Một tiếng kinh hô từ trong miệng Nam Cung Cẩm phát ra.
Còn Mộ Dung Thiên Thu cách đó không xa, thấy cảnh tượng này, trong mắt cũng hiện lên một chút giật mình kinh ngạc. Nhưng hắn nhìn nhầm sao, người vừa nhảy xuống vách núi kia chính là Thượng Quan Cẩn Duệ sao? Cho dù là trong ấn tượng của hắn, hay là1tin tức điều tra được, Thượng Quan Cấn Duệ này luôn là một người lý trí đến gần như không phải là đàn ông, thế nhưng hôm nay hắn nhìn thấy việc gì thế này? Dưới ánh trăng, hắn thấy rõ ràng. Hắn nhảy xuống theo cô gái kia tại vách đá sao? Đây là tự tử vì tình sao?
Chẳng lẽ, đây chính là8như người ta thường nói, ngu muội, mù quáng vì tình sao? Trong chớp mắt này, hắn thật sự không hiểu được, nhưng, lại cảm giác được một suy nghĩ nào đó, khiến cho tâm hồn hắn nhẹ nhàng rung động, như một gợn sóng nơi mặt hồ yên ả, mang theo cảm giác đau khổ nhưng ngọt ngào kỳ dị. Hắn không khỏi2bắt đầu nghĩ đến chuyện, trong thiên hạ này, người nào có thể không màng sống chết vì Mộ Dung Thiên Thu hắn... Sợ rằng chỉ có một mình Phượng Ức Tuyết mà thôi! Người mà đã bị mình đày vào lãnh cung, vẫn còn có thể cao giọng nói với mình rằng nàng “không hối hận”. Nhưng Mộ Dung Thiên Thu hắn4nguyện ý không màng sống chết vì ai sao? Suy nghĩ hồi lâu, lại chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng. Không có, không có bất kỳ ai! Không có, là tốt, hay không tốt? Nói không chừng, giờ phút này, hắn thật sự có chút ghen ghét, đúng là như thế! Thực ra, không để ý tới người nào, mặc dù là sống rất nhẹ nhõm, nhưng cũng không cảm giác được rằng mình còn tồn tại.
Nam Cung Cẩm ngây người đứng ở vách đá, quay đầu nhìn vách núi đen như mực. Trong lòng lập tức có sự hối hận khó diễn tả được bằng lời, nếu không phải trong nháy mắt đó nàng đau bụng, vậy Mộc Nguyệt Kỳ sẽ không ngã xuống vách núi. Mà nếu không phải nàng nhiều lần kích động Thượng Quan Cẩn Duệ tiếp nhận Mộc Nguyệt Kỳ, nói hắn đừng luôn luôn dùng lý trí, Duệ ca ca cũng sẽ không nhảy xuống núi theo Mộc Nguyệt Kỳ.
Tất cả mọi chuyện, đều là nàng sai! Nhưng, còn có một kẻ cầm đầu!
Đôi mắt phượng của nàng lạnh lùng, trong phút chốc lóe lên hàn mang khát máu, nàng quay đầu nhìn đám người đang bảo vệ vòng quanh Mộ Dung Thiên Thu. Dưới ánh lửa thiêu đốt, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Mộ Dung Thiên Thu giờ phút này nhìn vô cùng đáng ghét!
Còn Mộ Dung Thiên Thu thấy Nam Cung Cẩm đang nhìn mình chằm chằm như thế, vốn hắn đang giật mình thì trong nháy mắt đã biết mất không thấy gì nữa. Khóe môi lại nở nụ cười vô cùng tàn bạo, xem ra, tâm tình hắn hiện nay đang vô cùng tốt.
Xa xa, Nam Cung Cảm thấy đôi môi mỏng hắn khẽ mấp máy, hắn đang dùng khẩu hình nói cho nâng rằng: “Đây là cái giá phải trả khi phản bội trẫm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!”
Một sự phẫn nộ ngập trời dâng lên trong lòng nàng, giống như là một ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt, mang theo hào khí và nhiệt tình trùng thiên! Cả người nàng, giống như là một mũi tên nhọn, bay vọt tới Mộ Dung Thiên Thu! Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu lúc này lại hơi nhếch lên, một nụ cười như có như không, tựa như, hắn đã chờ đợi Nam Cung Cấm tức giận vọt tới từ rất lâu rồi!
Năm vạn đại quân đối đầu với hai vạn đại quân, không bao lâu, người Tây Võ đã lộ ra dấu hiệu thất bại! Đúng lúc này, Nam Cung Cấm đã vọt đến trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, nàng giơ đoản đao trong tay lên chém tới Mộ Dung Thiên Thu, chiều chiều lăng lệ, chiều chiều đòi mạng!
Mỗi một lần ra tay, đều vô cùng chính xác đánh tới tử huyệt của Mộ Dung Thiên Thu, không có ngoại lệ! Còn Mộ Dung Thiên Thu vốn cho là khi nàng đến trước mặt mình thì có thể bắt sống nàng lúc này lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng!
Biết nàng đang có thai, cho nên hắn không dùng nội lực để đánh. Nếu như là ngày thường, Nam Cung Cẩm nhất định có thể nhận ra được mặc dù hắn từng bước từng bước tới gần nhưng hắn vẫn đang hạ thủ lưu tình. Nhưng hôm nay, nàng đang hoàn toàn bị cừu hận che mắt, không nhận ra được điều gì cả!
Đôi mắt phượng của nàng đỏ bừng, hung hăng chém giết, thề phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt! Hơn nữa, đấu pháp hiện tại của nàng hoàn toàn là không muốn mạng, mỗi một chiều, mỗi một thức, đều không chừa cho đối phương lối thoát, cũng không chừa lối thoát cho mình! Chỉ cần lòng dạ Mộ Dung Thiên Thu ác độc một chút là có thể khiến nàng trọng thương!
Mộ Dung Thiên Thu càng đánh càng nhíu mày, giọng nói lạnh lùng tàn bạo mang theo vẻ quan tâm khó nói nên lời vang lên trong đêm tối: “Yến khanh, ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Đúng! Ta không muốn sống nữa, có chết cũng phải kéo người cùng xuống Địa Ngục!” Giọng nói Nam Cung Cấm tàn nhẫn vô tình, không còn áy náy vì tình cảm quân thần của hắn lúc trước, hắn hiện tại chỉ như là cừu nhân trước mặt nàng mà thôi, chỉ là cừu nhân của nàng mà thôi!
Dưới bầu trời được soi sáng bởi ánh trăng, từng ngọn lửa hắt lên khuôn mặt xinh đẹp và trơn bóng của nàng, cả người nàng như là một ngọn lửa bốc cháy trong màn đêm! Lửa cháy hừng hực, mà thứ bị bỏng, chỉ là lòng của hắn, cô đơn và lạnh giá! Giọng nói tàn bạo của hắn vậy mà mang theo một tia chế giễu, không biết là cười nhạo mình hay cười nhạo người khác: “Tình cảm một năm của trẫm và Yển khanh, hóa ra chỉ nông cạn như thế! Cho dù có hạ thủ lưu tình, cũng không chiếm được chút nào thông cảm của ngươi!”
Lời này của hắn khiến cho động tác của Nam Cung Cẩm trì trệ một chút.
Thấy nàng như thế, Mộ Dung Thiên Thu bỗng vui mừng, hắn cũng không biết mình cao hứng vì chuyện gì, thậm chí còn quên mất việc bắt nàng lúc nàng đang trì trệ Nam Cung Cẩm tự hỏi trong lòng mình, tất cả mọi chuyện này, cuối cùng là Mộ Dung Thiên Thu sai hay là lỗi của mình! Nếu như mình không đi Tây Võ, không có chuyện gọi là phản bội này, cũng sẽ không có đủ chuyện như ngày hôm nay. Nếu hôm nay mình cẩn thận một chút, cũng sẽ không trúng mai phục của đối phương để mà Duệ ca ca và Mộc cô nương bị như thế! Nếu như hai người bọn họ thật sự chết đi, mình còn mặt mũi nào mà sống sót?
“Mộ Dung Thiên Thu, chuyện khiến ta hối hận nhất cuộc đời này, chính là lúc trước không nên đi Tây Võ! Như thế, cũng sẽ không quen biết với ngươi!” Ngôn từ của nàng tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Nhưng Mộ Dung Thiên Thu vốn đang chìm trong cảm xúc, trong nháy mắt đã rơi xuống đáy cốc! Nhất thời hắn không biết cảm giác trong lòng mình thế nào. Chỉ cảm thấy lời nói của nàng giống như ngàn vạn lưỡi đao, không hề lưu tình chút nào chém vào hắn, khiến cho hắn nếm được vị đắng chát của đau khổ đã lâu rồi hắn không trải qua.
Trông thấy bên hắn đã hiện ra dấu hiệu thất bại, mà lời của Nam Cung Cấm hắn càng không muốn nghe, tiếp tục đánh tiếp, không nghi ngờ gì sẽ đánh nàng trọng thương, bé con này mà bị thương, cũng không phải chuyện tốt gì! Thế là, Mộ Dung Thiên Thu nói: “Rút lui!” Sau đó, hắn thi triển khinh công, chỉ một chớp mắt ngắn ngủi, đã cách xa Nam Cung Cấm mấy trăm mét, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng và tàn bạo của hắn vang vọng núi rừng: “Yến khanh, người hối hận vì đã gặp trẫm cũng được, không hối hận cũng không sao. Chỉ cần trẫm còn chưa chán, ngươi đừng mơ có thể thoát được, lúc nào trò chơi này kết thúc là do trẫm quyết định, chứ không phải ngươi!”
Nói xong, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, Nam Cung Cẩm muốn đuổi theo, nhưng vừa chạy được mấy bước, đã thấy bụng dưới mình đau nhức, hoa mắt chóng mặt mà ngã xuống đất ngất đi!
“Hoàng hậu nương nương!”...
Sau khi Nam Cung Cẩm tỉnh lại bởi hoa mắt chóng mặt, nàng vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng! Đồng thời, nàng cũng cảm thấy tay mình đang bị nắm chặt bởi một bàn tay thon dài mà lạnh buốt. Nàng mê mang mở mắt ra, nhìn nóc giường một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn lại, thất khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Bách Lý Kinh Hồng. Thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt hắn hiện lên một tia vui mừng hiếm thấy: “Tỉnh rồi?”
“Ừm! Ta sao rồi?” Nghĩ thế, nàng bắt đầu chậm rãi nhớ lại, nhưng càng nhớ lại, sắc mặt nàng càng trắng bệch. “Đúng rồi, Duệ ca ca và Mộc Nguyệt Kỳ thể nào, có tìm được bọn họ hay không?” “Trước tiên nàng đừng cử động, đã phái người đi tìm rồi.” Hắn giơ tay giữ nàng lại, lần này, hắn dùng lực không ít.
Lúc này Nam Cung Cẩm mới cảm thấy không đúng: “Sao tự nhiên ta ngất xỉu?”
“Động thai.” Hắn phun ra hai chữ, rõ ràng khiến cho người ta thấy hắn không vui, cũng không phải hắn giận chuyện hài tử, mà giận chuyện nàng không hiểu được tự chăm sóc bản thân. Nam Cung Cẩm lúc này mới nhớ tới việc điên cuồng triển đấu với Mộ Dung Thiên Thu, vậy mà nàng lại quên mất chuyện quan trọng này! Cũng do lúc đó tức giận sôi trào, giờ nhìn sắc mặt hắn, nàng lập tức cảm thấy áy náy: “Ta xin lỗi!”
Nàng vừa nói xong, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ vòng tay ôm nàng vào. Hắn nói từng chữ một: “Không sao. Ta có lời muốn nói, nàng phải nghe kỹ, chớ có kích động.”
Thấy hắn thận trọng như thế, trong lòng Nam Cung Cẩm có một dự cảm bất an. Sau đó, giọng nói vắng ngắt của hắn truyền tới tai nàng: “Đã bảy ngày, mọi người đã tìm kiếm toàn bộ Nguyễn Dương Lĩnh vô số lần, nhưng không phát hiện ra tung tích hai người bọn họ, một chút dấu vết cũng không có.”
“Có lẽ...” Nam Cung Cẩm thử thăm dò.
“Cho nên, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Thượng Quan Cẩn Duệ cố ý tránh chúng ta. Thứ hai, thi thể của bọn họ, đã bị dã thú ăn hết.” Khi hắn nói xong câu thứ hai, hắn có thể cảm nhận được thân thể nàng run rẩy nhẹ. “Sẽ không đâu, chắc là huynh ấy muốn tránh chúng ta! Nhưng nếu tránh chúng ta, thì vì sao chứ?” Giọng nói Nam Cung Cấm run run tự an ủi bản thân, nhưng lại cảm thấy phát lạnh trong lòng. Bách Lý Kinh Hồng bỗng nhiên nói: “Ta cũng cảm thấy, hẳn là huynh ấy tránh chúng ta. Nếu không với bản lĩnh của Thượng Quan Cẩn Duệ, không đến nỗi chúng ta không tìm kiếm được dấu vết nào. Nàng nên biết, trong phạm vi vài trăm dặm, đừng nói tới thi thể của hai người, kể cả là một giọt máu cũng không tìm được. Rất có thế, đã có người cố ý xóa đi vết máu, không để chúng ta tìm được.”
Nhưng, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn. Khi không gặp được người còn sống, tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Nghe hắn nói thế, tâm trạng đang treo giữa trời cao của Nam Cung Cẩm cũng chậm rãi buông xuống. Đúng lúc này, Lãnh Tử Hàn bỗng nhiên vội vàng chạy đến: “Tiếu Cấm, khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi!” Nam Cung Cẩm gật đầu, cảm thấy dưới bụng có chút khó chịu, nhưng cũng không quá khó chịu. “Đúng lúc có người tới đưa tin!” Lãnh Tử Hàn nói rồi đưa một phong thư tới. Nam Cung Cảm nhận lấy, mở ra. Sau đó, đôi mắt đẹp dần dần trợn to ra, mặt lộ vẻ vui mừng, bút tích phía trên phong thư này rất quen thuộc. Nội dung trong đó chỉ có lác đác mấy lời: “Cẩm Cẩm, ca ca không sao. Không cần phải người tìm kiếm, ta ở dưới đáy vực Nguyên Dương Lĩnh, ở rừng hạnh mười dặm về phía Tây. Mộc cô nương cũng không sao, chỉ là rơi xuống rất nghiêm trọng, vẫn còn hôn mê.
Trải qua chuyện này, ta đã nhìn thấu rất nhiều thứ. Nhưng trách nhiệm ta gánh vác trên vai, ta cũng gỡ xuống một ít. Cho nên, cũng không muốn thủ hạ cũ của ta tìm được, cho nên vẫn lẩn tránh bọn muội. Khi ca ca không có ở đây, muội chiếu cố bản thân cho tốt. Nếu rảnh rỗi, cũng có thể đến thăm chúng ta.
Bất cứ lúc nào, muội cũng phải nhớ kỹ một câu: Chỉ cần ca ca còn sống, sẽ luôn là hậu thuẫn cường đại nhất của muội.
Cho dù ta có ở tại hồng trần hay là sơn dã.”
“Bọn họ còn sống, quả nhiên là bọn họ còn sống!” Nam Cung Cẩm tươi cười đưa phong thư trong tay
mình cho hai người xem. Bách Lý Kinh Hồng nhìn lướt qua, trong mắt mang theo không ít ý cười. Quả nhiên không có đoán sai, đúng là Thượng Quan Cẩn Duệ cố ý tránh bọn họ. Nghĩ thế, hắn liền nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cẩm: “Bây giờ nàng yên tâm chưa? Cố gắng nghỉ ngơi, khi nào khỏe, chúng ta đi thăm bọn họ.”
“Được!” Giờ tâm trạng Nam Cung Cẩm mới thực sự vui vẻ, thậm chí là thần thanh khí sảng, chỉ là trên mặt còn hơi tại một chút, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện khác. “Đúng rồi, chuyện Đông Lăng với Nam Nhạc chàng đã xử lý tốt chưa?”
“xử lý tốt rồi.” Hắn nhàn nhạt nói.
Lúc này, ngược lại lại là Lãnh Tử Hàn nói giúp hắn: “Vốn là hắn đang cùng với Hoàng Phủ Hoài Hàn ở lễ ký kết hiệp nghị, bỗng nhiên nhận được tin nàng té xỉu, vậy mà hắn không thèm nhìn quốc thư liền ký luôn tên mình vào, sau đó ngựa không dừng vó phi đến đây! Nếu trong hiệp nghị Hoàng Phủ Hoài Hàn có viết Nam Nhạc phải quy thuận Đông Lăng thì hiện nay các ngươi liền có trò hay để cho ta xem!”
Một câu cuối cùng, là hắn trêu chọc. Lại khiến cho Bách Lý Kinh Hồng lộ vẻ lúng túng.
Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, trong lòng thấy cảm động và ngọt ngào, không biết Lãnh Tử Hàn hôm nay làm sao mà đổi tính, nói đỡ cho hắn.
Ba ngày sau, tình trạng Nam Cung Cẩm đã tốt đẹp. Thành Thiếu Dương lại nghênh đón hai vị khách quý. Bọn họ là Bắc Minh Quảng Lăng Vương và Quảng Lăng Vương phi, Quảng Lăng Vương mặc dù đã từ đi nhiều chức vụ trong triều nhưng vương vị cần còn uy vọng. Sau khi bọn họ tới, đầu tiên là thăm viếng Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm, nói ý đồ đến. Nói là con của mình mất tích nhiều năm, mà trước đây vài ngày lại bỗng nhiên cảm ứng được ngọc bội của hắn, cho nên ngàn dặm đến đây tìm con.
Từ khi đoán được thân phận Thượng Quan Cẩn Duệ, Nam Cung Cẩm đã điều tra nguyên nhân năm đó hắn rời khỏi Thượng Quan gia. Cho nên đối với Quảng Lăng Vương, nàng không có hảo cảm gì, cũng không nhịn được mà châm chọc khiêu khích: “Nếu đã trung thành mà đặt quân vương lên vị trí thứ nhất, vậy còn tìm Duệ ca ca để làm gì. Nếu hắn muốn nhận các ngươi, đã sớm trở về rồi!”
Nam Cung Cảm biết những lời này của mình có chút quá. Nhưng không nói không được, nàng rất đau lòng vì người vì người tuy không phải là huynh trưởng thân thích kia nhưng tình cảm còn hơn cả huynh trưởng thân thích, cũng vì có người cha thế này nên mới khiến hắn lý trí đến vô cảm, trong lòng chỉ có báo ân, trách nhiệm, đến mức mà đi lòng vòng mãi mới đến một bước ngày hôm nay.
Nàng vừa nói xong, khuôn mặt của Quảng Lăng Vương lập tức đỏ bừng, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, nhưng lại không có nhiều sự hối hận. Hắn nhớ lại hành động năm đó, vì trách nhiệm của một thần tử, mà đã bỏ qua tính mạng con trai mình, cũng không hối hận.
Nhưng Quảng Lăng Vương phi thì cầm khăn che miệng, khóc đến chết đi sống lại, hung hăng túm lấy Quảng Lăng Vương, giống như là hận không thể xé xác Quảng Lăng Vương ra vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng nàng! “Hoàng hậu Nam Nhạc, chúng ta biết đứa bé kia không chịu nhận chúng ta, ta chỉ muốn đứng xa xa nhìn hắn một lần, để ta biết hắn còn sống, vậy là đủ rồi!”
Nam Cung Cẩm còn chưa kịp đáp lời, lúc này, một Tướng quân mặc đồ trắng tiến đến, mà sau khi hắn đến, khối ngọc bội trong tay Quảng Lăng Vương kia kêu lên kịch liệt! Điều này khiến cho đôi vợ chồng đều nhịn không được kích động mà đứng lên, nói to với người Tướng quân kia: “Tử Ngôn à?”
Tướng quân kia giật nảy mình, nhìn bọn hắn không hiểu gì: “Cái gì mà Tử Ngôn?” “Ta hỏi người, trên người người có một khối ngọc bội chứa cổ trùng đúng không?” Quảng Lăng Vương kích động đi tới kéo tay hắn.
Tướng quân kia bỗng nhiên bị một người lớn tuổi cầm tay mình, trong lòng vô cùng lúng túng, vội vàng rút tay mình ra nói: “Đúng là có, nhưng đó là vật Thượng Quan Tướng quân tặng ta, trước đây mấy này ta không cẩn thận mà cầm không chắc, khiến nó rơi vỡ, đang muốn tìm cơ hội đi xin lỗi Thượng Quan Tướng quân!”
“Ngươi có thể cho chúng ta xem qua miếng ngọc bội đó không?” Quảng Lăng Vương vô cùng kích động mà nước mắt tuôn đầy mặt, Tử Ngôn quả nhiên không có chết!
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng hỏi ý kiến, nàng không chắc chắn lắm có muốn dẫn hai người kia đi tới chỗ Thượng Quan Cần Duệ hay không, dù sao đây cũng là chuyện nhà của người ta, nên dẫn đi hay tự bọn họ giải quyết, nhưng nếu dẫn đi, Thượng Quan Cẩn Duệ mà không vui thì làm sao bây giờ?
Bách Lý Kinh Hồng lại gật nhẹ đầu, biểu thị là dẫn bọn họ đi. Dù sao thì chuyện này cũng là một cái tâm kết trong lòng Thượng Quan Cẩn Duệ, có thể giải quyết cũng tốt.
Thấy hắn gật đầu, Nam Cung Cẩm cũng có quyết định. Thể là nhìn vào hai người nói: “Các ngươi đều đã nói thế, vậy chờ một lúc rồi đi theo chúng ta! Chỉ là không muốn quấy rầy sự thanh tịnh của Duệ ca ca, cho nên nếu như hắn không thích, ta hy vọng các ngươi rời đi ngay lập tức!”
Nàng nói xong, hai người kia vội vàng gật đầu, sao còn dám không gật. Tất nhiên là thiên ân vạn tạ vì đã dẫn bọn họ đi!
Trên đường đi, cân nhắc đến chuyện Thượng Quan Cẩn Duệ không muốn bị người khác biết tung tích, nên cũng không dẫn đi theo, chỉ có hai người Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cấm, còn có vợ chồng Quảng Lăng Vương, ngay cả ám vệ cũng không dẫn theo. Còn Lãnh Tử Hàn thì không yên lòng cho an nguy của bọn hắn, cho nên cũng đi theo.
Năm người tiến vào đỉnh núi Nguyên Dương Lĩnh, chim hót hoa nở, gió nhẹ miên man, đúng là một nơi tu thân dưỡng tính thật tốt. Ánh nắng chiếu qua ngọn cây vào người bọn hắn, dưới tia nắng ấm, cả thể xác và tinh thần đều có cảm giác thư sướng. Nàng không khỏi cảm thán: “Khó trách Duệ ca ca đến đây thì không muốn rời đi, nếu là ta, cũng không muốn đi!”
Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh nghe thể, ánh mắt khẽ chớp động, nhưng không lên tiếng.
Dọc đường tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một phiến rừng hạnh Thượng Quan Cẩn Duệ đã nói đến. Nhưng đã đến tháng chín, cho nên tất cả đều là cành cây trơn bóng, xuyên qua tàng cây, bọn họ nhìn thấy một căn phòng cỏ, còn có một người đàn ông mặc áo lam, cho dù bộ quần áo màu lam có chút lam lũ, nhưng không giảm đi vẻ phong hoa chút nào, hắn đang cúi người bưng thuốc vào trong nhà.
Đoàn người bọn họ thấy thế, cũng không lập tức tiến tới chào hỏi. Nhìn qua cái cửa sổ đang mở ra đó không xa, cũng muốn biết bọn họ những ngày này trải qua thế nào. Xuyên qua cửa sổ, trông thấy một cô gái đang nằm trên giường, không thể nghi ngờ gì chính là Mộc Nguyệt Kỳ. Còn Thượng Quan Cẩn Duệ đang đỡ nàng dậy, đút thuốc cho nàng. Trên mặt Mộc Nguyệt Kỳ, từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, không có tình cảm gì đặc biệt.
Còn Thượng Quan Cẩn Duệ thì nhìn vô cùng ôn nhu, tường hòa. Động tác của hắn cũng rất nhu hòa, bón cho nàng từng chút từng chút một, hễ có dây ra chút nào, hắn sẽ ngay lập tức tỉ mỉ lau cho nàng sạch sẽ. Nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ, mấy người Nam Cung Cẩm không tự chủ mà lộ ra ý cười thấu hiểu, hai người này, sắp tu thành chính quả rồi sao?! Còn vợ chồng Quảng Lăng Vương, sau khi nhìn hồi lâu, bỗng nhiên chảy nước mắt, quay người nói cáo biệt với mấy người Nam Cung Cẩm: “Đã trông thấy Tử Ngôn rồi, chúng đi đây!” “A? Các ngươi không vào sao?” Tâm tình Nam Cung Cẩm đang tốt, thái độ với bọn họ cũng hòa ái hơn rất nhiều. Hai người kia đều đồng loạt lắc đầu rồi cười nói: “Không được, khi sinh thời, còn có thể nhìn thấy Tử Ngôn còn sống, nhìn thấy hắn hạnh phúc, cũng đã đủ rồi, hắn chưa nguyện ý gặp chúng ta! Cũng miễn cho chúng ta vào lại chọc cho hắn không vui!” “Vậy được rồi!” Nam Cung Cẩm gật đầu, cũng không ép hai người ở lại.
Vợ chồng Quảng Lăng Vương nói lời cảm ơn: “Đa tạ mấy vị!” Nam Cung Cẩm gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Hai người già cả, sau khi Nam Cung Cấm gật đầu, liền đỡ nhau quay người rời đi, rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bóng lưng, lại như là đã còng xuống rồi. Nam Cung Cấm thấy thế cũng không nhịn được mà sinh ra sự cảm thông, Thượng Quan Nhược Tịch đã chết rồi, thật vất vả mới tìm được con trai, lại không dám tiến tới gặp mặt, hai người già thể nhân nhìn vào thì gọn gàng, đẹp đẽ, thật ra lại rất khổ.
Sau khi bọn họ rời đi, người đàn ông ôn nhã trong phòng không biết vô tình hay cố ý mà nghiêng đầu nhìn về phía này một chút. Khi bọn họ đi xong, Nam Cung Cẩm cũng do dự trong chốc lát, không biết có nên đi vào quấy rầy bọn họ không, nhưng thấy thương thể của Mộc Nguyệt Kỳ không nhẹ, có lẽ nàng có thể giúp được một tay, thế là trực tiếp đi từ bên kia tới.
Nhưng khi còn cách mười mét, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mộc Nguyệt Kỳ bất thiện truyền đến: “Chàng không cần vì thông cảm với việc chân của ta bị phể đi, mà phải làm bộ làm tịch như thế! Mộc Nguyệt Kỳ ta vẫn còn có tôn nghiêm, cho tới bây giờ ta đều không cần sự thương hại!” Nàng vừa nói xong, bước chân Nam Cung Cấm dừng lại, nhíu mày một cái.
Lại nghe Thượng Quan Cẩn Duệ cười khẽ trầm thấp: “Thế, ta nhảy xuống theo nàng, phải chăng cũng là vì thương hại cái chân bị phế đi sao?”
Mộc Nguyệt Kỳ nghe thể, nhìn hắn có chút gay gắt nói: “Lời này của chàng là có ý gì?” Vốn tính cách nàng ôn nhu hiền thục, bởi vì nguyên nhân cái chân mà trở nên vô cùng bén nhọn!
“Cũng không có ý gì, trong lòng nàng rõ ràng thì tốt. Nếu như không rõ, chậm rãi nàng sẽ rõ!” Hắn ôn nhu nói.
“Cút! Ta không cần chàng giả vờ giả vịt trước mặt ta!” Nàng giơ tay lên, hất đổ chén thuốc trong tay hắn, nước thuốc nóng hổi bắn tung tóe đẩy tay hắn, chỉ chốc lát sau, bàn tay thon dài trắng nõn của hắn phồng lên một loạt bọng nước. Nàng quýnh lên, vội vàng nắm tay hắn: “Chàng không sao chứ?”
“Vừa rồi không phải rất tuyệt tình sao?” Thượng Quan Cẩn Duệ cười mà như không cười nhìn nàng.
Ánh mắt Mộc Nguyệt Kỳ lập tức lạnh xuống, muốn rút tay mình về nhưng lại bị hắn nắm ngược lại: “Thiên hạ này, người mất đi đôi chân có thể đi lại được, có bao nhiêu? Nếu ta chỉ là thương hại nàng, vậy thì cần dùng hết bao nhiêu sự thương hại mới đủ đây?” “Từ khi ta thấy nàng rơi xuống vực, tình cảm của ta đối với nàng đã vượt xa giới hạn sự thương hại hay là báo ân rồi, chẳng lẽ nàng thật sự không hiểu?” Đôi mắt như mặc ngọc của hắn nhìn thẳng vào nàng, trong mắt đầy ôn nhu lưu luyến, là vẻ mặt nàng chưa bao giờ trông thấy.
Khóe mắt Mộc Nguyệt Kỳ lập tức đỏ lên, nhìn nhìn chân mình, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng thấy mình vô dụng như bây giờ! Sau này, nàng lấy gì để đứng bên cạnh hắn, thậm chí là căn bản nàng còn không đứng dậy nổi!
Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn khẽ cười nói: “Nàng luôn luôn vì ta mà bị liên lụy, cũng tới lúc ta hồi báo cho nàng. Đợi cho thân thể nàng tốt hơn, thuộc hạ cũ của ta cũng không tìm kiếm chúng ta nữa, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm núi tuyết, đi xem biển cả, thưởng ngoạn hết cảnh đẹp thiên hạ, nàng không thể đi, ta sẽ chính là đôi chân của nàng, công năng vượt qua thiên sơn vạn thủy, được chứ?”
Mộc Nguyệt Kỳ nghe thế, nước mắt liền rơi xuống, cắn môi kinh ngạc nhìn hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt. “Nếu nàng cáu giận, cứ phát tiết vào người ta cũng được. Không nên tự trách bản thân mình, nghĩ đi nghĩ lại, cũng coi như là ta nợ nàng!” Nói xong, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nàng.
Nàng chẳng biết tại sao, nhất thời xúc động, hung hăng cắn tay hắn, cú cắn cực mạnh, đến nỗi trong miệng nếm được cả vị máu tươi, hắn vẫn đang cười nhìn nàng. Từ từ, nàng nới lỏng miệng ra, lúc này mới hiểu được, hắn nói mình có thể phát tiết tức giận lên người hắn, là thật!
“Dễ chịu hơn một chút chưa? Tiếp tục uống thuốc nhé?” Khóe môi hắn có một nụ cười, không còn là nụ cười theo thói quen kia nữa, mà hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Nàng nhìn hắn kinh ngạc, thật lâu không nói gì.
Thấy nàng bất động, hắn lại nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, không đắng đâu!”
Hắn vừa nói xong mấy chữ này, nước mắt nàng liều tuôn ra như sợi dây chuyền trân châu đứt dây, mở miệng uống thuốc vào. Một màn này, khiến cho hốc mắt Nam Cung cẩm đang đứng nhìn xa xa cũng đỏ bừng. Hai người bọn họ đến được một bước này, là không dễ dàng cỡ nào, nhưng ông trời vẫn còn muốn tra tấn bọn họ. Thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, hắn vòng tay ôm eo nàng nói: “Có gì mà buồn? Bọn họ hiện nay đang rất hạnh phúc.”
Lãnh Tử Hàn ở bên cạnh nối: “Cẩm Cẩm, chẳng lẽ nàng quên y thuật của mình rồi sao?”
Hắn nói xong, nhãn tình Nam Cung Cẩm sáng lên, vội vàng đi vào trong phòng. Đôi môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng hơi nhếch lên, Lãnh Tử Hàn thì ngược lại, giọng nói tà mị của hắn vang lên: “Nha đầu này, một chút cũng không giống người sắp làm mẹ!”
Nàng vừa vào cửa, Mộc Nguyệt Kỳ giật mình kêu lên, vội vàng lau nước mắt trên mặt, mặt lộ ra vẻ lúng túng.
Còn Thượng Quan Cẩn Duệ thì nhìn bọn họ, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cười cười: “Mọi người đã tới rồi sao?”
“Ừm! Thấy hai người thế này, thật tốt quá!” Nam Cung Cẩm nói một câu cảm thán từ nội tâm, sau đó mặc phản ứng của hai người bọn họ thế nào, tiến tới mà tinh tế bắt mạch cho Mộc Nguyệt Kỳ.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, sau khi bắt mạch, lại đưa tay bóp bóp chân của nàng: “Có đau không?” “Có một chút!” Mộc Nguyệt Kỳ nhíu mày.
Nàng lại bóp xuống phía dưới một chút: “Chỗ này đau không?”
“Rất đau!” Mộc Nguyệt Kỳ cắn môi nhíu mày, biểu lộ có chút khó coi.
“Vậy chỗ này?” “Không có cảm giác!” Sau đó, Nam Cung Cẩm liền thu tay về, nhìn nàng hồi lâu rồi trầm ngâm nói: “Khó nói, nhưng có sau phần hy vọng, ta có thể thử một lần!”
“Thật chứ?” Mộc Nguyệt Kỳ vui mừng trong lòng, sáu phần hy vọng, hơn một nửa là có thể khỏi được! Nghĩ thế, nhưng nàng cũng đồng thời nhìn Thượng Quan Cần Duệ một chút, giờ phút này, nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, liệu có phải đến lúc chân mình lành lại, hắn sẽ thay đổi quyết định hay không? Đã thấy khóe môi hắn nhếch lên, hiển nhiên đã hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng nên cười nói: “Vậy là tốt rồi, vừa nói muốn dẫn Kỳ Nhi đi thăm thú thiên sơn vạn thủy. Nếu chân nàng không khỏi, ta đành chịu chút thua thiệt mà cõng nàng, còn nếu như khỏi được, lúc ta mệt mỏi, nàng còn có thể cõng ta đi mấy bước!”
Hắn vừa nói xong, Nam Cung Cẩm liền cảm thấy dở khóc dở cười mà đạp hẳn một cước, không ngờ là một người luôn nghiêm chỉnh như hắn, lại có lúc khiến người khác không chịu đựng nổi như thế! “Nếu huynh thật sự để cho tấu tử cõng huynh, ta cho huynh đẹp mặt!”
Lúc này, mọi người trong nhà đều nở nụ cười, ngay cả người luôn đạm mạc như Bách Lý Kinh Hồng, cũng không nhịn được mà cười khẽ mấy tiếng, trong lúc nhất thời, không khí rất vui vẻ hòa thuận.
Còn Nam Cung Cẩm, cũng bắt đầu điều trị chân của Mộc Nguyệt Kỳ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT