vẻ cao hứng, ngược lại còn rất phức tạp.
Thấy hắn vui vẻ như vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn nói: “Dưỡng bệnh cho tốt!” rồi quay người bước ra ngoài, Tiểu Lâm tử liếc nhìn tình hình trong phòng, phân phó cung nhân chăm sóc hắn cẩn thận, rồi chạy theo Hoàng Phủ Hoài Hàn.
“Hoàng thượng, nô tỳ…” Tô Cẩm Bình muốn lên tiếng để bọn họ vứt bỏ cái suy nghĩ buồn cười đó đi, nàng hoàn toàn không có thứ tình cảm đó với Hoàng Phủ Dật, hơn nữa, đêm qua khó khăn lắm nàng mới phát hiện ra mình hơi thích người kia một chút, giờ lại làm “Dật vương phi” cái gì gì đó, thì thực sự là vô cùng vớ vẩn!
Nhưng vừa nói được mấy chữ, ánh mắt đầy cảnh cáo của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quét lại! Cơ thể của Tiểu Cửu bây giờ đã không thể chịu nổi bất cứ sự đả kích nào hết, nếu bây giờ cô gái chết tiệt này còn đứng trước mặt nó mà nói không muốn gả cho nó, có lẽ hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc hắn không đồng ý chuyện này!
Nhìn thấy sự cảnh cáo trong mắt hắn, Tô Cẩm Bình liền ngậm miệng ngay lập tức. Tự nàng nghĩ cách trốn đi là được rồi, nếu chọc giận Hoàng Phủ Hoài Hàn, để hắn nổi ý muốn giết nàng, thì cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ mất ở đây thôi!
Thấy nàng không nói nữa, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền quay người đi tiếp, chưa được mấy bước, Hoàng Phủ Dật lại nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh… đệ xin lỗi!” Mặt hắn đầy vẻ áy náy, hắn biết sự tùy hứng của mình đã phá hỏng kế hoạch của hoàng huynh, tuy hắn cũng không biết kế hoạch đó là gì, nhưng cũng thoáng cảm thấy kế hoạch này có ảnh hưởng rất lớn. Chỉ là, cuộc đời này hắn chưa từng mong muốn điều gì, chỉ có lần này, hắn muốn cầu xin cho mình một lần thôi! Dù biết rằng có lỗi với hoàng huynh, nhưng hắn cũng không có cách nào khác.
Người mặc xiêm y tím đậm dừng lại ở cửa, trên mặt thoáng xuất hiện cảm xúc rất kỳ dị, rồi lại nhanh chóng bước đi, ném câu xin lỗi của Hoàng Phủ Dật ra sau lưng…
Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Hoàng Phủ Dật và Tô Cẩm Bình. Đám cung nhân nhìn hai người rồi cũng biết điều lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô Cẩm Bình nhìn hắn, bất đắc dĩ hít sâu một hơi, hoa đào nở rộ quá cũng không phải chuyện hay ho gì. Nàng phiền muộn day day mi tâm, định quay người ra ngoài, hắn lại bỗng ho khan vài tiếng, bàn tay thon dài đặt lên mũi, ho không ngừng được khiến mặt mũi đỏ bừng lên, nhìn có vẻ rất đau đớn.
Nàng liền bước tới bên giường vỗ nhẹ lưng cho hắn, dần dần tiếng ho của hắn cũng nhỏ đi. Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách nóng rực lên: “Cảm ơn nàng!”
“Đừng khách sáo!” Nàng dịu dàng nói, nghĩ nghĩ một chút, rồi chậm rãi ngồi xuống bên giường hắn. Khuôn mặt tái nhợt của hắn nở nụ cười yếu ớt, trong mắt đầy thâm tình, nhìn nàng không chớp mắt.
Khuôn mặt này rất giống Hoàng Phủ Dạ, nhưng lại có vẻ cô độc, thuần khiết hơn vẻ xinh đẹp tà tứ của người kia nhiều. Tô Cẩm Bình nghĩ một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Hoàng Phủ Dật, ta thấy chúng ta không hợp nhau đâu! Huynh thích ta, chẳng qua vì ta biết hát mấy khúc hát lạ, chỉ là mấy khúc hát thôi mà. Trong thiên hạ có biết bao nhiêu cô gái biết ca hát chứ, hơn nữa…” Hơn nữa, đây cũng không phải do chính nàng sáng tác ra.
Nhưng nàng còn chưa nói hết, Hoàng Phủ Dật đã ngắt lời: “Không phải… Khụ khụ, không phải, ta thích nàng không chỉ vì nàng biết viết nhạc, mà còn vì rất nhiều điều khác nữa. Có lẽ nàng không nhớ rõ, nhưng ta lại nhớ rất rõ. Ngày đó, khi ta tới tìm nàng tầm sư học nghệ, nàng bất cẩn cầm lõi lê ném trúng đầu Hoàng huynh. Hoàng huynh vốn nổi giận đùng đùng muốn xử lý nàng, cuối cùng lại bị nàng nói dăm câu ba điều mà hóa giải hết, thậm chí… khụ khụ, thậm chí còn xúi giục hoàng huynh chém lõi lê kia. Lúc đó, ta đã cảm thấy nàng rất đặc biệt, rất đặc biệt!”
Nói tới chỗ này, mặt hắn đầy ý cười, cũng luôn dùng ‘ta’ chứ không hề dùng danh xưng ‘bản vương’. Đôi mắt màu hổ phách như mơ màng, giống như đang nhớ lại kỷ niệm đẹp nào đó. Ngay sau đó, hắn lại lập tức ho sặc sụa, hắn như thế, khiến Tô Cẩm Bình cảm thấy hơi khó chịu, tuy nàng vẫn luôn cho rằng mình rất vĩ đại, nhưng nàng không biết mình lại có sức quyến rũ lớn như vậy.
“Sau đó… khụ khụ, sau đó hoàng huynh lừa ta, nói là đã đưa nàng đi Thịnh Kinh, ta lại tin tưởng, cho nên rất lâu sau cũng không tới tìm nàng. Ta đã nghĩ, sau đêm Trung thu, đoàn tụ với các hoàng huynh xong, ta nhất định phải tới Thịnh Kinh tìm nàng, không ngờ lại gặp nàng ngay dưới lầu Vọng Nguyệt, kết quả… khụ khụ… khụ… kết quả là, lại nhìn thấy nàng làm hoàng huynh tức chết!” Nói xong, Hoàng Phủ Dật cũng hơi buồn cười.
Tô Cẩm Bình hơi xấu hổ gãi đầu, hình như mấy chuyện nàng làm cũng chẳng vẻ vang gì. Chuyện khi đó nàng vẫn còn nhớ rất rõ, mình thì xun xoe nịnh nọt, nếu không kéo Hoàng Phủ Dật phối hợp với mình, thì có khi đã bị tên cẩu Hoàng đế thiếu phong độ kia kéo xuống chém lâu rồi!
“Sau nữa, trong yến tiệc Trung thu, ở hội thơ cầu Hỉ Thước, nàng khéo léo bao biện, thông minh tuyệt đỉnh, biết lợi dụng nhược điểm của Mộ Dung Song, khiến cho lời nói của ả và Liễu Xương Ngạn có mâu thuẫn, cuối cùng còn khiến ả ngậm đắng nuốt cay, rõ ràng nắm được nhược điểm của nàng, lại bị người ta chế nhạo. Ngâm thơ đối từ, tuy nàng kém vị vương phi của Vương gia chiến thần nghìn năm trước kia, nhưng cũng có thể coi là độc nhất vô nhị trong các đời vương gia, vương phi từ trước đến giờ.” Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng nói, càng nói, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng hơn.
Tô Cẩm Bình hơi ngượng ngùng nhún vai nói: “Thật ra, cũng chỉ là có chút bản lĩnh bao biện thôi. Ngâm thơ đối từ gì gì đó cũng không phải là tốt lắm. Nếu đổi là Mộc Nguyệt Kỳ ở vị trí của ta, thì biểu hiện của nàng ấy chưa chắc đã kém ta!” Nói xong, trong đầu nàng đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh của vị Mai phi kia. Có lẽ, nếu là người đó, chưa chắc đã kém hơn nàng.
“Không, trên người nàng, có một cảm giác mà các nàng ấy đều không thể có được. Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện ra, nhưng nàng như vâng thái dương, dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, cũng dễ dàng hóa giải nguy cơ của mình. Dù bị biếm thành cung nữ, cũng không hề thấy nàng thực sự đau lòng, khổ sở. Nàng không biết, nụ cười của nàng có sức hút đến thế nào đâu, tuy nàng không cười nhiều, nhưng lại luôn giảo hoạt, đắc ý, đáng yêu như một chú hồ ly vậy! Thứ cảm giác tùy tiện, thoải mái phóng khoáng đó, những người khác đềukhông có. Nàng cũng không biết nàng có sức quyến rũ đến mức nào đâu! Người thích nàng, có lẽ không chỉ có ta, mà còn có nhị hoàng huynh, thậm chí… cả vị tam hoàng tử Nam Nhạc kia nữa!” Hoàng Phủ Dật, là người đơn thuần nhất trong Hoàng thất, nhưng cũng là người nhìn thấu sự tình nhất trong các huynh đệ!
Chỉ khi nào có một đôi mắt đơn thuần, nhìn thấy được vẻ đẹp ẩn giấu, thì mới có thể nhìn xuyên thấu mọi chuyện, phát hiện được những điều tốt đẹp trên thế gian này. Khi hắn nhìn Tô Cẩm Bình, hắn luôn nhìn thấy những ưu điểm của nàng, không thấy sự lúng túng khi nàng nịnh nọt người ta, cũng không thấy sự thảm hại khi nàng bị người khác chèn ép vì thân phận thấp kém của mình, mà chỉ có dáng vẻ kiên cường bất khuất của nàng, giống như đóa mai hồng, không sợ giá lạnh, đứng thẳng trong gió tuyết, nhưng lại nhiều sức sống, nhiều ánh sáng hơn đóa mai hồng gấp nhiều lần.
Thấy Tô Cẩm Bình không lên tiếng, hắn lại cười bồi thêm một câu: “Còn nữa, thật ra, ngày đó khi nàng đạp Mộ Dung Song ngã xuống cầu thang, ta có nhìn thấy!” Nói xong, hắn khẽ cắn môi, giống đứa trẻ nhỏ ăn vụng được miếng kẹo, cười vô cùng đắc ý, nham hiểm.
Bây giờ thì Tô Cẩm Bình đã không thể giữ bình tĩnh được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia đã đỏ bừng lên, không phải vì thẹn thùng, mà vì xấu hổ! Hoàng Phủ Dật nghĩ nàng tốt quá rồi, nàng đâu có ưu tú như thế chứ, cuối cùng còn nói ra chuyện nàng đạp người ta xuống cầu thang nữa, nàng vẫn nghĩ chuyện đó nàng làm rất kín đáo, không ngờ bị vị “quận chúa Tử Lăng” kia nhìn thấy đã đành, lại cả Hoàng Phủ Dật cũng nhìn thấy!
“Chuyện này, thật ra, ta cũng không tốt như huynh nghĩ đâu!” Ít nhất, về bản chất, thì nàng là một người máu lạnh, có lẽ vì nàng còn độc ác, tàn nhẫn, nên đối với người đơn thuần như Hoàng Phủ Dật, nàng vẫn không thể nói nặng lời được.
“Ta biết, những thứ ta biết về nàng, chỉ là một góc nhỏ mà thôi. Nhưng ta tình nguyện dùng cả đời này để hiểu nàng. Ta cũng sẽ giống Nam Lăng vương, cả đời chỉ cưới một Vương phi duy nhất là nàng!” Nam Lăng vương là vị vương gia si tình nhất trong bốn nước, cả đời chỉ cưới một vương phi. Thậm chí sau này, khi Vương phi của ngài ấy bệnh nặng qua đời, ngài ấy cũng không tái giá thêm lần nào nữa, ngược lại còn tuyệt thực tự sát. Có điều, trong thiên hạ cũng không có ai cười nhạo ngài ấy đường đường là một Vương gia lại tự sát vì một người phụ nữ cả, vì ngài ấy còn để lại một bức di thư, từng câu từng chữ đều nói về tình cảm của mình và người vợ yêu đã qua đời, khiến người ta đọc mà lòng chua xót. Chuyện này không những không trở thành truyện cười cho người đời, ngược lại còn thành vị hôn phu tốt nhất trong ước mơ của các thiếu nữ trong khuê phòng.
Nàng không biết Nam Lăng vương là ai, nhưng nàng lại nghe rõ câu cả đời chỉ cưới một Vương phi duy nhất là nàng. Là một vương gia cổ đại, vậy mà lại tình nguyện hứa hẹn như vậy, Tô Cẩm Bình nàng có tài đức gì mà được hắn đối xử tốt đến thế chứ? Từng câu từng chữ của hắn đều đầy tình ý chân thật, không có chút tạp chất nào. Hơn nữa, hôm nay vì nàng, hắn còn bệnh thành thế này, trong lòng Tô Cẩm Bình thầm nghĩ, nếu không phải vì đã có Bách Lý Kinh Hồng, thì có lẽ chính nàng cũng thật sự nên đón nhận hắn!
Thấy nàng cúi đầu không nói gì, hắn hơi cuống quít: “Nàng không tin ta phải không? Nếu không tin, ta có thể thề, cũng có thể xin hoàng huynh hạ chỉ, không cưới trắc phi, không nâng bình thê, không nạp tiểu thiếp, cũng không nạp thông phòng, hứa với nàng cả một đời một kiếp chỉ một đôi. Nếu vi phạm, sẽ phạm tội kháng chỉ bất tuân, được không?”
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình càng trầm mặc hơn, hắn càng chân thành, càng tình nguyện trả giá nhiều bao nhiêu, thì nàng càng không biết phải từ chối thế nào. Do dự một lúc, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên, nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, ta có thai!”
Nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Dật ngẩn cả người, trong đầu xuất hiện một dấu hỏi chấm rất lớn. Nàng và Bách Lý Kinh Hồng vừa xảy ra chuyện kia có vài ngày thôi mà? Sao nàng biết mình mang thai chứ? “Nàng chắc chứ?” Hắn ngây ngô hỏi.
“Ừ!” nàng gật đầu rất thật lòng, mặt tỏ vẻ chán nản ủ rũ, nhưng khóe mắt lại lén liếc nhìn hắn, hy vọng có thể dùng chuyện này khiến hắn bỏ đi suy nghĩ kia.
Thấy nàng chắc chắn như vậy, nụ cười trên mặt hắn như cứng lại, trong mắt cũng thoáng lộ vẻ đau đớn, nhưng chỉ một lát sau, hắn lại nhỏ giọng nói: “Ta sẽ coi nó như con của mình.”
Cái quái gì thế?! Bây giờ người cổ đại cũng thoáng thế sao?! Chuyện này ngay cả một số người hiện đại còn chẳng chấp nhận nổi mà?! “Ôi, thật ra thì như vậy không ổn chút nào, làm gì có ai cưới vợ còn mua một tặng một thế chứ? Hơn nữa, nếu hoàng huynh của huynh mà biết, thì dù huynh có quỳ đến chết, hắn cũng nhất định không đồng ý đâu!”
“Không thể để hoàng huynh biết được!” Hoàng Phủ Dật kích động ngắt lời nàng: “Chuyện này nhất định không thể để hoàng huynh biết, nếu không, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng!” Dù là cung nữ mang thai hay là Dật vương phi mang thai, hoàng huynh cũng tuyệt đối không giữ lại mạng nàng!
“Nhưng huynh có nghĩ tới chưa, nếu huynh thực sự cưới ta, đứa bé trong bụng ta phải nhập gia phả hoàng thất, hoàng thất của Nam Nhạc lại nhập vào hoàng thất Đông Lăng huynh, hậu quả đó, huynh có thể gánh nổi sao?” Lời nói của Tô Cẩm Bình hơi sắc bén, sắc mặt cũng nghiêm nghị hơn.
Lúc này, nét mặt của Hoàng Phủ Dật lại kiên định đến kỳ lạ, nghiến răng nói: “Bản vương nói đứa bé này là của mình, thì nó sẽ là con của bản vương, không ai có thể nghi ngờ được!”
“Huynh…” nàng thật sự không biết phải nói gì nữa, nhìn hắn kích động như vậy, nàng cũng sợ nếu mình tiếp tục kích thích hắn sẽ khiến bệnh tình của hắn nặng thêm, liền chậm rãi đứng dậy nói: “Huynh dưỡng bệnh cho tốt, ta về ăn cơm!”
“Được! Khụ khụ…” Hắn ho khan vài tiếng, mặt đầy vẻ dịu dàng, nhìn âu yếm khiến Tô Cẩm Bình phát sợ, vội quay đầu chạy nhanh ra ngoài.
Mở cửa ngự thư phòng, Hạ Đông Mai đã về từ lâu, cung nhân ở cửa nhìn thấy nàng, cũng có vẻ cung kính khác thường, cứ như nàng đã trở thành Dật vương phi cao quý vậy. Nàng cúi đầu quay về cung Cảnh Nhân, chỉ cảm thấy đầu mình như to ra, sao lại gặp chuyện này chứ?!
Nàng vừa bước chân vào cung Cảnh Nhân, thì ở sau lưng, cung Cảnh Nhân đã bị vây kín, hơn một ngàn người vây lấy cung điện nhỏ vắng lặng này, đến mức không còn một kẽ hở! Ngay sau đó, người mặc long bào màu tím xuất hiện, ánh mắt tím đậm lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Tô Cẩm Bình, mấy ngày này, ngươi nên ngoan ngoãn chờ trong này đi. Trước khi hôn lễ hoàn thành, không được rời đi nửa bước.”
“Hoàng thượng thật sự định cho nô tỳ làm Dật vương phi sao?” Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn, hy vọng có thể tìm thấy chút do dự hay sơ hở trên mặt hắn, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Vị đế vương nhìn nàng chăm chăm một lúc lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không đáp lời, phất tay áo bỏ đi…
…
“Điện hạ, thuộc hạ đã điều động hết mọi người của Dạ Mạc sơn trang, thậm chí còn lôi kéo không ít thế lực trong triều đình để tìm người tên yêu vật kia, nhưng hoàn toàn không có chút dấu vết gì về người này cả! Trong giang hồ, ngay cả người lấy danh là “yêu vật” cũng không có!” Diệt cúi đầu, cung kính bẩm báo.
Người đàn ông mặc xiêm y trắng đứng dưới gốc cây lê, từng phiến hoa bay bay rơi xuống, tà áo trắng nhẹ bay theo gió, giống như tách rời khỏi trần thế. Dung nhan tuyệt mỹ kia lại tạo nên vẻ tao nhã, tuyệt thế vô song như châu ngọc trong biển khơi, đôi mắt xám bạc nhắm chặt, rèm mi dài thật dài khẽ lay động, nghe hắn ta bẩm báo xong, một lúc lâu cũng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Đương nhiên Diệt biết điện hạ thế này là không hài lòng với kết quả điều tra của họ, vì thế đành phải cố gắng nói cho hết lời: “Nhưng thuộc hạ có tra được trên giang hồ, có Lão Yêu Thái Sơn, Yêu Tiên, còn có một bang phái nhỏ tên là Yêu ma minh, tự xưng là một chi nhỏ của ma giáo nữa, nhưng ma giáo cũng không thừa nhận sự tồn tại của họ!”
“Diệt trừ toàn bộ!” Bốn chữ thản nhiên bay ra, tuy giọng điệu lạnh tanh, nhưng có thể khiến người nghe cảm thấy một luồng sát khí nồng đậm.
Khóe miệng Diệt co rút, mấy đại ám vệ bọn họ suy đoán, người tên “yêu vật” kia, có lẽ là tình địch của điện hạ, nhưng Lão yêu Thái Sơn đã là một lão già hơn bảy mươi, còn không được liệt vào dạng cao thủ võ lâm nữa, còn “yêu tiên” kia lại là một mỹ nhân tuyệt thế cực giỏi dùng độc, “yêu ma minh” là tên một bang thái, không ai trong số họ có khả năng là tình địch của điện hạ được mà? Diệt trừ toàn bộ sao?!
Nhưng đã là mệnh lệnh của điện hạ, dù có quá đáng cũng không có chỗ cho hắn ta chen lời vào, đành cung kính đáp: “Vâng ạ!”
Sau đó, Diệt lại bẩm báo với hắn chuyện Lục hoàng tử bị xử tử đêm Trung thu, nhà mẹ đẻ của Lưu Đức phim cũng là mẫu phi của Lục hoàng tử bị Hoàng thượng nhổ cỏ tận gốc. Cuối cùng hắn ta mới bẩm báo đến hôn sự của Tô Cẩm Bình và Hoàng Phủ Dật: “Hoàng Phủ Dật quỳ xuống cầu xin Hoàng Phủ Hoài Hàn, cuối cùng ngất xỉu trước cửa. Quân Lâm Uyên đẩy thêm một kích, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã đồng ý rồi. Bây giờ Tô Cẩm Bình đang bị giam lỏng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hạ lệnh, trước khi hôn lễ hoàn thành, nàng không được phép rời khỏi cung Cảnh Nhân nửa bước!”
Người đứng dưới tán cây nghe vậy, khóe môi cong lên nở nụ cười trào phúng, nhưng không nói gì cả, giống như bậc đại tiên không hề nghe thấy bất cứ chuyện gì dưới chốn nhân gian.
Nhưng Diệt ngược lại còn sốt ruột hơn: “Điện hạ, chúng ta có nên động thủ phá hỏng hôn lễ không?”
“Bản cung tự biết chừng mực.” Hắn thản nhiên đáp lại, không thể nhận ra cảm xúc gì trong giọng nói thanh lạnh đó.
“Vâng!” Diệt cúi đầu, càng không hiểu nổi suy nghĩ của điện hạ, nhưng hắn ta vẫn không kìm được, nói: “Điện hạ, thật ra thuộc hạ thấy, cô gái kia chẳng có gì tốt cả.”
Hắn ta vừa dứt lời, người đang quay lưng về phía hắn ta bống mở to đôi mắt xám bạc, nhìn vào hư không, trời xanh, mây trắng nhẹ bay, từng tia nắng ấm áp chiếu xuống người hắn, chiếu vào sâu tận đáy lòng, nhưng một lúc lâu cũng không nói gì. Cho đến tận khi Diệt nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, thì giọng nói nhẹ nhàng của hắn mới chợt vang lên…
“Đúng thế, chẳng có gì tốt cả!” Giọng nói bỗng trở nên trầm thấp hơn, trên khuôn mặt lãnh đạm bỗng xuất hiện một nụ cười: “Nhưng, trừ nàng ra, sẽ không có ai nói với ta rằng --- ‘đừng để người khác ức hiếp huynh, ta không thích’. Trừ nàng ra, sẽ không có người nào vì ta bị đánh mà tâm tâm niệm niệm kéo ta đi báo thù. Trừ nàng ra, sẽ không có ai nghĩ tới việc tết Trung thu chạy tới đưa cho ta một chiếc bánh trung thu. Trừ nàng ra, sẽ không có ai sau khi mẫu phi qua đời, kéo ta đi thắp một nén hương cầu phúc cho mẫu phi ta nữa. Diệt, ngươi có nhìn thấy không, nàng giống như ánh mặt trời, đem những tia sáng của mình chiếu rọi vào lòng ta. Nếu không có mặt trời, ta còn có thể chờ đến ngày mai. Nhưng, nếu không có nàng, có lẽ… ta sẽ chết!”
Nghe hắn nói vậy, ngực Diệt như cứng lại! Hắn ta không ngờ cô gái đó lại có thể quan tâm đến điện hạ như vậy! Dù bọn họ là những người trung thành, tận tâm một lòng vì điện hạ, nhưng cũng không hề nghĩ đến chuyện đêm trung thu mang bánh đến cho điện hạ, càng không nghĩ đến việc thắp một nén nhang cầu siêu cho Cẩn phi nương nương. Nhìn bóng điện hạ, mũi hắn ta bỗng cay cay, điện hạ lãnh đạm như vậy, thì ra cũng không phải vì không cần sự quan tâm, mà vì thiếu sự quan tâm nên mới càng cách xa trần thế.
Hắn ta đang định lên tiếng, thì giọng nói thanh lạnh của Bách Lý Kinh Hồng lại vang lên, mang theo vẻ kiên định trước giờ chưa từng có: “Thế nên, ta đã xác định mình muốn nàng rồi. Nàng, chỉ có thể là người phụ nữ của Bách Lý Kinh Hồng ta! Trừ khi ta chết, trừ khi nàng chết!” Nếu không yêu, hắn sẽ ngăn tất cả ở bên ngoài cánh cửa của mình. Còn nếu đã yêu, thì sống chết cũng phải quấn lấy, cho đến chết cũng không ngừng! Đây chính là cách yêu của hắn, nồng đậm, bá đạo, cũng mang theo sự quyết tâm đến hủy trời diệt đất!
Diệt ngẩn người, lặp lại trong vô thức: “Trừ khi ngài chết, trừ khi nàng chết.” Điện hạ đã cố chấp đến mức này rồi sao?
“Đúng, trừ khi ta chết, trừ khi nàng chết.” Hắn trầm giọng đáp, rồi lại tiếp tục nói: “Nếu ta chết, thì coi như không còn ham muốn, không còn cầu mong được gì nữa, một đời này không oán hận. Nếu nàng chết, ta sẽ đi cùng nàng, cùng tan đi như ánh mặt trời kia, hoặc là lẳng lặng diệt vong, hoặc sẽ tỏa sáng trong hư không, xuyên thủng qua vạn vạt, cuối cùng biến thành một chùm sáng đi về nơi vĩnh hằng. Nhưng, dù là diệt vong, hay là trường tồn, cũng sẽ đều quấn quít bên nhau, thời thời khắc khắc, trọn kiếp không rời.”
Thời khắc này, Diệt đã không còn có thể giấu được sự kinh hãi trong lòng mình nữa, đưa tay lên ôm lấy lồng ngực, giống như lần đầu tiên thực sự hiểu biết người trước mặt mình, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thuộc hạ hiểu rồi ạ!”
“Thế nên, ngươi nghĩ rằng bản cung sẽ để yên để nàng gả cho Hoàng Phủ Dật sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Khóe miệng Diệt lại co giật, điện hạ, ngài đang đùa giỡn với thuộc hạ sao? Hắn ta cố kìm chế khóe miệng run rẩy, đáp: “Không ạ!”
“Lui đi!” Hình như, hôm nay hắn nói hơi nhiều.
“Vâng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT